Thần Ma Thiên Tôn

Chương 360: CHƯƠNG 362: ĐẠI QUÂN XUẤT CHINH


trước sau

So với một năm trước Tề Danh đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã tu luyện ra thần thông võ thể, thành công bước vào Thần Thể Cảnh tầng thứ nhất.
Sự tiến bộ của hắn có thể nói là thần tốc, có thể gọi là thiên tài đỉnh cao.
- Nô gia bái kiến tiểu Hầu gia.
Ngân Trì phu nhân dáng người yểu điệu nhẹ nhàng bước tới, cung kính hành lễ với Ninh Tiểu Xuyên.
Đôi mắt sáng của phu nhân nhìn Ninh Tiểu Xuyên chăm chăm, giống như hai vầng trăng bạc dưới đáy nước.
Tuy không cố tình biểu hiện ra bất cứ sự quyến rũ nào, nhưng cốt cách của phu nhân đã ăn sâu vào xương tủy, chỉ một cái hành lễ đơn giản cũng bộc lộ được sự mềm mại của cơ thể.
Ngân Trì phu nhân chưởng quản cả Tề Thiên Hầu Phủ, có thể gọi là chủ nhân sau rèm của Tề Thiên Hầu Phủ. Nhưng ngoài mặt thì phu nhân chỉ là một quả phụ, địa vị kém xa Ninh Tiểu Xuyên.
Gặp Ninh Tiểu Xuyên, đương nhiên phải hành lễ.
So với sự thay đổi của Tề Danh, Ngân Trì phu nhân lại thay đổi càng lớn hơn.
Chỉ riêng về cách ăn mặc cũng cho thấy phu nhân bảo thủ hơn trước nhiều.
Áo lụa thêu hoa xanh, vai áo hình cụm mây trắng, dải thắt lưng tơ vàng viền bạc, thậm chí đến cúc cũng cài rất chỉnh tề. Còn trước đây, Ninh Tiểu Xuyên tin chắc chỉ cần hắn kéo một cái là có thể cởi sạch y phục trên người Ngân Trì phu nhân.
Đương nhiên, quan trọng hơn là khí chất trên người Ngân Trì phu nhân, dù là thiên sinh mị cốt nhưng cũng vẫn tạo ra cảm giác thanh tân thoát tục.
Một nữ nhân chìm đắm trong nhục dục một thời gian dài tuyệt đối không thể có được khí chất như vậy.
Rốt cuộc vì lý do gì mà một dâm phụ lại biến thành một nữ tử giữ thân như ngọc thế này?
Ngân Trì phu nhân có thể thay đổi, có thể không vùi dập bản thân, Ninh Tiểu Xuyên đương nhiên cũng vui mừng.
Con người trên thế gian này có ai mà không mắc sai lầm?
Nếu có thể kịp thời tỉnh ngộ, thay đổi bản thân, lẽ nào lại không phải một nữ tử tốt?
- Xin chào phu nhân.
Ninh Tiểu Xuyên cúi người chào Ngân Trì phu nhân, gương mặt tuấn dật nở nụ cười xán lạn.
Tề Danh không hề biết Ninh Tiểu Xuyên chính là sư tôn Xuyên công tử của mình, thấy Ninh Tiểu Xuyên và mẫu thân hàm tiếu hành lễ với nhau, trong lòng rất không vui, đứng chắn giữa hai người, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, Kiếm Các Hầu Phủ các ngươi lần này định phái bao nhiêu quân đi?
Tuy Tề Danh tuổi không nhiều nhưng suy nghĩ rất trưởng thành.
- Danh nhi, tiểu Hầu gia là hoàng thành đệ nhất thiên tài, tuổi còn trẻ đã là Địa Tôn Cảnh, con nên khách khí với tiểu Hầu gia một chút, học hỏi ngài ấy.
Ngân Trì phu nhân nhẹ nhàng nói, giọng vô cùng dễ nghe, còn trong hơn giọng những thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi.
Nhìn Ngân Trì phu nhân không giống như mẹ mà chỉ như tỷ tỷ của Tề Danh thôi vậy.
