thân xác hoán hồn: lời nguyền phố đêm

Chương 1: Đêm Của Kiến Trúc Sư và Cái Giá Của Tháp Hoàng Kim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùi ẩm mốc và kim loại han gỉ trộn lẫn với nhau tạo nên thứ không khí đặc quánh, nặng nề của thành phố vào một đêm tháng Mười. Đêm ấy, mọi thứ đều bị bao phủ bởi màn sương mờ đục và thứ ánh sáng vàng vọt hắt ra từ ngọn đèn cao áp, nhưng đối với Vinh, mùi của bê tông tươi và kim loại mới là mùi của chiến thắng.

Đứng trên tầng 60 của Tháp Hoàng Kim, công trình thế kỷ đang được kiến trúc sư trẻ tuổi nhất thành phố hoàn thành, Vinh cảm thấy mình như một vị thần. Dưới chân anh, thành phố lấp lánh như một tấm bản đồ vi mạch khổng lồ, nơi mỗi điểm sáng đều đại diện cho một ước mơ, một sự phục tùng. Anh, ở độ tuổi 32, đã đạt đến đỉnh cao mà nhiều người phải mất cả đời để chạm tới.

Vinh nhấp một ngụm rượu Scotch mạch nha đơn cất được mang lên tận nơi, vị cay nồng cháy rát cổ họng, nhưng lại xoa dịu cái lạnh và sự căng thẳng đang dồn nén trong lồng ngực. Bên ngoài, gió rít lên từng hồi như tiếng ai đó đang gào thét tuyệt vọng, bủa vây lấy khung thép trần trụi của ngọn tháp.

"Sếp Vinh, anh nên xuống đi. Trận này to quá," Tài, quản lý công trình, lên tiếng, giọng run run không phải vì gió lạnh mà vì một sự lo lắng mơ hồ khác.

Vinh quay lại, nụ cười nửa miệng đầy vẻ thách thức. Tài là một người thợ lành nghề, nhưng lại quá tin vào những chuyện mê tín.

"Tin đồn về 'đất dữ' khiến cậu sợ đến thế à, Tài? Tôi đã nói rồi, đây là thế kỷ 21. Không có vong hồn hay ma quỷ nào chịu nổi áp lực thép và xi măng cường độ cao của tôi đâu." Vinh nói, chỉ tay ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa to như hạt đậu đang đập vào kính. "Đây không phải là công trường, Tài. Đây là biểu tượng. Nó là thứ sẽ chôn vùi tất cả những chuyện nhảm nhí về lời nguyền, về quá khứ bẩn thỉu của mảnh đất này."

Tháp Hoàng Kim được xây dựng trên nền đất của một khu phố cổ đã bị giải tỏa vội vã sau hàng loạt vụ mất tích bí ẩn và tai nạn khó hiểu. Người ta đồn rằng nơi này là một "huyệt tâm linh" cũ, nơi các linh hồn không thể siêu thoát. Vinh biết rõ điều đó, nhưng chính sự thách thức ấy lại là động lực thúc đẩy anh. Anh muốn chứng minh rằng khoa học, tài năng và tiền bạc có thể đè bẹp mọi thứ gọi là "định mệnh."

Tài cúi đầu: "Nhưng đêm nay là đêm trăng tròn, sếp. Người ta nói đây là lúc năng lượng... mạnh nhất. Đã có một công nhân bị ngã... hôm qua."

"Anh ta ngã vì anh ta bất cẩn, không phải vì hồn ma nào đó kéo chân," Vinh dứt khoát. Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ cơ đắt tiền trên cổ tay. Đã gần nửa đêm. Vinh muốn ở lại đây cho đến khi cơn bão qua đi, để cảm nhận sức mạnh mà anh đang nắm giữ.

Cùng lúc đó, cách đó không xa, tại một con hẻm tối tăm bốc mùi cống rãnh của khu phố nghèo sắp bị quy hoạch, một bóng người gầy gò đang cuộn mình dưới tấm bạt rách. Đó là Hải.

Hải không có tên gọi, không có quá khứ đáng kể, chỉ là một cái bóng vật vờ giữa thành phố. Thân thể anh ốm yếu, làn da xanh xao dính đầy bụi bẩn và vết sẹo mờ ám chạy dọc cánh tay. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là vẻ ngoài, mà là ánh mắt. Đôi mắt Hải sâu hoắm, trống rỗng, nhưng thỉnh thoảng lại lóe lên một tia sáng hoang dại, dường như không thuộc về một con người bình thường.

