Thám tử Hercule Poirot

Chương 9: Chương 9


trước sau



Hercule Poirot đang ở vườn hồng cùng Hugh Chandler. Diana Maberly vừa bỏ đi làm một việc gì đó.Chàng trai quay bộ mặt đau khổ lại với người cùng đi dạo.- Ông Poirot, cần làm cho cha tôi hiểu Diana là người không chịu khuất phục hoàn cảnh. Cô ấy sẽ không chịu xuôi tay… Cô ấy vẫn tin rằng tôi không bị mất trí.- Còn anh thì anh tin rằng… xin lỗi… mình đã bị điên ư?Chàng trai rùng mình.- Tôi chưa hoàn toàn tin mình bị như vậy… nhưng sự việc vẫn cứ xảy ra. Diana không biết những việc đó. Cô ấy chỉ gặp tôi khi tôi hoàn toàn tỉnh táo.- Việc gì đã xảy ra khi anh không hoàn toàn tỉnh táo?- Trước hết, tôi nằm mơ. Và mỗi khi nằm mơ như vậy thì tôi trở thành điên. Hôm qua chẳng hạn, tôi không còn là con người nữa. Thoạt tiên tôi hóa thành một con bò mộng… một con bò mộng đang giận dữ, miệng đầy máu và bụi. Rồi tôi lại hóa thành con chó, một con chó dại rất lớn… khi thấy tôi trẻ con bỏ chạy và người lớn thì nã đạn vào tôi… một người nào đó đã cho tôi một bát nước, nhưng tôi không thể nào uống được… cũng không thể nào nuốt được… Ôi, Thượng đế!...Hai tay Hugh Chandler ôm lấy đầu gối. Mặt cúi xuống, mắt lim dim như đang nhìn một cái gì đó đang tiến lại bên mình.- Không chỉ có vậy. Tôi đã nhìn thấy nhiều con ma ghê sợ khi tôi đã tỉnh ngủ hắn. Nhiều khi tôi đã cùng bay với những con ma ấy!- Ô! Ô! – Hercule Poirot kêu lên.- Ô! Nhưng đây là sự thật hoàn toàn. Cái đó ở trong máu tôi. Đây là sự di truyền trong gia đình. Tôi không thể thoát ra được. Ơn trời, may mà tôi nhận ra kịp thời trước khi cưới Diana. Ông hãy hình dung xem, nếu có con thì chúng tôi sẽ ra sao?Anh ta đặt bàn tay lên cánh tay của Poirot.- Ông cần cho cô ấy biết chuyện này. Cô ấy cần quên tôi đi. Cô ấy sẽ đi tìm một người khác. Có anh Steve Graham đang rất mê cô ấy, đây là một chàng trai tốt. Cô ấy sẽ sung sướng khi sống bên anh ta… một cách trung thực. Đúng là Graham không giàu, cha mẹ cô ta cũng vậy, nhưng không có tôi họ sẽ giải quyết tốt công việc…- Tại sao khi không có anh thì họ sẽ giải quyết tốt công việc? – Nhà thám tử hỏi.Hugh Chandler cười hiền hậu:- Mẹ tôi rất giàu. Tôi được thừa kế của bà. Tôi tặng lại cho Diana tất cả.- A!... Nhưng anh sẽ sống cho đến khi rất già, anh Chandler.Chàng trai lắc đầu.- Không, không phải như vậy – Anh nói một cách bất chợt (và cũng bất chợt rùng mình) – Trời ! Ông nhìn xem, ngay bên cạnh ông, một bộ xương người… đang vẫy gọi tôi.Hugh nhìn ra giữa nắng, đồng tử giãn ra. Sau đó anh ta gục xuống.- Ông không nhìn thấy gì ư? – Anh ta hỏi Poirot với giọng như trẻ con.Poirot chậm chạp lắc đầu.- Đây nữa… đối với tôi cũng thế thôi. Chính là máu làm tôi sợ. Máu trong phòng ngủ, trên quần áo của tôi… Nhà tôi có một con vẹt. Một buổi sáng người ta thấy con vẹt trong phòng tôi, cổ bị cắt đứt… còn tôi thì đang ngủ, một lưỡi dao cạo dính máu trên tay.Anh ta quay sang Poirot.