Thám tử Hercule Poirot

Chương 5: Chương 5


trước sau



Bà già nhìn anh với cặp mắt đầy hy vọng. Nhưng Poirot vẫn yên lặng.- Hercule Poirot, nếu anh ở đây mà không nói với tôi điều gì, nhìn tôi như một con cú vọ thì tôi sẽ ném một cái gì đó vào đầu anh.- Xin bà hãy kiên tâm – Thám tử khuyên giải.*Ashley Lodge, nhà của ông tướng Grant, không lớn lắm. Xây dựng trên sườn đồi, khu nhà có những chuồng ngựa rất đẹp còn vườn thì bỏ hoang.Một nhân viên của hãng địa ốc đã đánh giá ngôi nhà có trang bị nội thất tốt. Những bức tượng Phật bằng gỗ ngồi trong hốc tường; đồ đồng chất trên mặt những chiếc bàn thấp; trên giá có một đàn voi và trên tường treo những bức họa của người bản xứ.Một chân bị băng bó đang gác trên chiếc ghế đẩu, tướng Grant ngồi trên chiếc ghế bành có lò-xo đặt giữa khung cảnh Anh – Ấn ấy.- Bệnh gút – Ông giải thích – Không nên mắc chứng bệnh này… ông Poirot. Bệnh tật làm tính nết con người thay đổi! Đây là lỗi của ông thân sinh ra tôi! Ông cụ suốt đời uống rượu Pooc-tô… Ông nội tôi cũng thế… tôi là người chịu hậu quả. Ông muốn dùng gì? Xin ông hãy bấm chuông.Một người hầu, tên là Abdul, đầu quấn khăn bước vào. Ông tướng ra lệnh cho anh ta mang uých-ky và sô-đa lên. Lệnh của ông được chấp hành…- Than ôi! Tôi không thể nâng cốc cùng ông được! Ông bác sĩ nói đây là thuốc độc đối với tôi. Tôi tự hỏi ông ta đã biết những gì! Hẳn ông ta rất hài lòng khi thấy tôi chỉ được ăn canh cá mà thôi!Trong lúc bực mình, ông tướng đã cựa mình khá mạnh khiến chiếc chân băng bó lại đau nhức. Ông ta xin lỗi Poirot về những lời nguyền rủa của mình.- Khi bệnh kịch phát tôi thường tỏ ra cáu kỉnh, thế là các con gái tôi bỏ đi. Tôi không thể chiều ý chúng được. Tôi nghe nói ông đã biết một trong những đứa con gái của tôi, đúng không?- Đúng và tôi rất hài lòng. Ông có nhiều con gái chứ?- Bốn – Ông tướng trả lời không mấy vui vẻ – Không một đứa con trai nào. Bốn con gái!- Các cô đều xinh đẹp, người ta bảo tôi như vậy.- Không xấu… không xấu. Nhưng tôi không biết chúng nó đang ở đâu. Chúng đi mọi nơi. Tôi không thể nhốt chúng lại được.- Các cô ấy đều quen biết dân trong vùng này, tôi nghe nói như vậy.- Ô! Có rất nhiều con quạ khoang già nua không ưa chúng nó. Có một “bà góa đáng mến” thường đến gặp tôi và gù gù như con mèo: “Ôi! Tướng quân, ông có một cuộc sống rất thú vị!”Ông tướng nháy mắt, tay đưa lên mũi.- Rất rõ ràng. Tôi không nghĩ làng này tồi hơn so với các làng khác. Tuy hơi ồn ào đối với tôi. Tôi chỉ thích nông thôn khi còn là nông thôn… Không có xe máy, không có máy thu thanh!Poirot dần dà đưa câu chuyện đến Anthony Hawker.- Hawker ư? Hawker… Tôi không biết… A! Có đấy… Một anh chàng có đôi mắt rất gần nhau. Không nên tin những người đang nói chuyện mà không nhìn thẳng vào mắt mình.- Đây là một người bạn của cô Sheila, đúng không?- Của Sheila ư? Tôi không biết. Các con gái tôi không nói gì cả.Ông cau mày nhìn nhà thám tử với vẻ thăm dò.- Nói xem, ông Poirot, tại sao ông lại đến thăm tôi.- Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ nói với ông thế này: cô Sheila và có thể các cô khác nữa có những người bạn không đáng tin cậy.