Từ khi vào Tiên Kiều Ninh Tiểu Xuyên đã gặp không ít người quen.
Lúc này thậm chí hắn có cảm giác rằng, chỉ cần là người có liên quan tới hắn thì đều đã tới Tiên Kiều.
Cảm giác này đúng là rất kỳ lạ.
Phải biết rằng, một kiếm của tổ sư Diệt Thế Đạo đã huỷ hơn một nửa thế giới bên ngoài Tiên Kiều, những tiểu thế giới còn sót lại cũng chỉ là thoi thóp mà thôi.
Biến cố lớn này đã huỷ diệt đến chín mươi chín phần trăm sinh linh của ngoại giới, cũng chỉ có rất ít tu sĩ vận khí cực tốt mới may mắn tới đượcTiên Kiều.
Bộ phận nhỏ sinh linh còn tồn tại có lẽ không bằng một phần một tỷ tất cả sinh linh của thế giới cũ.
Mà những người quen của Ninh Tiểu Xuyên đều có mặt trong số một phần tỷ người này, việc này đương nhiên có phần bất thường.
Nhưng cảm giác cổ quái này chỉ loé qua trong đầu Ninh Tiểu Xuyên rồi hắn lại tập trung lên thân ảnh trước mặt.
Thân ảnh này Ninh Tiểu Xuyên thấy rất quen, nên cho dù không thấy tướng mạo của đối phương nhưng hắn đã nhận ra đó là ai.
Vì thế Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
- Đại vương, lại gặp được ngươi ở đây, chúng ta thật có duyên.
Thân ảnh bước ra từ gió cát lại chính là Thanh Thuỳ Vương.
Thanh Thuỳ Vương vẫn có dung mạo thiếu nữ, vẻ mặt tươi cười, đôi mắt to và sáng nhìn Ninh Tiểu Xuyên, bước ra khỏi cơn gió cát.
- Là ngươi?
Thiên Mộng Yêu Hoàng nhìn Thanh Thuỳ Vương, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Thiên Mộng Yêu Hoàng, lập tức chợt hiểu:
- Lẽ nào người ngươi nói ngấm ngầm đối phó với ngươi chính là Thanh Thuỳ Vương?
Việc này đúng là cổ quái, hồi xưa ở Đại Diêm giữa Thiên Mộng Yêu Hoàng và Thanh Thuỳ Vương chẳng có địch ý gì lớn.
Thiên Mộng Yêu Hoàng thần sắc băng lãnh nói:
- Chắc chắn là ả, không ngờ lần đó ta tha cho ả một mạng lại chính là để lại hậu hoạ cho mình.
Thanh Thuỳ Vương giống như một tiểu nữ hài tử giận dữ, phản bác lại:
- Này, Yêu Hoàng đại nhân, nói thì phải có căn cứ. Lần đó Liên thúc dùng tuyệt chiêu mới ép ngươi không thể giết ta đấy nhé.
Nhắc đến Liêu, thần sắc Ninh Tiểu Xuyên khẽ động:
- Đại vương, Liêu tiền bối sao không đi cùng?
Thanh Thuỳ Vương thần sắc thoải mái, nói:
- Liêu thúc đã vào sâu trong Tiên Kiều rồi, để lại ta ở đây tính món nợ cũ với vị Yêu Hoàng đại nhân đây.
Nợ cũ?
Giờ coi như Ninh Tiểu Xuyên đã hiểu, đúng là Thiên Mộng Yêu Hoàng không nhìn nhầm, người ngầm đối phó với nàng ta chính là Thanh Thuỳ Vương.
Thanh Thuỳ Vương lúc này đã dung hợp tới bốn đạo tiên linh chi lực, mạnh hơn Thiên Mộng Yêu Hoàng quá nhiều.
Vì thế nếu nàng ta muốn đối phó với Thiên Mộng Yêu Hoàng thì Thiên Mộng Yêu Hoàng thật không có khả năng phản kháng.
Nếu là trước kia, Thanh Thuỳ Vương và Thiên Mộng Yêu Hoàng có xung đột ở Đại Diêm thì chắc chắn Ninh Tiểu Xuyên sẽ vui vẻ toạ sơn quan hổ đấu.
Nhưng giờ hắn không thể không ra mặt vì Thiên Mộng Yêu Hoàng:
- Đại vương, ta đã hứa với mẫu thân của Thiên Mộng Yêu Hoàng sẽ bảo vệ nàng ta. Không biết giữa hai người có ân oán gì, có thể hoà giải không?
- Ngươi bảo vệ cho ả? Còn muốn hoà giải ân oán giữa bọn ta?
Vẻ nghịch ngợm của Thanh Thuỳ Vương dần biến mất, ngưng trọng nói:
- Ngươi có biết rốt cuộc giữa bọn ta có ân oán gì không?
- Không biết.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu.