Tề Danh biết trong hoàng thành có rất nhiều người đang có ý đồ với mẫu thân mình, hắn cảm thấy Ninh Tiểu Xuyên cũng là loại người đó nên chẳng dễ chịu gì với hắn.
- Hoàng thành đệ nhất thiên tài thì sao? Bản Hầu là Hầu tước, còn hắn giờ chỉ là người kế thừa Hầu tước, theo lý hắn gặp bản Hầu thì phải hành lễ.
Ngân Trì phu nhân vẻ mặt bất lực, gượng cười lắc đầu với Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên đương nhiên không để bụng chuyện này, cười:
- Hầu gia còn trẻ tuổi lại có ngạo khí như vậy thật khiến người ta khâm phục. Không biết sư tôn của Hầu gia ở đâu?
Tề Danh ngạo nghễ nói:
- Sư tôn ta là đương thế kỳ nhân, dù chỉ một ngón tay cũng có thể đánh bại ngươi. Hừ, mẫu thân, chúng ta vào cung.
Ngân Trì phu nhân dùng tâm thần truyền âm cho Ninh Tiểu Xuyên:
- Tiểu Xuyên, đừng chấp Danh nhi, nó coi ngươi là loại người háo sắc rồi. Nó tưởng ngươi cũng như đám vương tôn công tử khác đều muốn ngủ cùng ta.
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu cười, cũng truyền âm lại:
- Danh nhi biết bảo hộ phu nhân, cũng hy vọng phu nhân không khiến hắn thất vọng.
Ngân Trì phu nhân khẽ mím môi, rất muốn nói cho Ninh Tiểu Xuyên biết mình không phải Ngân Trì phu nhân kia nữa rồi.
Một năm nay đúng là Ngân Trì đã thay đổi rất nhiều, tuy cũng có lúc thân thể trống rỗng, cũng có lúc cô đơn, nhưng trong đầu lúc nào cũng hiện lên hình ảnh của Ninh Tiểu Xuyên, từ đó mất hắn hứng thú với nam nhân khác.
Dù sao nữ tử để mình phóng túng mười năm như Ngân Trì, nếu đột nhiên rời bỏ nam nhân đúng là sẽ cảm thấy không quen, sẽ rất đau khổ, sẽ cảm thấy cực kỳ cô đơn, vô cùng thê lương. Nàng ta cũng không hiểu một năm nay mình sống kiểu gì nữa?
Cho đến khi tới ngoài cửa cung, vào khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên, trái tim vốn lạnh lẽo, trống rỗng dường như trở nên ấm áp, cảm giác như sự trống rỗng, cô đơn trước kia rất đáng.
Vào khoảnh khắc ấy nàng ta bỗng hiểu, có lẽ mình đã yêu Ninh Tiểu Xuyên rồi.
Đây là lần đầu tiên nàng yêu một nam nhân, thứ cảm giác ấy rất kỳ diệu, khiến người ta nhung nhớ, đau khổ, khiến người ta tự cười tự khóc, khiến người ta cảm thấy ngọt ngào nhưng cũng rất đau khổ. Vừa giày vò hành hạ, vừa khiến người ta trầm luân bất tận.
Nhưng khi nàng muốn cho Ninh Tiểu Xuyên biết mình đã hối cải, thì lại nhận ra quá khứ của mình mãi mãi không thể thay đổi, là sự ô uế vĩnh viễn không thay đổi nổi. Không phải hối hận là có thể làm lại từ đầu.
Nam nhân có xấu thì xấu nhất thời.
Nhưng nữ nhân đã xấu thì xấu cả đời.
Đây có lẽ là điều khiến nàng đau khổ nhất, cuối cùng nàng đã không nói được gì.
Có lẽ nàng căn bản không có tư cách yêu Ninh Tiểu Xuyên, căn bản không có tư cách…
Trong đại điện hoàng cung.