- Cuối cùng, trong làng cừu và chó bị giết chết. Cha tôi khóa chặt cửa phòng tôi mỗi buổi tối… nhưng thỉnh thoảng cửa lại bị mở ra vào sáng hôm sau. Tôi có một chiếc chìa khóa riêng, nhưng tôi không nhớ là đã để nó ở đâu. Tôi không làm những việc này, cái gì đó đã chiếm hữu tinh thần của tôi, biến tôi thành một con thú khát máu và không thể uống nước được…Anh ta úp mặt vào hai bàn tay.- Tôi biết anh không đi khám thày thuốc – Poirot nói sau đó một vài phút.- Thế ư? Về thể chất, tôi hoàn toàn mạnh khỏe như một con bò. Tôi có thể sống nhiều năm… nhiều năm trong sự giam hãm! Không, tôi sẽ không chịu thế đâu. Có những cách giải quyết khác. Một tai nạn… trong khi lau súng chằng hạn. Diana sẽ hiểu ra… Tôi muốn kết thúc cuộc đời theo cách của tôi.Hugh nhìn nhà thám tử bằng cặp mắt thách đố, nhưng người này không chú ý mà chỉ hỏi anh ta một câu đơn giản:- Hàng ngày anh ăn gì và uống gì?Hugh Chandler ngả người về phía sau và cười lớn.- Có những giấc mơ là do ăn uống không tiêu ư? Ông muốn nói như vậy sao?- Hàng ngày anh ăn gì và uống gì? – Poirot vẫn nhẹ nhàng hỏi.- Cũng như mọi người khác!- Không dùng thuốc chứ? Thuốc viên? Thuốc bột?- Trời! Không. Ông cho rằng những thứ ấy có thể chữa khỏi bệnh cho tôi ư?- Trong nhà này có ai bị rối loạn thị giác không?Hugh Chandler hốt hoảng nhìn Poirot.- Cha tôi thường bị như vậy. Ông bị rối loạn thị giác.- A!Poirot suy nghĩ một lúc:- Ông đại tá Frobisher đã sống ở bên Ấn Độ trong một thời gian dài, đúng không?- Đúng. Ông ấy ở trong một đơn vị quân đội đóng ở Ấn Độ. Ông ấy rất am hiểu nước này… ông thường nói về xử sở này… những phong tục, tập quán ở đây… tất cả…- A! – Poirot dằn giọng nhắc lại.- Anh cạo mặt bị sứt cằm đấy ư? – Poirot lưu ý Hugh.Hugh đưa tay lên mặt.- Vâng, vết sứt quá sâu. Cha tôi tới trong lúc tôi đang cạo mặt. Lúc ấy tôi đãng trí. Tôi đã làm xước cằm và cổ. Cái đó làm khó khăn cho việc cạo mặt sau này.- Anh cần bôi kem làm dịu da.- Tôi đã dùng kem mà bác George đưa cho – Bỗng nhiên Hugh cười lớn – Chúng ta đang nói như những nhân viên trong cửa hàng dược phẩm: thuốc an thần, kem làm dịu da, rối loạn thị lực… Tất cả những cái đó là gì? Ông muốn câu chuyện đi tới đâu đây, ông Poirot?- Tôi đang cố gắng làm tất cả những gì để giúp được cô Diana Maberly – Poirot bình tĩnh trả lời.Nét mặt của chàng trait hay đổi và trở nên nghiêm trọng hơn. Anh ta đặt tay vào cánh tay của Poirot.- Phải, ông hãy làm việc ấy. Nói với Diana là hãy quên đi… không còn hy vọng gì nữa. Kể lại cho cô ấy nghe những chuyện mà tôi đã nói với ông… Nói với cô ấy là hãy tránh xa tôi ra! Đây là việc duy nhất mà ông có thể giúp tôi lúc này. Ra đi và quên hết.- Cô có can đảm không, thưa cô. Rất can đảm. Đây là cái mà cô đang cần.- Ôi, đúng ư? – Diana kêu lên – Anh ấy điên thật ư?- Tôi không phải là thày thuốc tâm thần, thưa cô. Tôi không có quyền nói “người này điên, người kia không điên”.