Thiên Mộng Yêu Hoàng đột nhiên lạnh băng nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ta và ả có mối thù diệt tộc. Bộ tộc của Thanh Thuỳ Vương vốn là bá chủ của Hồng Yêu Tinh Vực ở văn minh Thần Hà, sau đó Yêu Thần tộc bọn ta quật khởi, huỷ diệt sạch sẽ bộ tộc bọn họ. Chỉ có Thanh Thuỳ Vương và Liêu vận khí tốt thoát chết được. Ngươi nghĩ ngươi có thể hoà giải ân oán giữa bọn ta không?
Mối thù diệt tộc?
Ninh Tiểu Xuyên bất lực nhìn Thiên Mộng Yêu Hoàng và Thanh Thuỳ Vương.
Thù hận như vậy đúng là hắn không thể hoà giải được.
Nhìn Thanh Thuỳ Vương, Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Lẽ nào việc mà đại vương từng nhờ ta giúp chính là tìm bộ tộc của Thiên Mộng Yêu Hoàng trả thù?
- Không sai, ta vốn nghĩ vậy, nhưng giờ ngươi đã giúp ta mở rộng tầm mắt, ngay cả Thiên Mộng Yêu Hoàng cũng bị ngươi vợt vào tay rồi.
Thanh Thuỳ Vương bỗng chốc trở lại vẻ nghịch ngợm, ánh mắt không có ý tốt quét qua quét lại trên người Ninh Tiểu Xuyên và Thiên Mộng Yêu Hoàng.
Rõ ràng Thanh Thuỳ Vương đã hiểu nhầm quan hệ giữa Ninh Tiểu Xuyên và Thiên Mộng Yêu Hoàng.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, định lên tiếng thì Thanh Thuỳ Vương đã nói tiếp:
- Thôi, Ninh Tiểu Xuyên, nể tình chúng ta còn chút giao tình, ta nể mặt ngươi, tha cho ả là được.
- Đơn giản vậy sao?
Ninh Tiểu Xuyên có chút chấn kinh.
Thanh Thuỳ Vương tuy nhìn khá trẻ con nhưng trước giờ làm việc gì cũng rất ổn thoả, đây là thù giết tộc sao có thể nói bỏ qua là bỏ qua dễ dàng như vậy được?
Trên gương mặt Thiên Mộng Yêu Hoàng phủ một tầng sương lạnh băng.
Tuy việc Thanh Thuỳ Vương có thể tha cho nàng là tin mừng nhưng vừa rồi nàng ta vừa suýt nữa bị ba nam tử làm nhục, lúc này lại bị hai tiểu bối là Ninh Tiểu Xuyên và Thanh Thuỳ Vương quyết định vận mệnh như đang trả giá ngoài chợ, còn bản thân nàng thì không nhúng ta vào được.
Trong tình cảnh này đương nhiên Thiên Mộng Yêu Hoàng sẽ thấy chẳng ổn chút nào, hai tay xiết chặt lại.
Thanh Thuỳ Vương nói:
- Nếu là trước kia chắc chắn ta sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng giờ khác rồi. Giờ văn minh Thần Hà cũng đã không còn, người của Yêu Thần tộc cũng chết gần hết, hơn nữa người huỷ diệt tộc ta năm đó cũng không phải Thiên Mộng Yêu Hoàng và mẫu thân của ả. Trong trường hợp này, nếu ta còn cứ cố chấp thì không phải là ngốc sao?
Ninh Tiểu Xuyên thở phào:
- Có lý, đại vương quả nhiên sáng suốt.
Nếu Thanh Thuỳ Vương và Thiên Mộng Yêu Hoàng hoà giải được thì Ninh Tiểu Xuyên cũng không phải khó xử.
Thanh Thùy Vương nhìn Ninh Tiểu Xuyên:
- Ninh Tiểu Xuyên, giờ thực lực của ngươi có lẽ mạnh hơn ta rất nhiều nên sau này ngươi cũng đừng gọi ta đại vương nữa, cứ gọi thẳng Tiểu Thanh được rồi.
- Tiểu Thanh.
Ninh Tiểu Xuyên gật gù, căn bản không bận tâm việc xưng hô.
Thanh Thuỳ Vương nhìn Thiên Mộng Yêu Hoàng thần sắc băng lãnh đứng bên cạnh, cười nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, vừa rồi hình như ta còn chưa nói điều kiện để tha cho ả nhỉ?
- Điều kiện?
Ninh Tiểu Xuyên ngẩng phắt lên, hắn có dự cảm không lành.
Vị Thanh Thuỳ Vương này trước kia rất cổ quái, e là giờ tính cách vẫn vậy, không biết sẽ đưa ra điều kiện thế nào.
- Đương nhiên, đây dù gì cũng là mối thù diệt tộc, ta không thể nào quên sạch được, phải lấy lại một chút lợi tức chứ phải không?
Thanh Thuỳ Vương vẻ mặt nghiêm nghị:
- Vì thế ta quyết định, chỉ cần ngươi và Thiên Mộng Yêu Hoàng làm một lần việc phu thê phải làm thì ta sẽ tha cho Thiên Mộng Yêu Hoàng.
- Cái gì? Ngươi đừng có đùa!
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu bất lực.