- Tôi thấy sợ. Tôi cũng được nghe điều đó lúc này, lúc khác.Ông ta nhìn Poirot với vẻ đau đớn:- Nhưng tôi không thể làm được gì! Ông nói xem, tôi phải giải quyết việc này như thế nào?Poirot ngẩng đầu bối rối và trả lời bẳng một câu hỏi khác:- Ông có nhận thấy một trong các cô ấy gần đây thường mơ mộng, bồn chồn, ủ ê… không?- Nhưng, mẹ kiếp, ông thân mến, ông nói như một thầy thuốc ấy. Không, tôi không thấy gì cả.- Thật là sung sướng – Poirot nói một cách nghiêm trang.- Nhưng chúng đã đi tới đâu?- Tới chỗ nghiện ma túy.- Cái gì?Một tiếng rú chứ không phải tiếng kêu vì ngạc nhiên.- Người ta muốn làm cho cô Sheila nghiện ma túy. Rất dễ mắc nghiện khi dùng cô-ca-in. Một hoặc hai tuần lễ là đủ. Khi nghiện rồi thì người ta có thể làm bất cứ việc gì để có được ma túy. Ông cũng biết buôn bán chất độc này có thể kiếm được rất nhiều lãi.Nhà thám tử yên lặng trong lúc những lời xúc phạm tuôn ra hàng tràng trên miệng ông già. Cuối cùng ông ta nói mình sẽ giành lại đứa con khi tên đểu giả ấy rơi vào tay ông. Hercule Poirot lên tiếng:- Khi chúng tôi tóm được gã, tôi sẽ rất hài lòng điệu gã đến trước mặt ông.Anh đứng lên nhưng vướng phải một chiếc bàn thấp, để tránh ngã quỵ tay anh đã bám vào vai ông tướng.- Ôi! Xin lỗi ông! – anh bối rối nói – Nhưng liệu tôi có thể yêu cầu ông, xin ông đừng nói gì với các cô gái không?- Sao? Tôi sẽ bắt chúng phải nói lên sự thật!- Và ông chỉ thu được điều ngược lại thôi. Họ sẽ nói dối ông.- Nhưng, mẹ kiếp, thưa ông…- Ông phải yên lặng, tôi cam đoan là phải như vậy. Đây là vấn đề sống chết. Ông hãy tin tôi.- A! Được… tôi sẽ làm như ông nói.*Phòng khách của bà Larkin đã đông người.Bà chủ nhà đang pha rượu cốc-tai trước một chiếc bàn nhỏ có vách ngăn. Đây là một phụ nữ to béo. Tóc màu nâu. Đồng tử mắt màu đen đang giãn ra. Bà ta đi đi lại lại với vẻ ngập ngừng. Chỉ cần chú ý thì biết bà ta hơn mười năm so với số ba mươi tuổi mà bà ta tuyên bố.Hercule Poirot đi theo một bà bạn của bà Carmichael để tới đây. bất chợt anh thấy một cốc cốc- tai trên tay và tay kia nằm trong tay của cô gái ngồi bên cửa sổ.Cô gái tóc vàng và nhỏ nhắn. Da cô trắng hồng, Poirot thấy trong mắt cô đầy sinh khí.- Xin chúc cho sức khỏe của cô, thưa cô – Anh nói.Cô gái gật đầu, nhấp một ngụm rượu rồi đột nhiên hỏi:- Ông biết chị tôi, đúng không?- Chị cô ư? A! Cô là một trong các cô gái của ông Grant?- Tôi là Pam Grant.- Chị cô hiện giờ ở đâu?- Đang đi săn. Chị ấy sắp về đây.- Tôi gặp chị cô ở Londres.- Tôi biết.- Cô ta đã kể chuyện với cô ư?Pam Grant gật đầu.- Tony Hawker có mặt ở đấy không?Poirot chưa kịp trả lời thì cánh cửa phòng khách bật mở. Hawker và Sheila bước vào. Họ mặc quần áo thợ săn và má của Sheila có vết bùn.- Xin chào mọi người. Chúng tôi đến để uống một cốc rượu đây. Chiếc vò rượu của Tony đã cạn khô rồi.Beryl Larkins bước lại.- A! Anh đây rồi, Tony. Đã xảy ra chuyện gì?Bà ta kéo Tony tới ngồi trên một chiếc tràng kỷ gần lò sưởi. Poirot thấy anh ta đưa mắt nhìn Sheila trước khi đi theo bà chủ nhà.Sheila đã nhìn thấy Poirot. Ngập ngừng một giây rồi cô ta tới bên cửa sổ.- Hôm qua chính ông đã đến nhà tôi, đúng không?