- Ông đô đốc hải quân Chandler cho rằng anh ấy điên, ông đại tá George Frobisher cũng cho là như vây. Hugh, cả anh ấy nữa, cũng cho rằng mình điên.- Còn cô thì sao?- Tôi ư? Tôi nói anh ấy không phải như vậy! Do đó tại sao…- Do đó tại sao cô đến tìm tôi, đúng không?- Phải. Tôi còn cách nào khác được?- Đây đúng là câu hỏi mà tôi muốn đặt ra cho cô, thưa cô.- Tôi không hiểu.- Stephen Graham là ai?Cô gái có vẻ ngạc nhiên.- Stephen Graham ư? Đúng… đây là một chàng trai – Cô gái nói và nắm lấy cánh tay anh – Ông đang nghĩ gì? Ông đang ở đây mà chẳng nói gì với tôi cả. Ông làm tôi sợ. Tại sao?- Có thể – Poirot trả lời – vì bản thân tôi cũng đang rất sợ.Đôi mắt cô gái mở to.- Sợ cái gì? – Cô lẩm bẩm.Hercule Poirot thở dài:- Bắt một kẻ giết người thì dễ hơn nhiều việc phòng ngừa một kẻ giết người – Anh nói.Diana kêu lên:- Ôi! Không nên dùng câu đó.- Cần phải như vậy – Poirot trả lời.Rồi anh thay đổi cách nói, có vẻ ra lệnh nhiều hơn.- Thưa cô, đêm nay chúng ta, cô và tôi, cần nghỉ lại ở Lyde Manor. Rất cần thiết. Cô có thể giải quyết được việc này không?- Được… chắc chắn là được. Nhưng tại sao?- Vì không nên để mất thời gian. Cô nói là mình can đảm, cô hãy chứng minh cái đó. Cô hãy làm như tôi nói và không nên hỏi gì cả.Cô ta gật đầu và ra về mà không nói gì thêm.Một vài phút sau anh cũng theo cô gái đi vào trong nhà. Trong phòng đọc sách, cô gái đang nói gì đó với ba người đàn ông. Anh lên lầu một. Không có ai trên cầu thang.Không khó khăn gì lắm để tìm phòng của Hugh Chandler. Trên một ngăn giá bằng kính trong phòng vệ sinh có rất nhiều chai lọ.Hercule Poirot bắt đầu công việc. Một lát sau anh xuống tiền sảnh và gặp cô gái, má đỏ và mắt sáng lên từ phòng đọc sách bước ra.- Xong rồi! – Diana nói.Đến lượt ông đô đốc đi ra và mời nhà thám tử vào phòng đọc sách và chính ông ta khép cửa lại rồi nói:- Thưa ông Poirot, tôi không thích chuyện này.- Chuyện gì vậy, thưa đô đốc?- Diana đã nài nỉ tôi cho hai người nghỉ qua đêm ở đây. không phải là tôi không hiếu khách nhưng… thật thà mà nói, ông Poirot, tôi không thích như vậy. Tôi không hiểu. Để làm gì kia chứ?- Cứ nói là tôi muốn làm một cuộc thí nghiệm.- Thí nghiệm gì?- Xin lỗi ông, đây là việc của tôi…- Nhưng, thưa ông, tôi không mời ông tới đây…Poirot ngắt lời ông ta:- Xin ông hãy tin tôi, ông đô đốc, tôi hiểu ý ông. Tôi tới đây vì sự bướng bỉnh của một cô gái. Ông nói thế này, ông Frobisher nói thế kia còn Hugh thì nói rất khác. Bây giờ tự tôi phải biết rõ sự thật.- Nhưng sự thật nào kia chứ? Tôi đã nói rồi, ở đây chẳng có gì phải xem xét cả! Hàng đêm tôi nhốt con trai tôi trong phòng, đó là tất cả!- Nhưng sáng nay cửa phòng của anh ta không khóa, anh ta nói với tôi như vậy.- Sao?- Tự ông có thể lên đó xem.Ông Chandler cau mày.- Tôi cho rằng ông George đã mở… Ông nghĩ thế nào?- Ông để chìa khóa ở đâu? Cắm trong ổ khóa ư?- Không. Trên một cái dầm chìa ra ở bên cạnh. Ngoài tôi thì ông George hoặc Withers, người hầu phòng, cũng có thể lấy chìa để mở khóa. Chúng tôi đã bảo Withers rằng Hugh bị mộng du… Đây là một đày tớ trung thành. Nó đã ở đây nhiều năm rồi.