1. Sự Thoát Ly Trong Hỗn Loạn
Vinh trượt xuống từ tầng kỹ thuật của Tháp Hoàng Kim, nơi mà vài giờ trước anh là chủ nhân kiêu hãnh. Giờ đây, anh chỉ là một cái bóng, một kẻ lang thang run rẩy trong thân xác Hải gầy gò, đang cố gắng hòa vào bóng tối của buổi sáng tinh mơ.
Tiếng còi báo động, tiếng xe cứu thương, và tiếng máy bay trực thăng bắt đầu xé tan sự im lặng. Tháp Hoàng Kim, biểu tượng của sự hoàn hảo, giờ đây là một hiện trường tội phạm và một thảm họa kỹ thuật. Vinh phải rời đi ngay lập tức. Anh biết, cảnh sát và các nhà điều tra sẽ đổ xô vào, và với thân phận "kẻ ăn xin" đang bị truy nã, anh không có cơ hội.
Mỗi bước đi là một sự tra tấn. Cốt Khí, chiếc neo tâm linh đã giam cầm Hồn Đói, giờ đây nằm sâu trong cơ thể Hải, gần như hòa vào xương cốt anh. Cảm giác lạnh lẽo, ghê tởm của thực thể tà ác luôn hiện hữu, như một con rắn đang ngủ gục trong lồng ngực. Tác dụng phụ của cuộc chiến và việc dùng thân xác Hải làm nhà tù đã khiến bệnh tình cũ của Hải (suy kiệt và bệnh phổi) bùng phát dữ dội.
Vinh ho khan liên tục, cổ họng anh đau rát như bị hàng ngàn mảnh thủy tinh cứa vào. Anh cần ẩn náu, và nơi duy nhất an toàn là căn nhà trọ tồi tàn của Bình.
Anh men theo những con hẻm cũ kỹ, né tránh ánh đèn đường còn sáng. Vinh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm kính cửa hàng đóng kín: một người đàn ông dơ bẩn, rách rưới, ánh mắt tuyệt vọng nhưng rực cháy ý chí.
Tao đã làm được, Vinh nghĩ. Nghi thức đã thất bại. Hồn Đói đã bị giam giữ.
Nhưng sự chiến thắng này chỉ là tạm thời. Hồn Đói vẫn còn đó, và sức lực của Vinh đang cạn kiệt nhanh chóng.
2. Thân Xác Nhiễm Độc và Hơi Thở Của Kẻ Phàm Ăn
Khi đến được căn nhà trọ của Bình, Vinh gần như gục ngã trước cửa. Bình, người đã thức trắng đêm để theo dõi tin tức, vội vàng đỡ anh vào trong.
“Ôi trời, Vinh! Anh đã làm gì vậy?” Bình hoảng hốt, thấy Vinh toàn thân bầm dập và máu me.
“Thắng… rồi,” Vinh thều thào. “Cửa Ngõ… đã đóng.”
Bình nhanh chóng xử lý vết thương cho Vinh. Khi Bình cởi chiếc áo rách rưới của Hải, anh ta nhìn thấy Cốt Khí đã bị biến đổi. Chiếc mẩu xương, trước kia màu trắng ngà, giờ đây có một màu đen nhánh, với những đường vân đỏ li ti chạy dọc. Nó không chỉ hấp thụ tà khí, mà còn chứa nó.
Bình đặt một chiếc khăn ẩm lên trán Vinh. “Anh đã không giết được nó. Anh đã giam cầm nó. Tôi chưa bao giờ thấy ai làm được điều này. Nhưng anh phải hiểu, Vinh. Hồn Đói là một thực thể đói khát vĩnh viễn. Nó sẽ cố gắng ăn mòn anh từ bên trong.”
Vinh cảm nhận rõ điều đó. Cảm giác đói không phải đói bụng, mà là một sự khao khát vô đáy đang sôi sục trong tâm hồn anh. Sự kiêu hãnh cũ của Kiến Trúc Sư Trưởng, sự tham lam và tuyệt vọng của Hải đã hòa quyện, và giờ đây, Hồn Đói đang dùng tất cả làm món ăn để tồn tại.
