Tinh Dược Tinh là một ngôi sao ở sát cương vực văn minh Thần Hà nhất.
Bề mặt của ngôi sao này gần như đều là lục địa, chỉ có một số rất nơi có có hồ. Trên lục địa thì có thực vật mọc um tùm, giữa chúng có vô số linh dược, dược hương toả ra khắp ngóc ngách của Linh Dược Tinh.
Hôm nay cái thuyền bay hình rồng từ trên trời đáp xuống ngôi sao này.
Rồi con thuyền biến mất, tại nơi thuyền đáp xuống xuất hiện một đám đông người.
Người đứng đầu là một nữ tử xinh đẹp, mặc thanh y, dáng người nhỏ nhắn, dung mạo tú lệ, nhìn rất đáng yêu.
Nàng ta chính là đại tiểu thư của Dược gia trên Linh Dược Tinh, Dược Tư Kỳ.
Dược Tư Kỳ nhìn quanh ngôi sao một lượt rồi phẩy tay nói:
- Được rồi, đã tới Linh Dược Tinh, mọi người mau thu hoạch linh dược. Thứ Thần huyết y vọng năm nay sẽ có được nhiều loại thông linh kỳ dược hơn.
- Vâng, tiểu thư!
Mọi người quanh Dược Tư Kỳ cung kính đáp rồi bay đi về các phía.
Họ bay khắp nơi tìm kiếm các loại linh dược có ích.
Dược Tư Kỳ đứng tại chỗ trầm ngâm một lúc, đột nhiên mắt phát sáng quay người lại nhìn vào một chỗ.
Cách nàng chỉ vài chục trượng là một ngọn cây màu xanh chỉ cao tới đầu gối người bình thường đang lắc lư trong gió.
Dược Tư Kỳ tiến lại trước ngọn cây đó, nở nụ cười mê người, nói:
- Tiểu đệ đệ, theo tỷ tỷ đi!
Một cái đầu của bé trai đáng yêu thò ra từ ngọn cây, hầm hè nói:
- Các ngươi là người xấu, ta không theo các ngươi!
Dược Tư Kỳ cười mắt thành hình trăng lưỡi liềm, nói:
- Nếu tỷ tỷ là người xấu thì đâu có cần khách khí với đệ.
Bé trai kia chui lại vào trong ngọn cây rồi lắc một cái định biến mất.
Lúc này Dược Tư Kỳ mới chậm rãi ra tay. Một sợi chỉ đỏ bắn ra từ tay nàng trói chặt lấy ngọn cây kéo vào trong tay.
Nhìn ngọn linh dược đủ thân rễ, Dược Tư Kỳ gật đầu hài lòng.
- Vừa tới đã có được một cây thông linh kỳ dược vạn năm tuổi, xem ra chuyến này thu hoạch sẽ không tồi.
Lẩm nhẩm vài câu, Dược Tư Kỳ quay người đi về nơi khác định tiếp tục tìm kiếm linh dược.
Cùng lúc đó, phía trên bầu trời, một ngôi sao tựa quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống.
Còn chưa rơi xuống Linh Dược Tinh thì những người kia đã chú ý tới sự xuất hiện của nó.
Phán đoán một chút về ảnh hưởng của quả cầu lửa này sẽ gây ra, sắc mặt của những người này lập tức biến đổi.
- Nguy rồi, ngôi sao này sẽ huỷ mất dược điền số hai mươi bảy, mau ngăn nó lại.
- Đáng chết, không phải quanh Linh Dược Tinh có bố trí trận pháp sao, sao lại có thiên thạch xuất hiện?
- Ta thấy không phải thiên thạch, giống như một loại sinh mệnh nào đó.
- Ngươi nói nó là cường giả lang thang trong tinh không vũ trụ nào đó?
- Không chắc, nếu là một cường giả Thứ Thần thì sao có thể rơi xuống như vậy.
…
Nhóm người này vừa truyền âm cho nhau vừa bay về phía ngôi sao kia rơi xuống, ngay cả Dược Tư Kỳ cũng vậy.
Từ xa họ đã thấy mặt đất xung quanh đó không một nơi nào là còn nguyên vẹn.
Cảnh tượng này khiến những người hái thuộc này đều tái mặt.
Trên Linh Dược Tinh cũng chỉ có vài khu dược diền, giờ đã bị hủy mất một khu, chẳng ai là không đau lòng.
Nhóm người bay trên không, ánh mắt lạnh băng nhfin xuống dưới.
Ngay lập tức một thân ảnh đen sì ở chính giữa cái hố lớn liền lọt vào mắt họ.
- Là một người!
Những người này giật mình.
Phải biết rằng một mình di chuyển trong tinh không vũ trụ chỉ có cao thủ cấp Thứ Thần mới làm được.
Lẽ nào thân ảnh kia cũng là một Thứ Thần?
Họ bỗng thấy trán túa mồ hôi lạnh.
Trong tổ chức của họ cũng chỉ có một Thứ Thần lão tổ tọa trấn.
Dược Tư Kỳ nhìn quanh, dường như cảm nhận được những gì thủ hạ nghĩ, lập tức quát lên:
- Sợ gì chứ? Cho dù hắn là Thứ Thần thì giờ cũng thành như vậy rồi, còn sống không cũng chưa chắc, có gì đáng sợ?
Vừa quát Dược Tư Kỳ vừa đi về phía đó.
Mọi người muốn ngăn nhưng không ngăn được nàng ta.
Tới mép hố, ánh mắt Dược Tư Kỳ có chút do dự. Tuy miệng nói kiên quyết như vậy nhưng trong lòng cũng lo lắng.
Lưỡng lự một chút nàng nhảy xuống hố đi kiểm tra thân ảnh kia.