- Ngoài ra có chìa khóa nào khác nữa không?- Theo tôi biết thì không.- Người ta có thể làm một chìa khóa khác.- Nhưng đó là ai?- Con trai ông cho rằng mình đã giấu nó ở đâu nhưng không nhớ ra.Ông đại tá Frobisher chợt đi vào và lên tiếng:- Tôi không thích như vậy, Charles… Cô gái…- Đúng như tôi đã nghĩ – Ông đô đốc nói ngay – Cô ta không nên cùng ông tới đây. Ông thì tùy, nhưng…- Tại sao ông không muốn cô Maberly có mặt ở đây đêm nay?- Có thể gặp rủi ro – Ông Frobisher nói bằng giọng trầm. Trong trường hợp ấy…- Hugh rất yêu Diana – Poirot lưu ý hai người.- Chính vì lý do ấy – Ông Chandler kêu lên – Mẹ kiếp, ông bạn, phải công nhận đây là vấn đề người điên. Hugh cũng thấy như vậy. Diana không nên tới đây.- Nếu vậy – Poirot đáp – thì cô ấy tự quyết định.Anh đi ra. Đứng bên chiếc xe nơi Diana đang đợi anh. Cô gọi nhà thám tử.- Nào chúng ta hãy đi mua sắm những thứ cần cho đêm nay. Chúng ta sẽ về kịp dùng bữa chiều.Trên đường, Poirot kể lại cho cô gái nghe câu chuyện giữa ba người vừa rồi.Diana bật cười.- Họ cho rằng Hugh sẽ đem lại chuyện không hay cho tôi ư?Thay vì trả lời, Poirot hỏi cô có thể cho anh ghé vào cửa hàng dược phẩm trong làng không. Anh đã quên mang bàn chải răng.Trên xe cô gái đợi anh đi mua sắm. Cô thấy anh đã mất rất nhiều thời gian để mua bàn chải răng…*- Cô có can đảm không, thưa cô. Rất can đảm. Đây là cái mà cô đang cần.- Ôi, đúng ư? – Diana kêu lên – Anh ấy điên thật ư?- Tôi không phải là thày thuốc tâm thần, thưa cô. Tôi không có quyền nói “người này điên, người kia không điên”.- Ông đô đốc hải quân Chandler cho rằng anh ấy điên, ông đại tá George Frobisher cũng cho là như vây. Hugh, cả anh ấy nữa, cũng cho rằng mình điên.- Còn cô thì sao?- Tôi ư? Tôi nói anh ấy không phải như vậy! Do đó tại sao…- Do đó tại sao cô đến tìm tôi, đúng không?- Phải. Tôi còn cách nào khác được?- Đây đúng là câu hỏi mà tôi muốn đặt ra cho cô, thưa cô.- Tôi không hiểu.- Stephen Graham là ai?Cô gái có vẻ ngạc nhiên.- Stephen Graham ư? Đúng… đây là một chàng trai – Cô gái nói và nắm lấy cánh tay anh – Ông đang nghĩ gì? Ông đang ở đây mà chẳng nói gì với tôi cả. Ông làm tôi sợ. Tại sao?- Có thể – Poirot trả lời – vì bản thân tôi cũng đang rất sợ.Đôi mắt cô gái mở to.- Sợ cái gì? – Cô lẩm bẩm.Hercule Poirot thở dài:- Bắt một kẻ giết người thì dễ hơn nhiều việc phòng ngừa một kẻ giết người – Anh nói.Diana kêu lên:- Ôi! Không nên dùng câu đó.- Cần phải như vậy – Poirot trả lời.Rồi anh thay đổi cách nói, có vẻ ra lệnh nhiều hơn.- Thưa cô, đêm nay chúng ta, cô và tôi, cần nghỉ lại ở Lyde Manor. Rất cần thiết. Cô có thể giải quyết được việc này không?- Được… chắc chắn là được. Nhưng tại sao?