thân xác hoán hồn: lời nguyền phố đêm

Chương 2: Cơn Sốt Của Kẻ Ăn Xin và Lời Hứa Của Vết Sẹo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Sự Hủy Diệt Của Giác Quan

Vinh không gục xuống vì đói hay kiệt sức, mà gục xuống vì sự phản kháng của chính cơ thể anh. Thân xác Hải không chỉ yếu ớt mà còn là một kho chứa của những nỗi đau âm ỉ, những căn bệnh mãn tính bị bỏ quên. Cơn ho dữ dội xé toạc phổi anh, không phải ho thông thường mà là ho ra một thứ dịch đặc quánh, tanh tưởi, như thể anh đang trục xuất chất độc đã ngấm vào xương tủy.

Mùi. Đó là điều tra tấn Vinh nhiều nhất. Mùi hôi thối, chua loét của cống rãnh, mùi mồ hôi chua và mùi rác rưởi quện vào nhau. Thậm chí, anh còn ngửi thấy cả mùi tử khí nhàn nhạt tỏa ra từ chính thân xác mình, một mùi ẩm ướt, mốc meo của đất đai và xương cốt. Linh hồn Vinh, vốn quen với những căn phòng điều hòa, những bộ vest được giặt ủi khô ráo, đang bị bóp nghẹt bởi sự ô uế vật chất này.

"Đứng dậy! Mày phải đứng dậy!" Vinh nghiến răng tự ra lệnh. Anh cố gắng dùng ý chí sắt đá của một kiến trúc sư kiêu ngạo để điều khiển cơ thể, nhưng đáp lại là một cơn sốt nóng ran, khiến đầu óc anh quay cuồng, và những cơn co thắt dạ dày dữ dội. Anh nhận ra, việc đi lại đối với thân xác này đã là một cuộc đấu tranh sinh tử.

Ánh mắt kinh hoàng của Hải (trong thân xác Vinh) trong xe cứu thương vẫn ám ảnh anh. Hắn biết. Hắn đã thắng. Hắn đã chiếm đoạt cuộc đời anh và giờ đây, Vinh chỉ là một kẻ vô gia cư, một cái bóng không danh tính.

Anh bò đến chiếc thùng rác gần đó, dùng bàn tay bẩn thỉu của Hải – ngón tay dính đầy đất và móng tay gãy – để nắm lấy thành thùng. Ngay lập tức, anh cảm thấy một luồng điện lạnh thấu xương chạy dọc cánh tay, và một hình ảnh chớp nhoáng xẹt qua tâm trí: đôi mắt của một cô gái trẻ bị chôn vùi dưới chân Tháp Hoàng Kim.

“Mày đi đâu? Mày không thoát được đâu. Mày là của bọn tao!”

Tiếng thì thầm rít lên trong tai anh, không phải từ bên ngoài, mà từ bên trong hộp sọ của Hải. Đó là những dư âm của Hồn Đói, hoặc có thể là những oan hồn bị thân xác Hải thu hút. Vinh lập tức buông tay. Mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm tấm áo rách. Thân xác Hải không chỉ yếu ớt mà còn là một "đài phát sóng tâm linh" bị lỗi, liên tục bắt sóng những năng lượng tiêu cực xung quanh.

2. Nỗ Lực Tuyệt Vọng và Dấu Vết Của Kẻ Chiếm Đoạt

Vinh cần phải hành động. Việc đầu tiên là tìm cách quay lại bệnh viện. Anh phải gặp Tài, gặp vị hôn thê của mình là Lan, giải thích cho họ.

Anh lảo đảo bước ra khỏi con hẻm, nhưng chỉ đi được vài chục mét thì gặp phải ánh mắt nghi ngờ của một nhân viên bảo vệ.

"Ê! Thằng kia! Đi đâu đấy? Khu này cấm ăn xin!"

Vinh mở miệng, định nói: "Tôi là Vinh. Tôi là chủ tịch công ty V-Arch. Tôi bị cướp." Nhưng những gì phát ra chỉ là một chuỗi âm thanh khàn khàn, méo mó, khiến anh nghe như một kẻ điên khùng đang lên cơn.

Anh sợ hãi nhìn xuống đôi tay mình. Chúng đang run rẩy không kiểm soát. Cả cơ thể Hải dường như đang cố tình phá hoại mọi nỗ lực giao tiếp của linh hồn Vinh.

Anh quay lưng chạy, chạy như một con thú bị thương. Anh nhận ra mình không thể dùng lý lẽ hay quyền lực cũ. Thân phận kiến trúc sư đã chết. Giờ anh là Hải, và Hải phải trốn tránh.

Sức lực cạn kiệt, Vinh ngã vào một bốt điện thoại công cộng đã bị hư hỏng. Tay anh vô tình chạm vào vết sẹo lồi lõm lớn trên cánh tay Hải.