- Còn sống, nhưng khí tức quá yếu, có lẽ không phải cao thủ Thứ Thần. Hình như là một tên đen đủi gặp họa trong vũ trụ.
Dược Tư Kỳ chỉ kiểm tra qua rồi kết luận.
- Cái gì? Không phải cao thủ Thứ Thần. Tên đáng chết này lại hủy mất một dược điền của chúng ta. Nếu hắn không chết nhất định phải bắt hắn đền bù!
- Hắn thành thế này còn đền bù được cái gì?
- Đao nô lệ chú ấn cho hắn để hắn làm nô lệ cho Dược gia chúng ta.
- Ngươi điên à, nô lệ chú ấn còn quan trọng hơn dược điền. Tên này đã hủy một khu dược điền, ai biết được hắn có đáng để chúng ta lãng phí thêm một cái nô lệ chú ấn hay không?
- Hề hề, ta cũng chỉ tiện mồm nói vật, nhưng dù thế nào cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn.
...
Những người này vừa tranh luận vừa vây lại quanh Dược Tư Kỳ, tò mò nhìn thân ảnh đen sì dưới hố.
Tuy họ thường xuyên hành tẩu trong bầu tinh không nhưng cũng chưa bao giờ thấy ai bị gặp nạn ngoài vũ trụ, rơi từ trên trời xuống thế này.
Một người kiểm tra thân ảnh kia xong nhíu mày nói:
- Tiểu thư, hắn bị thương quá nặng, có lẽ không có hy vọng sống. Chi bằng chúng ta kệ hắn đi.
Rơi từ trên bầu tinh không, cho dù là cao thủ Chân Nhân Cảnh cũng không sống nổi.
Dược Tư Kỳ nhíu mày, kiểm tra lại một lần thân ảnh kia rồi nói:
- Hừ, hắn hủy dược điền của ta, đừng hòng ta buông tha cho dễ dàng. Ta nhất định phải cứu sống hắn rồi bắt hắn đền dược điền cho ta!
Hừ lạnh một tiếng, Dược Tư Kỳ vung tay, một cái đỉnh ba chân nhỏ bay ra từ trong cơ thể nàng.
Nhìn thấy cái đỉnh ba chân này, mọi người xung quanh không kìm được xì xào:
- Đây là Dưỡng Tâm Chân Đỉnh của tiểu tư. Tiểu thư còn trẻ đã là đại Dưỡng Tâm Sư, sau này chắc chắn là Dưỡng Tâm Sư mạnh nhất Dược gia chúng ta.
Dược Tư Kỳ khống chế Dưỡng Tâm Đỉnh đồng thời tay liên tục ném vào vô số linh dược.
Những loại linh dược này tuy năm tuổi không nhiều nhưng được cái số lượng rất lớn.
Nhiều linh dược như vậy sau khi được ném vào Dưỡng Tâm Đỉnh, Dược Tư Kỳ có phần khó hắn, linh hỏa từ trong cơ thể nàng bốc ra thiêu Dưỡng Tâm Đỉnh.
Tâm hỏa luyện dược, chỉ nhìn từ thủ đoạn này cũng cho thấy Dược Tư Kỳ thực sự có thiên phú về luyện dược.
Sau khoảng một tuần trà Dược Tư Kỳ thu lại tâm hỏa rồi điều khiển Dưỡng Tâm Đỉnh đổ linh dược lên thân ảnh đen sì kia.
Dưỡng Tâm Đỉnh ba chân chỉ cao bằng nửa người nhưng đổ ra linh dịch không ngừng nghỉ.
Dược Tư Kỳ và mọi người xung quanh cùng lùi ra tới mép hố. Còn cái hố lớn giờ cũng đã ngập đầy linh dịch.
Cái hố này giống như biến thành hồ linh dược vậy.
Còn thân ảnh đen sì kia đã bị nhấn chìm trong linh dịch.
Xong xuôi Dược Tư Kỳ vung tay thu Dưỡng Tâm Đỉnh về, quay lại nhìn mọi người đang kinh ngạc, nhíu mày quát:
- Còn ngẩn ra đó làm gì, mau đi thu hoạch linh dược, ba ngày nữa chúng ta phải rời khỏi đây rồi.
Họ đương nhiên không dám chậm trễ, lập tức tản đi bốn phía.
Một mình Dược Tư Kỳ đứng tại chỗ, quay lại nhìn hồ linh dược.
Chính giữa hồ thỉnh thoảng lại có bong bóng nổi lên khác hẳn với những chỗ khác.
Tầm nhìn của Dược Tư Kỳ xuyên qua tầng linh dịch, chiếu thẳng xuống thân ảnh phía dưới hồ.
- Ta mới thăng cấp lên đại Dưỡng Tâm Sư không lâu, cách linh hải cứu người không biết có dùng được không.
Dược Tư Kỳ nghĩ.
Vừa rồi nàng muốn cứu người không hoàn toàn là vì muốn bồi thường, mà ít nhiều cũng muốn thí nghiệm thủ pháp mới học được.
Thân ảnh đen sì trong hồ linh dược bắt đầu tróc lớp da bên ngoài, cuối cùng lộ ra gương mặt trẻ tuổi.
- Còn là một tiểu soái ca.
Dược Tư Kỳ nheo mắt.
Nhưng nàng không biết người mà nàng nghĩ là bệnh nhân dưới hồ kia đã hoàn toàn phục hồi ý thức.
- Mẹ kiếp, cuồng phong vừa rồi là cái gì? Tại sao trong bầu tinh không tử mịch như vậy mà cũng có cuồng phong?
Một tiếng kêu phát ra từ trong tim thân ảnh kia, nhưng không một ai nghe thấy tiếng của hắn.
Chỉ là khi tiếng nói đó vang lên thì một loạt bong bóng nổi lên từ người hắn.