- Vì không nên để mất thời gian. Cô nói là mình can đảm, cô hãy chứng minh cái đó. Cô hãy làm như tôi nói và không nên hỏi gì cả.Cô ta gật đầu và ra về mà không nói gì thêm.Một vài phút sau anh cũng theo cô gái đi vào trong nhà. Trong phòng đọc sách, cô gái đang nói gì đó với ba người đàn ông. Anh lên lầu một. Không có ai trên cầu thang.Không khó khăn gì lắm để tìm phòng của Hugh Chandler. Trên một ngăn giá bằng kính trong phòng vệ sinh có rất nhiều chai lọ.Hercule Poirot bắt đầu công việc. Một lát sau anh xuống tiền sảnh và gặp cô gái, má đỏ và mắt sáng lên từ phòng đọc sách bước ra.- Xong rồi! – Diana nói.Đến lượt ông đô đốc đi ra và mời nhà thám tử vào phòng đọc sách và chính ông ta khép cửa lại rồi nói:- Thưa ông Poirot, tôi không thích chuyện này.- Chuyện gì vậy, thưa đô đốc?- Diana đã nài nỉ tôi cho hai người nghỉ qua đêm ở đây. không phải là tôi không hiếu khách nhưng… thật thà mà nói, ông Poirot, tôi không thích như vậy. Tôi không hiểu. Để làm gì kia chứ?- Cứ nói là tôi muốn làm một cuộc thí nghiệm.- Thí nghiệm gì?- Xin lỗi ông, đây là việc của tôi…- Nhưng, thưa ông, tôi không mời ông tới đây…Poirot ngắt lời ông ta:- Xin ông hãy tin tôi, ông đô đốc, tôi hiểu ý ông. Tôi tới đây vì sự bướng bỉnh của một cô gái. Ông nói thế này, ông Frobisher nói thế kia còn Hugh thì nói rất khác. Bây giờ tự tôi phải biết rõ sự thật.- Nhưng sự thật nào kia chứ? Tôi đã nói rồi, ở đây chẳng có gì phải xem xét cả! Hàng đêm tôi nhốt con trai tôi trong phòng, đó là tất cả!- Nhưng sáng nay cửa phòng của anh ta không khóa, anh ta nói với tôi như vậy.- Sao?- Tự ông có thể lên đó xem.Ông Chandler cau mày.- Tôi cho rằng ông George đã mở… Ông nghĩ thế nào?- Ông để chìa khóa ở đâu? Cắm trong ổ khóa ư?- Không. Trên một cái dầm chìa ra ở bên cạnh. Ngoài tôi thì ông George hoặc Withers, người hầu phòng, cũng có thể lấy chìa để mở khóa. Chúng tôi đã bảo Withers rằng Hugh bị mộng du… Đây là một đày tớ trung thành. Nó đã ở đây nhiều năm rồi.- Ngoài ra có chìa khóa nào khác nữa không?- Theo tôi biết thì không.- Người ta có thể làm một chìa khóa khác.- Nhưng đó là ai?- Con trai ông cho rằng mình đã giấu nó ở đâu nhưng không nhớ ra.Ông đại tá Frobisher chợt đi vào và lên tiếng:- Tôi không thích như vậy, Charles… Cô gái…- Đúng như tôi đã nghĩ – Ông đô đốc nói ngay – Cô ta không nên cùng ông tới đây. Ông thì tùy, nhưng…- Tại sao ông không muốn cô Maberly có mặt ở đây đêm nay?- Có thể gặp rủi ro – Ông Frobisher nói bằng giọng trầm. Trong trường hợp ấy…- Hugh rất yêu Diana – Poirot lưu ý hai người.- Chính vì lý do ấy – Ông Chandler kêu lên – Mẹ kiếp, ông bạn, phải công nhận đây là vấn đề người điên. Hugh cũng thấy như vậy. Diana không nên tới đây.- Nếu vậy – Poirot đáp – thì cô ấy tự quyết định.Anh đi ra. Đứng bên chiếc xe nơi Diana đang đợi anh. Cô gọi nhà thám tử.- Nào chúng ta hãy đi mua sắm những thứ cần cho đêm nay. Chúng ta sẽ về kịp dùng bữa chiều.Trên đường, Poirot kể lại cho cô gái nghe câu chuyện giữa ba người vừa rồi.Diana bật cười.