Ngọc Lam Đại Đế ngồi trên cùng, thân thể phát ra kim quang chói lóa, tạo nên một quầng sáng kim sắc. Nếu là võ giả tu vi chưa tới Địa Tôn Cảnh thì không thể nhìn thấy chân thân của Ngọc Lam Đại Đế, mà chỉ thấy một đạo long ảnh mờ ảo.
Trừ Ninh Tiểu Xuyên, Tề Danh và Ngân Trì phu nhân ra, còn có Vương Hầu đời trước, Thần Long Vương, Vân Trung Hầu, Lạc Thần Hầu, còn có Vương Hầu đời này là Thái Tử và Ngự Thanh.
Ngoài ra, tham gia nghị sự còn có hai vị nhị phẩm quốc sư, sáu vị tam phẩm quốc sư.
Lạc Thần Hầu hơi nhíu mày:
- Khởi bẩm thánh thượng, đại quân triều đình đi thanh trừ phản quân, sức mạnh của các đại tông môn đều rất cường đại, nếu không xuất động nhân mã tinh nhuệ thì e là khó có thể tạo tác dụng giết gà dọa khỉ.
Ngọc Lam Đại Đế cất giọng uy nghiêm:
- Lạc Thần Hầu không hài lòng về những người được chọn xuất chinh lần này?
Lạc Thần Hầu nói:
- Thần Long Vương Gia và Vân Trung Hầu đều là đại nhân vật nổi danh hiển hách trong triều, chỉ cần danh tiếng truyền đi cũng có thể khiến đám võ giả của các tông môn kia bỏ chạy. Nhưng còn Kiếm Các Hầu Phủ và Tề Thiên Hầu Phủ…
Rõ ràng là Lạc Thần Hầu căn bản rất coi thường Tề Danh, Ninh Tiểu Xuyên và Ngân Trì phu nhân. Trong mắt hắn chỉ Vương Hầu cấp bậc như Vân Trung Hầu mới miễn cưỡng có tư cách cùng hắn nghị sự.
Lạc Trung Hầu được gọi là đệ nhất Hầu gia, trong “Binh khí bài danh phổ” xếp trước Kiếm Các Hầu Phủ một bậc, đứng thứ mười lăm, có ngạo khí như vậy cũng là bình thường.
Ngọc Lam Đại Đế nói:
- Phản quân chủ yếu tập hợp tại Nhất Nguyên Vực, Ngọ Củng Vực, Thiên Đô Vực. Tề Thiên Hầu Phủ có rất nhiều lãnh địa và quân cát cứ ở ba khu vực này, đương nhiên Tề Thiên Hầu Phủ phải xuất chinh. Kiếm Các Hầu Phủ vừa đánh bại ma môn, sĩ khí đang vượng, đương nhiên nên mượn luồng sĩ khí này tiếp tục lập công cho đế quốc. Hầu gia, còn có nghi vấn gì không?
Lạc Thần Hầu chỉ là làu bàu như vậy, đương nhiên không thể thật sự bắt Ngọc Lam Đại Đế thu hồi mệnh lệnh.
Sau một buổi chiều thương thảo, phương án hành quân sơ bộ đã được vạch ra.
Thần Long Vương giữ soái ấn, làm thống soái ba quân.
Tề Thiên Hầu làm đô thống Tả Lộ Quân, Vân Trung Hầu đô thống Trung Lộ Quân, Ninh Tiểu Xuyên là đô thống Hữu Lộ Quân.
Lạc Thần Hầu thống lĩnh Long Tượng Thần Vũ Doanh, giám quản ba quân.
Thái tử, Ngự Thanh, còn cả một số vương tôn công tử trong hoàng thành cũng sẽ theo quân xuất chinh, thực tế là đi lịch luyện trong quân đội.
Đây tuyệt đối là lần dùng binh nội bộ lớn nhất gần trăm năm nay của Ngọc Lam Đại Đế, nhiều hơn không biết bao nhiêu lần so với lần thanh trừ ma môn.
Lần trước chỉ là sách lược Ngọc Lam Đại Đế đối phó Kiếm Các Hầu Phủ, không phải thật sự muốn diệt tận gốc ma môn.