Hải đang run rẩy, không chỉ vì lạnh.

Anh cảm thấy một lực hút vô hình, lạnh lẽo đang kéo anh về phía công trường Tháp Hoàng Kim. Lực hút này đã ám ảnh anh từ khi anh được sinh ra, là "Lời nguyền Phố Đêm" mà dòng tộc anh phải gánh chịu qua nhiều thế hệ. Lời nguyền ấy đòi hỏi sự hy sinh, một món nợ không thể trả, và đêm nay là hạn chót.

Hải biết rõ anh không phải là kẻ làm chủ cuộc đời mình. Trong sâu thẳm cơ thể anh, có một thực thể tà ác đã trú ngụ, gọi nó là "Hồn Đói". Hồn Đói không phải là ma, nó là một dạng năng lượng cổ xưa, luôn tìm kiếm linh hồn 'ngon lành,' mạnh mẽ, đầy dương khí để chiếm hữu và giải thoát mình khỏi cái vỏ bọc thối rữa này.

Nhiệm vụ của Hải đêm nay là đi đến công trường. Nhiệm vụ đó không phải do anh tự nguyện, mà là một mệnh lệnh vang vọng trong tâm trí anh, một mệnh lệnh không thể cưỡng lại.

Hải lồm cồm bò dậy, kéo lê đôi chân nặng trịch. Anh rảo bước qua những con đường ngập nước, hướng về phía ánh sáng lòa loẹt của Tháp Hoàng Kim, nơi mà anh biết, một linh hồn 'ngon lành' đang chờ đợi. Anh ta chính là con cừu béo bở được dẫn đến lò mổ, nhưng không hề hay biết.

Mưa càng lúc càng dữ dội.

Vinh vẫn đứng trên tầng 60, cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ. Anh không hề nhận ra rằng, ngay bên dưới công trường, Hải đã đột nhập vào khu vực cấm bằng một con đường tắt mà chỉ có dân sống lay lắt ở đây mới biết. Hải, bị thôi thúc bởi Hồn Đói, đang bò vào khu vực đặt Móng Chủ – viên đá đầu tiên được Vinh đặt xuống, được cho là nơi phong ấn các linh hồn địa phương.

Một tiếng RẮC khô khốc vang lên trên tầng 60.

Vinh quay phắt lại. Một dây cáp chịu lực khổng lồ, vốn dùng để nâng dầm thép, bất ngờ bị sét đánh trúng. Dòng điện cao thế chạy dọc theo sợi cáp, biến nó thành một lưỡi roi lửa rực rỡ trong đêm tối.

Không thể nào! Hệ thống chống sét của tôi…

Vinh chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì tia sét đã truyền xuống đất, chạm vào khung thép bên dưới. Cùng lúc đó, một đoạn dầm thép nặng hàng tấn bị đứt khỏi cần cẩu do chấn động, đổ sầm xuống khu vực Móng Chủ.

Vinh cảm thấy có điều gì đó cực kỳ tồi tệ đang xảy ra bên dưới. Anh chạy về phía cầu thang thoát hiểm.

Dưới tầng trệt, Hải đã đến được khu vực Móng Chủ. Anh ngã quỵ xuống cạnh nó, cơ thể đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim châm. Hồn Đói trong anh đang rên rỉ, thèm khát.

“Mau... chạm vào nó! Mau đưa linh hồn tươi mới đến đây!”

Đúng lúc đó, dầm thép khổng lồ đổ ập xuống, đè nát khu vực Móng Chủ, và tạo ra một trường năng lượng điện từ, tâm linh hỗn loạn.

Vinh, đang chạy xuống cầu thang sắt, bỗng cảm thấy một cơn đau thấu trời, không phải thể xác mà là linh hồn. Cảm giác như có ai đó đang rút ruột anh ra khỏi cơ thể. Anh hét lên, nhưng tiếng hét bị nuốt chửng bởi tiếng gió rít và tiếng sắt thép va đập.

Hải, bị dầm thép văng trúng và điện giật, thấy linh hồn mình bị hút ra khỏi thân xác thối rữa như một sợi khói đen, lao thẳng lên không trung.

Trong khoảnh khắc kinh hoàng ấy, hai linh hồn gặp nhau, không phải bằng sự lựa chọn, mà bằng lực ép của định mệnh, của địa chấn tâm linh do Tháp Hoàng Kim gây ra. Vinh cảm thấy mình bị kéo vào một cái miệng băng giá, bốc mùi tử khí. Hải cảm thấy mình được giải thoát, được đắm mình vào một thể xác ấm áp, mạnh mẽ, tràn đầy sinh lực.