- Họ cho rằng Hugh sẽ đem lại chuyện không hay cho tôi ư?Thay vì trả lời, Poirot hỏi cô có thể cho anh ghé vào cửa hàng dược phẩm trong làng không. Anh đã quên mang bàn chải răng.Trên xe cô gái đợi anh đi mua sắm. Cô thấy anh đã mất rất nhiều thời gian để mua bàn chải răng…Hugh Chandler lấy súng trên giá xuống và bắt đầu nạp đạn thì Poirot đặt tay lên vai anh. Nhà thám tử nhỏ bé chỉ nói một câu nhưng đầy uy lực:- Không.- Ông bỏ tay ra. Không nên dính líu vào việc này! Sẽ là một tai nạn! Tôi đã nói với ông rồi, đây là cách duy nhất để thoát ra…- Không! – Hercule Poirot nhắc lại.- Ông đã biết nếu Diana không gài chặt cửa thì tôi đã bóp chết cô ấy rồi… Diana!- Anh sẽ không giết cô Maberly đâu.- Tôi đã giết con mèo. Ông không thể nói khác được.- Không, anh không giết con mèo cũng như con vẹt và cả những con cừu nữa.Hugh ngạc nhiên nhìn anh.- Trong hai chúng ta thì ai là người điên? Ông hay tôi?- Không ai điên cả.Cùng lúc ấy đô đốc Chandler và đại tá Frobisher bước vào phòng, theo sau có Diana.- Ông này nói rằng tôi không điên… - Hugh nói với những người mới đến bằng giọng run rẩy.- Tôi lấy làm sung sướng để báo tin rằng anh hoàn toàn tỉnh táo – Nhà thám tử khẳng định một lần nữa.Hugh bật cười, cười như một thằng ngốc.- Thật là kỳ cục! Hoàn toàn tỉnh táo mà lại đi giết những con vật mà tôi bắt gặp. Ông cho rằng tôi là người bình thường khi làm những việc ấy ư?- Tôi xin nhắc lại, không phải anh là người giết các con vật ấy.- Vậy thì ai?- Mỗi khi người ta cho anh dùng một liều thuốc gây ngủ mạnh và người ta đặt vào tay anh một con dao hoặc một lưỡi dao cạo dính máu.- Nhưng tại sao?Poirot quay sang ông đại tá Frobisher.- Thưa đại tá, ông đã sống nhiều năm ở Ấn Độ, đúng không? Ông có thấy những người dùng ma túy quá liều lượng cho phép đã phát điên lên như thế nào không?Mắt của ông đại tá sáng lên:- Tôi không tận mắt nhìn thấy nhưng có nghe nói đến chuyện này. Người ta dùng cà độc dược (datura).- Đúng thế. nguyên tắc dùng cà độc dược gần giống với ancaloide atropine mà người ta thu được chất benladon. Việc bào chế benladon để có được suynfat atropine dùng vào việc chữa mắt là rất dễ dàng. Sau khi đi hỏi ý kiến các dược sĩ, người ta có thể làm ra chất độc này mà không gây ra sự nghi ngờ nào. Khi có được chất này người ta có thể để nó lẫn vào ví dụ như kem cạo râu chẳng hạn. Sau khi dùng, người ta thấy trên mặt có những vết đỏ. Và cứ như thế người dùng sẽ bị khô miệng, khó nuốt, hoang tưởng mà ông Chandler đã làm thí nghiệm.Poirot quay về phía chàng trai.- Để không còn chút nghi ngờ nào, tôi cho anh biết: trong kem cạo mặt của anh có chất suynfat atropine. Tôi đã mang nó đi phân tích.Hugh tái mặt và run rẩy.- Ai đã làm việc này? Tại sao?- Tôi đã hình dung ra câu chuyện. Hình tam giác muôn thuở: hai người đàn ông và một phụ nữ. Đại tá Frobisher yêu mẹ anh nhưng bà ấy lại đi lấy đô đốc Chandler.- George! George! – Ông đô đốc kêu lên – Tôi không tin.- Ông muốn nói sự thù hận đã đổ vào đầu… người con trai ư? – Hugh hỏi với vẻ hoài nghi.