Nhưng lần này thì khác, giang sơn xã tắc của đại đế đang bị uy hiếp, bắt buộc phải dùng binh lực thật sự để áp chế phản loạn.
Tề Thiên Hầu Phủ, Kiếm Các Hầu Phủ, Vân Trung Hầu Phủ đương nhiên đều chỉ huy quân của phủ mình.
Quân đội Kiếm Các Hầu Phủ phần lớn đóng quân biên giới, do nhị bá của Ninh Tiểu Xuyên là Ninh Thiên Thành thống soái.
Đương nhiên, bên ngoài thành Kiếm Các Hầu Phủ cũng có quân doanh của mình, có thể tạm thời điều động bốn mươi vạn đại quân tạo thành Hữu Lộ Quân.
Vân Trung Hầu thì từ lâu đã tập kết hai mươi vạn đại quân, đóng quân ở ngoài Thiên Đô Vực.
Đất phong của Tề Thiên Hầu Phủ ở ngay Ngọ Củng Vực, có thể dễ dàng điều động trăm vạn đại quân.
Vì thế nói, trong ba đội quân, chỉ có Hữu Lộ Quân của Ninh Tiểu Xuyên là phải hành quân vạn dặm tới Nhất Nguyên Vực. Nếu trong vòng năm ngày không tới được Nhất Nguyên Vực thì sẽ bị xử phạt theo quân pháp.
Đại quân của Kiếm Các Hầu Phủ đang gấp gáp hành quân trên đường quan đạo.
Bốn mươi vạn đại quân là con số không hề nhỏ, nếu xếp thành hình vuông thì có thể gọi là biển người.
Bốn mươi vạn đại quân cộng với chiến xa, tọa kỵ, lương thảo, tạo thành một đội ngũ dài đến vài chục dặm.
Lúc này Ninh Tiểu Xuyên đang ngồi trong một cỗ chiến xa do huyền thú kéo, trên chiếc bàn gỗ trước mặt là một tấm bản đồ, hắn cười khổ:
- Ngọc Lam Đại Đế đúng là phải suy nghĩ khổ rồi, thì ra đã sắp xếp từ trước hết rồi. Tề Thiên Hầu Phủ phụ trách trấn áp phản loạn ở Ngọ Củng Vực, Vân Trung Hầu Phủ phụ trách đối phó phản quân ở Thiên Đô Vực, còn Nhất Nguyên Vực khó nhằn nhất thì để lại cho Kiếm Các Hầu Phủ ta.
Ninh Tiểu Xuyên xuất chinh lần này chỉ đem theo hai nô bộc tâm phúc, là Mộc Hồng Lai và Thiết Giáp Tử Thần.
Họ đều mặc trường bào đen, đeo mặt nã kim sắc, ánh mắt trống rỗng, luôn luôn đi bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, trên người tỏa ra thứ khí tức lạnh băng đầy tử khí.
Giống như hai Tử Thần theo sau Ninh Tiểu Xuyên vậy.
Bốn vị đại tướng quân của Kiếm Các Hầu Phủ cũng ngồi trên chiến xa, nhìn bản đồ trên bàn, mặt có chút phẫn nộ.
Ninh Nhân đập bàn, hừ lạnh:
- Ngọc Lam Đại Đế biết rõ trận chiến giữa Kiếm Các Hầu Phủ và ma môn đã gây cho chúng ta tổn thất nghiêm trọng, còn phái Kiếm Các Hầu Phủ đi thanh trừ phản quân, đúng là cố ý nhằm vào chúng ta. Thay vì tới Nhất Nguyên Tông tìm cái chết, chi bằng tiểu Hầu gia dẫn bọn ta tạo phản luôn đi.
Câu đại nghịch bất đạo như vậy nếu để người ngoài nghe thấy, truyền tới tai Ngọc Lam Đại Đế thì sẽ bị chu di cửu tộc.
Nhưng câu nói này đúng là tiếng lòng của những người có mặt tại đây. Kiếm Các Hầu Phủ dẫn bốn mươi vạn đại quân tới Nhất Nguyên Vực thanh trừ phản loạn đúng là chẳng khác nào đi vào chỗ chết.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!