Một tiếng nổ lớn, không phải tiếng nổ vật lý, mà là tiếng nổ của sự hoán đổi.

Vinh không biết mình đã bất tỉnh bao lâu. Khi anh mở mắt, đầu óc anh quay cuồng, tai ù đi. Mùi đầu tiên anh cảm thấy không phải là mùi rượu Scotch hay mùi bê tông tươi. Đó là mùi của máu khô, mồ hôi và chất thải bẩn thỉu.

Anh đang nằm dưới một tấm bạt rách, trong một con hẻm hôi hám, nước mưa lạnh ngắt thấm vào lưng.

Chuyện gì... đã xảy ra?

Anh cố gắng cử động, nhưng toàn thân đau nhức, rên rỉ, yếu ớt như một đứa trẻ sơ sinh. Anh nhìn xuống cánh tay mình. Không phải là cánh tay trắng trẻo, săn chắc của một người thường xuyên tập gym, mà là một cánh tay gầy gò, dính đầy bùn và... một vết sẹo lớn, lồi lõm, như một vết cắn cũ.

Kinh hoàng lan tỏa từ tận cùng xương tủy.

Anh cố gắng đứng dậy, bước đi loạng choạng. Anh tìm thấy một vũng nước mưa đọng lại dưới ánh đèn đường mờ ảo và nhìn thấy khuôn mặt mình.

Đó không phải là Vinh.

Khuôn mặt hốc hác, xương gò má nhô cao, râu ria lởm chởm. Đôi mắt sâu hoắm, và chính đôi mắt ấy, từng là của Hải, giờ đang phản chiếu nỗi sợ hãi tột cùng của linh hồn Vinh.

Anh hét lên. Giọng anh khàn đặc, yếu ớt và mang theo một âm hưởng bệnh tật mà anh chưa từng nghe thấy.

"KHÔNG! Đây không phải là tôi!"

Cùng lúc đó, một chiếc xe cứu thương hú còi inh ỏi chạy ngang qua, và Vinh thấy một bóng người được các nhân viên y tế cẩn thận đặt lên cáng. Người đó mặc bộ đồ công sở đắt tiền, khuôn mặt bị che khuất bởi mặt nạ oxy, nhưng Vinh nhận ra bộ vest Armani và mái tóc được cắt tỉa hoàn hảo.

Đó là thân xác cũ của anh.

Nhưng điều kinh dị hơn là khi người nằm trên cáng hơi nghiêng đầu. Qua khe hở của mặt nạ, Vinh nhìn thấy một ánh mắt. Ánh mắt ấy không hề có sự đau đớn hay sợ hãi của một người vừa gặp tai nạn. Nó lạnh lùng, bình thản, và thoả mãn đến ghê người.

Đôi mắt của Hải (trong thân xác Vinh) khẽ liếc nhìn về phía Vinh (trong thân xác Hải) rồi nở một nụ cười nhếch mép, đầy vẻ chiến thắng.

"Chào mừng đến với cuộc đời mới," nụ cười đó dường như muốn nói.

Vinh gục xuống. Không phải vì cú sốc vật lý, mà vì nỗi kinh hoàng rằng kẻ chiếm đoạt đã nhận ra anh, và hắn đã thắng trong trò chơi tử thần này. Anh cảm thấy một cơn ho dữ dội xé toạc lồng ngực gầy gò, và trong tiếng ho khan đó, anh nghe thấy một tiếng thì thầm khát khao, không phải tiếng của mình, mà là tiếng của Hồn Đói đang cười nhạo báng.

“Linh hồn mới đã đến. Chúng ta đã có được cái mà ta muốn.”

Vinh tỉnh táo nhận ra: anh không chỉ bị mắc kẹt. Anh còn đang bị ám ngay trong chính cơ thể mới của mình, và cơ thể này đã được chuẩn bị để bắt đầu một cuộc săn đuổi mới. Cuộc chiến không phải là giành lại thân xác, mà là sống sót trong vòng vây của một thực thể tà ác đang sử dụng anh làm vật hiến tế.

Màn đêm đô thị bỗng trở nên sống động, và tất cả ánh sáng rực rỡ của Tháp Hoàng Kim đều không thể xua tan được cái lạnh chết chóc đang bủa vây linh hồn anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×