Vết sẹo đó không phải là vết thương bình thường. Nó có hình dạng của một biểu tượng cổ xưa bị biến dạng, và khi Vinh chạm vào, một làn hơi lạnh chạy thẳng vào tim anh.

“Về nhà. Về nơi mà mày thuộc về. Nghi thức đang chờ.” Giọng nói vang vọng mạnh mẽ hơn.

Vinh hiểu rằng thân xác này đang bị dẫn đường. Hồn Đói đã chuẩn bị cho cuộc hoán đổi này từ lâu và đã cài đặt một loại la bàn tâm linh nào đó vào cơ thể Hải. Anh không có lựa chọn ngoài việc tuân theo.

Anh dựa vào những ký ức chắp vá, rời rạc của Hải đang xen vào tâm trí mình để tìm đường. Những ký ức đó lạnh lẽo, luôn gắn liền với những nơi tối tăm, ẩm thấp và những giao dịch đáng sợ. Cuối cùng, anh tìm thấy một địa điểm quen thuộc trong tiềm thức của Hải: một căn hộ cũ nát, nằm sâu trong khu chung cư xập xệ sắp bị phá bỏ.

3. Căn Phòng Đón Chờ và Tà Vật

Căn hộ của Hải nằm ở tầng áp mái. Cửa khóa bằng một ổ khóa rỉ sét dễ dàng bị phá.

Bên trong, không khí còn tệ hơn bên ngoài. Căn phòng trống rỗng, chỉ có một tấm nệm mỏng bốc mùi và một chiếc bàn gỗ lung lay. Nhưng điều đáng sợ là những hình vẽ rùng rợn trên tường.

Toàn bộ bức tường được bao phủ bởi những ký hiệu, bùa chú bằng máu khô và than đen. Chúng không phải là tranh vẽ mà là một loại hệ thống phòng thủ tâm linh, được thiết kế để giữ chân một thứ gì đó ở bên ngoài – hoặc bên trong.

Vinh nhìn chằm chằm vào một góc phòng. Một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Trong đó, anh tìm thấy ba thứ:

Một tập hồ sơ bệnh án cho thấy Hải đã mắc một căn bệnh nan y về máu và chỉ còn sống được vài tháng. (Lý do Hồn Đói cần một thân xác mới).

Một cuốn nhật ký chỉ toàn là ký hiệu và những câu miêu tả cơn đói: “Nó đang gọi. Nó cần ánh sáng, cần năng lượng của kẻ trên cao.”

Một con búp bê vải rách rưới, đôi mắt thêu bằng chỉ đỏ nhìn chằm chằm vào Vinh.

Ngay khi anh chạm vào con búp bê, căn phòng bỗng chìm vào một cái lạnh buốt giá.

Đèn điện chập chờn. Vinh nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, không phải tiếng người, mà là tiếng móng guốc gõ nhè nhẹ trên trần nhà phía trên.

Cạch… cạch… cạch…

Vinh co rúm người lại, cố gắng nín thở. Bằng một cách bản năng, anh hiểu rằng đây không phải là một con ma bình thường. Đây là một tà vật canh gác, một thực thể bị thu hút bởi năng lượng tối của Hải. Nó đến để kiểm tra xem Hải đã thực hiện xong giao dịch hay chưa.

Con búp bê trong tay Vinh bắt đầu nóng lên, sau đó là lạnh đi đột ngột. Vết sẹo trên tay Hải lại giật mạnh.

“Nó biết mày là đồ giả. Mày không phải là Hải. Mày là món quà của tao!” Hồn Đói gầm gừ trong đầu Vinh.

Vinh dùng chút sức lực cuối cùng, quăng mạnh con búp bê vào góc phòng. Ngay lập tức, tiếng móng guốc trên trần nhà dừng lại. Cái lạnh tan biến. Mọi thứ trở lại tĩnh lặng một cách đáng sợ.

Vinh thở hổn hển, nhận ra sự thật kinh hoàng: Hải không phải là nạn nhân, mà là người dẫn đường. Cơ thể này là một vỏ bọc đã được tẩm ướp bằng tà khí, sẵn sàng để trao đổi. Và kẻ ở trong thân xác Vinh đã biết rõ mọi chuyện từ đầu.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn neon của thành phố vẫn nhấp nháy, nhưng đối với Vinh, đó không còn là ánh hào quang của thành công nữa, mà là những cánh cổng dẫn đến địa ngục. Anh không còn là kiến trúc sư Vinh. Anh là một kẻ ăn xin đang mang trong mình cái giá của sự hoán đổi, và cuộc săn đuổi chỉ vừa mới bắt đầu.

Anh phải tìm ra cách chống lại Hồn Đói, trước khi nó quyết định nuốt chửng linh hồn non nớt của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×