- Cha cô đã nói như vậy ư?Cô gái lắc đầu.- Người hầu Abdul đã mô tả vị khách tới thăm. Tôi… tôi tự hỏi…- Chị đã gặp cha chưa? – Pam hỏi.- A… Có… Chúng tôi có người bạn chung.- Tôi không tin – Pam cãi lại.- Tại sao cô lại không tin? Tại sao cha và tôi lại không thể có một người bạn chung?Cô gái đỏ mặt.- Đừng có kỳ cục như vậy. Tôi muốn nói… không phải vỉ thế mà chj đi gặp cha.Cô ta quay về phía Sheila.- Tại sao chị không nói gì, Sheila?Sheila giật mình.- Cái đó chẳng liên quan gì đến Tony Hawker cả.- Tại sao?Sheila đỏ mặt và đi về phía những người khác.- Tôi không thích Tony Hawker – Pam nói với giọng giận dữ – Có một cái gì độc ác trong con người anh ta, cả bà Larkins cũng vậy. Ông nhìn xem…Poirot nhìn theo.Đầu của Hawker gục lên vai bà chủ nhà. Anh ta muốn tán tỉnh bà, nhưng người phụ nữ lên tiếng:- … Nhưng tôi không thể chờ đợi được. Tôi muốn có ngay lúc này!- Đàn bà – Poirot mỉm cười nói – thường không muốn chờ đợi.Nhưng Pam Gran không trả lời. Đầu cúi thấp, tay vân vê nếp váy.- Ông Poirot, Tony đã cho Sheila cái gì khiến chị ấy thay đổi nhanh đến như vậy?Anh nhìn thẳng vào mắt cô gái:- Đã bao giờ cô dùng cô-ca-in chưa, thưa cô?- Ô! Không! Chưa bao giờ. Cô-ca-in ư? Rất nguy hiểm.Tay cầm một cốc rượu, Sheila tới bên hai người.- Cái gì nguy hiểm? – Cô ta hỏi.- Chúng tôi đang nói về hậu quả của việc dùng ma túy – Poirot trả lời – Cái chết chậm về thể xác và tinh thần, phá hoại tất cả những cái tốt đẹp của nhân loại.Sheila Grant kêu lên một tiếng. Một phần rượu trong cốc đổ cả ra ngoài.- … Bác sĩ Stoddart đã giải thích cho cô… Tất cả những cái đó đều dẫn đến cái chết, trong khi đang sống. Người ta thu lợi trong sự suy sụp và đau đớn của người khác; đây là con quỷ hút máu người.Nói xong Poirot bỏ đi để mặc hai cô gái đứng lại.Sau lưng mình, Poirot nghe thấy tiếng của Pam thúc giục “Sheila” rồi tiếp đó một tiếng thì thào “chiếc vò rượu”.Poirot tới chào bà Larkin.Ở tiền sảnh, Poirot thấy trên mặt bàn có một chiếc mũ đi săn, một roi ngựa và một vò rượu có đánh dấu bằng hai chữ A.H.“Chiếc vò rượu của Tony đã cạn khô rồi”.Poirot cầm lấy chiếc vò và lắc nhẹ. Không có tiếng động của nước. Anh mở nắp vò.Chiếc vò đựng đầy chất bột trắng…*Ở tầng trệt nhà bà Carmichael, Hercule Poirot đang ngồi bên cô gái. Anh nói bằng giọng nhiệt thành:- Cô còn trẻ, thưa cô. Tôi tin rằng cô chưa biết rõ việc mình làm, cô và các chị em cô. Các cô được nuôi dưỡng bằng thịt của đồng loại như những con ngựa của Diomède.Sheila rùng mình.- Thật kinh tởm khi nói như vậy – Cô ta nức nở và nói – Tuy nhiên, điều đó rất đúng! Tôi không biết cho đến tối hôm ấy, ở Londres, ông Stoddart đã nói. Ông ấy rất nghiêm khắc và rất… chân thành. Tôi thấy ghê rợn về việc tôi đã làm… Trước đó, đối với tôi, thì như người ta uống rượu trước giờ đóng cửa tiệm…- Còn bây giờ thì sao? – Poirot hỏi.- Tôi sẽ làm mọi việc mà ông muốn. Tôi… tôi sẽ nói lại với những người khác. Tôi cho rằng ông Stoddart không thèm nói chuyện với tôi nữa…- Ngược lại. Cả hai chúng tôi đều muốn giúp đỡ cô khi chúng tôi tìm được một điểm xuất phát. Nhưng có một việc rất cần thiết. Không có tội nào là không được miễn giảm hình phạt. Chỉ có cô và chị em cô mới có thể làm được việc này. Chỉ có những người làm chứng mới có thể nêu lên sự phạm tội.