- Theo một nghĩa nào đó thì đúng.- Đây là sự nói dối đến cực điểm! Tôi không tin, Charles.Ông đô đốc đang bước giật lùi.- Cà độc dược… Ấn Độ… Tôi hiểu… - Ông lẩm bẩm – Chúng tôi không khi nào nghĩ đến cà độc dược có thể gây ra sự điên rồ trong gia đình.- Đúng thế – Hercule Poirot nói bằng giọng mạnh mẽ - Chứng điên rồ ở trong máu. Một người điên thèm khát việc trả thù… Khôn khéo che giấu những triệu chứng điên rồ trong nhiều năm.Anh đột nhiên quay sang ông đại tá:- Trời! Chắc hẳn ông đã nghi ngờ, sau đó là biết rõ Hugh chính là con trai của ông, đúng không? Tại sao không bao giờ ông nói chuyện này với anh ta?Ông đô đốc Chandler lẩm bẩm một câu gì đó và nuốt nước bọt một cách khó khăn.- Tôi không biết – Ông đại tá Frobisher nói – Tôi không tin chắc… Một hôm Caroline đến tìm tôi với vẻ bồn chồn và lo ngại… Cô ấy đang sợ một cái gì đó. Tôi không biết là chuyện gì. Cô ấy… Tôi… Chúng tôi đã mất trí. Sau đó tôi ra đi… Đây là việc duy nhất phải làm. Tôi… tôi đã tự hỏi… Nhưng Caroline không hề nói gì tới việc Hugh là con trai của tôi. Sau đó là những triệu chứng điên rồ. Tôi cho rằng vấn đề đã được giải quyết một cách rõ ràng.- Ô! Phải! Ông không nhận ra Hugh cũng cau mày như ông, cũng hếch cằm lên như ông. Nhưng ông Charles Chandler đã để ý đến những cái đó, ông ta ấy. Đã nhiều năm… Và người vợ đã thú nhận với chồng. Bà ta vẫn yêu ông Frobisher. Charles Chandler nghĩ cách trả thù. Chỉ một mình ông ta mới biết tại sao bà Caroline lại chết đuối. Sau đó thì sự thù hận đổ vào đầu chàng trai. Anh ta mang họ của đô đốc, nhưng không phải là con trai của ông ta. Những câu chuyện về Ấn Độ của ông đã gợi ý cho ông ta làm cho Hugh phát điên một cách từ từ để rồi anh ta có thể tự sát vì thất vọng. Ông đô đốc Charles Chandler là người khát máu chứ không phải Hugh. Chính Charles Chandler là người cắt cổ những con cừu. Nhưng Hugh là người phải gánh chịu! Ông có biết tôi bắt đầu nghi ngờ từ lúc nào không? Đó là lúc Chandler phản đối việc đưa Hugh đi khám thầy thuốc. Đối với Hugh, người đã tin chắc rằng mình bị điên, thì đây là chuyện bình thường, nhưng người cha! Ông ta không tìm cách nào để chữa chạy cho con trai mình. Và trong trường hợp này, ông ta có thể gặp một rủi ro khác. Đó là thày thuốc sẽ kết luận anh ta hoàn toàn khỏe mạnh.- Tôi hoàn toàn khỏe mạnh ư? – Hugh chậm chạp hỏi lại.Sau đó anh ta đến gần Diana.- Cháu không nên sợ hãi. Dòng họ của ta không ai mắc chứng điên cả.- Hugh… - Diana lẩm bẩm.Ông đô đốc Chandler nhặt lấy khẩu súng.- Toàn là chuyện vớ vẩn! Tôi sẽ đi kiếm một con thỏ.Hercule Poirot giữ ông Frobisher lại khi ông này muốn chạy theo ông Chandler.- Đây là cách duy nhất…Hugh và Diana ra khỏi phòng.Hai người đàn ông ngồi lại, người Anh và người Bỉ nhìn người mang họ Chandler cuối cùng đi vào rừng và mất hút giữa bóng cây.Trong rừng có tiếng súng nổ.Hết

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!