Thiên Mộng Yêu Hoàng cũng ngẩng phắt lên, tuy nàng ta nghịch thiên trùng sinh, đã sống vô số năm nhưng vẫn là một nữ tử băng thanh ngọc khiết, lúc này nghe Thanh Thuỳ Vương lại dùng thân thể nàng để giao dịch đương nhiên vô cùng phẫn nộ.
Thanh Thuỳ Vương lắc lắc ngón tay, nói:
- Ta trước nay không bao giờ nói đùa. Ninh Tiểu Xuyên, nếu ngươi không muốn thì giết ta đi. Chỉ cần ngươi giết ta thì cũng cứu được Thiên Mộng Yêu Hoàng.
Giết Thanh Thuỳ Vương!
Ninh Tiểu Xuyên đương nhiên sẽ không làm vậy.
Quan hệ của Ninh Tiểu Xuyên với Thanh Thuỳ Vương tốt hơn với Thiên Mộng Yêu Hoàng nhiều.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Thanh Thùy Vương, cảm giác như vị Thanh Thùy Vương này vẫn đang đùa, nên tranh thủ giải thích:
- Chắc ngươi cũng biết ta đã có thê tử nên làm việc đó với Thiên Mộng Yêu Hoàng là không thích hợp.
- Đương nhiên ta biết ngươi có thê tử, nếu không thì sao ta lại nhường Thiên Mộng Yêu Hoàng cho ngươi.
Thanh Thùy Vương đắc ý nói.
- Sao ta có thể giới thiệu kẻ thù để làm thê tử cho ngươi chứ? Ngươi không thấy để Thiên Mộng Yêu Hoàng làm tiểu thiếp cho ngươi mới khiến ta cảm nhận được khoái cảm của trả thù sao?
Thì ra Thanh Thùy Vương có ý định như vậy.
Cuối cùng Ninh Tiểu Xuyên coi như phục sát đất rồi.
Ninh Tiểu Xuyên nhíu mày, định nói tiếp nhưng rồi lại ngưng xong nói:
- Được, vậy chúng ta quyết định như vậy. Chỉ cần ta và Thiên Mộng Yêu Hoàng có quan hệ thì sau này ngươi không tới tìm nàng ta báo thù nữa.
- Đương nhiên, ta nhất ngôn cửu định. Nhưng ngươi đừng hòng lừa ta, tuy ta không có kinh nghiệm về việc này nhưng ngươi cũng không thể tuỳ tiện qua mắt được đâu.
Thanh Thùy Vương nhìn Ninh Tiểu Xuyên chăm chăm.
Thấy Ninh Tiểu Xuyên đồng ý dứt khoát như vậy, Thanh Thùy Vương có phần hồ nghi.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu:
- Nếu ngươi lo lắng thì cùng lắm tận mắt chứng kiến là được.
Thanh Thùy Vương nói:
- Nhìn thì nhìn, từ lâu ta đã muốn xem rốt cuộc giữa phu thê thì sinh con thế nào.
Với tính cách của mình có khi Thanh Thùy Vương sẽ ngồi bên cạnh nhìn nhất cử nhất động của Ninh Tiểu Xuyên và Thiên Mộng Yêu Hoàng thật ấy chứ.
Nhưng giờ Ninh Tiểu Xuyên đã không thể làm gì khác, đành tiến tới chỗ Thiên Mộng Yêu Hoàng.
Thiên Mộng Yêu Hoàng thần sắc băng lãnh, ánh mắt thậm chí còn có vài phần quyết liệt:
- Ninh Tiểu Xuyên, nếu ngươi làm gì ta thật, ta sẽ chết ngay trước mặt ngươi!
- Ngươi nghĩ thoáng chút đi. Chỉ như vậy ngươi mới được an toàn.
Ninh Tiểu Xuyên vừa nói vừa lại gần Thiên Mộng Yêu Hoàng.
Cảm nhận khí tức trên người Ninh Tiểu Xuyên, Thiên Mộng Yêu Hoàng lập tức điều động pháp tắc, định tự sát.
Đúng lúc đó giọng nói nhỏ gần như không nghe được của Ninh Tiểu Xuyên lọt vào tai Thiên Mộng Yêu Hoàng.
- Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi thật đâu. Ngươi cứ nghe theo ta.
Nghe tiếng Ninh Tiểu Xuyên, Thiên Mộng Yêu Hoàng khựng lại một chút.
Đúng lúc đó tay Ninh Tiểu Xuyên túm lấy cổ tay Thiên Mộng Yêu Hoàng rồi tiên linh chi lực trên người hắn trào ra phong toả mọi khí tức của Thiên Mộng Yêu Hoàng.
Lúc này cho dù Thiên Mộng Yêu Hoàng có muốn tự sát cũng không được nữa.
- Ninh Tiểu Xuyên, thủ đoạn hay lắm, cố lên!
Thanh Thùy Vương ở bên cạnh cổ vũ Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên quay lại nhìn Thanh Thùy Vương một cái rồi quay lại, môi ép chặt xuống môi Thiên Mộng Yêu Hoàng.
Hai cặp môi nóng bỏng chạm nhau, trong đầu Thiên Mộng Yêu Hoàng nổ uỳnh một cái rồi trở nên hoàn toàn trống rỗng.