- Ông muốn nói… cha tôi ư?- Không phải là cha cô, thưa cô. Tôi đã chẳng nói với cô rằng Hercule Poirot là người biết mọi chuyện đấy ư? Có thể nhận diện cô bằng một tấm ảnh. Cô là Sheila Kelly, chứ không phải là Sheila Grant. Trước đây vài năm cô được gửi đến trại cải tạo vì tội trộm cắp. Khi ra trại, một người đàn ông đã đưa cô đến gặp ông Grant và cô trở thành “con gái ông tướng”. Nhiều tiền, nhiều thú vui. Chỉ có một việc phải làm là đưa chất “bột trắng” cho các bạn bè cô và nói rằng một người nào đó ngoài các cô đã cho cô. Các chị em cô cũng hành động như vậy. Thưa cô, người ấy phải được bắt giữ và xét xử. Sau đó…- Sau đó thì sao?- Thượng đế sẽ dắt dẫn các cô…*Michael Stoddart ngạc nhiên nhìn Poirot.- Ông tướng Grant ư?- Đúng, bạn thân mến. Mọi sự dàn cảnh đều là trò trẻ con. Tượng Phật, đồ đồng, người đầy tớ Ấn Độ! Bệnh gút! Mốt cũ rồi. Cụ già sinh ra người cha của các cô gái mười tám, đôi mươi bị bệnh này chứ không phải bản thân ông ta.“Vì muốn kiểm tra nên khi ra về tôi giả vờ vấp ngã vào chân ông ta. Ông già hoảng hốt vì điều tôi khám phá ra mà ông ta không lường trước được.“Suy nghĩ của tôi là đúng… tướng quân đội đóng ở Ấn Độ… đau ốm… tính tình khó chịu, cuối cùng là mọi đặc điểm thường thấy ở nhân vật này… nhưng ở vào một nơi giá cả đắt đỏ đối với một sĩ quan nghỉ hưu. Những người giàu có ở kế bên, rừng để đi săn. Ai lại đi nghi ngờ bốn cô con gái đầy sức sống. Đã có nhiều người nhập cuộc, có thể nói đây là những nạn nhân”.- Ý kiến nào khiến ông đến gặp kẻ đại bất lương ấy? Có phải ông muốn thức tỉnh ông ta không?- Phải. Tôi muốn biết đã có chuyện gì xảy ra. Tôi không phải chờ đợi lâu. Những cô gái thi hành mệnh lệnh của ông ta. Anthony Hawker là một trong những nạn nhân của ông tướng được dùng như một vật tế thần. Đáng lẽ Sheila phải nói với tôi về cái vò rượu để ngoài tiền sảnh. Nhưng đã không quả quyết. Một cô khác đã làm cho cô ta nhớ lại thân phận mình bằng một tiếng “Sheila” như một mệnh lệnh.Michael Stoddart đứng lên đi đi, lại lại trong phòng.- Tôi vẫn để mắt đến cô gái ấy – Anh ta nói – Tôi muốn biết những lý do phạm tội của những người trẻ tuổi. Khi người ta nghiên cứu cuộc đời của gia đình của các cô gái ấy, người ta bao giờ cũng phát hiện ra rằng…Poirot ngắt lời người thày thuốc trẻ:- Bạn thân mến, tôi rất khâm phục môn học mà anh đang theo đuổi. Tôi không nghi ngờ gì đến một ngày nào đó anh sẽ có những bằng chứng của lý thuyết của anh liên quan đến Sheila Kelly.- Và cả những người khác nữa.- Có thể. Nhưng mà người mà tôi tin chắc đó là Sheila… Anh thuần hóa cô ta không chút nghi ngờ! Thực ra cô ta đã nắm được anh rồi…Michael Stoddart đỏ mặt.- Ông Poirot, xin đừng nói những điều vô lý ấy…Chú thích:(1) Trong thần thoại Hy Lạp, Hercule là con của thần Zeus và Alemene trở nên anh hùng nhờ vào sức mạnh và lòng can đảm, đã gây được nhiều kỳ tích huyền thoại; Diomède là một trong những anh hùng của Hy Lạp đã tham gia cuộc đánh chiếm thành Troy - NDHết

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!