“Nó nói gì với anh?” Bình hỏi.
“Im lặng,” Vinh đáp. “Nhưng tao cảm thấy nó. Nó đang tiêu hóa sự đau đớn của tao. Sự chuộc tội của tao chính là món ăn của nó.”
Bình trầm ngâm. “Chúng ta cần một phương pháp thanh tẩy. Dùng Cốt Khí để giam giữ đã là một điều phi thường, nhưng giữ nó mãi mãi... không thể. Cơ thể của Hải sẽ không chịu nổi. Tà khí sẽ ăn mòn các cơ quan nội tạng của anh.”
Bình tiến hành kiểm tra thể chất cơ bản cho Vinh, gương mặt anh ta đanh lại. “Vinh, anh bị suy kiệt nặng. Hệ miễn dịch sụp đổ. Bệnh phổi của Hải đã trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều. Anh cần thuốc, nhưng quan trọng hơn, anh cần sinh khí.”
3. Khởi Đầu Mới Của Kẻ Săn Lùng
Vinh dành ba ngày để hồi phục trong căn nhà trọ. Bình đưa cho anh những loại thuốc kháng sinh mạnh và những bài thuốc dân gian để giảm nhẹ cơn ho. Trong thời gian đó, Bình đã nghiên cứu sâu hơn về các văn bản cổ liên quan đến Hồn Đói.
Họ nhận ra một sự thật quan trọng: Hồn Đói không thể bị giết bằng cách thông thường. Nó chỉ có thể bị thanh tẩy bằng cách đưa nó đến một vùng đất thiêng liêng (Sacred Ground) có năng lượng đối lập, hoặc bị hóa giải bởi một nghi thức phức tạp liên quan đến sự hy sinh hoàn toàn của vật chứa.
“Anh đang giữ một quả bom hẹn giờ,” Bình nói. “Nhưng, có lẽ đây là cách duy nhất để chiến đấu với những thực thể khác.”
Hồn Đói bị giam cầm trong cơ thể Vinh (thân xác Hải) đã vô tình mang lại cho anh một khả năng mới: Cảm nhận tà khí và sự đói khát linh hồn của người khác một cách rõ rệt. Giống như một cái radar tâm linh bị lỗi.
“Tao đã là một Kiến Trúc Sư,” Vinh nói, nhìn vào bản đồ thành phố cũ. “Tao xây dựng những công trình vật chất. Giờ đây, tao phải trở thành Kiến Trúc Sư Tâm Linh. Đi tìm và phá hủy những 'cửa ngõ' mà Hồn Đói đã từng gieo rắc, trước khi những thực thể khác tìm ra cách mở chúng.”
Bình đồng ý. “Thành phố này đầy rẫy những điểm tụ tà. Chúng ta phải tìm cách làm suy yếu Hồn Đói trong anh trước khi nó kịp ăn mòn anh, bằng cách cho nó ăn những linh hồn yếu ớt của các Tà Linh khác. Đó là cách duy nhất để nó bận rộn và không tấn công anh.”
Vinh, với thân xác Hải, chính thức trở thành Kẻ Săn Hồn Đói.
4. Cái Bóng Quá Khứ và Tin Tức Tháp Hoàng Kim
Trong căn nhà trọ, Vinh xem tin tức. Màn hình TV liên tục chiếu về sự cố Tháp Hoàng Kim.
Tin tức gọi đó là một vụ nổ khí ga kỹ thuật ở tầng thượng, kết hợp với sự cố điện lan rộng. Vụ việc gây chấn động nhưng đã được kiểm soát. Công ty tạm thời đóng cửa để điều tra.
Vinh thở phào. Bí mật đã được bảo vệ.
Sau đó, phóng viên chiếu cận cảnh một bệnh viện. Vinh (thật) được đưa ra khỏi xe cứu thương, khuôn mặt trắng bệch, bất tỉnh, nhưng không có vết thương vật lý rõ ràng. Anh ta được gọi là “Kiến Trúc Sư may mắn sống sót trong vụ nổ.”
Nhìn khuôn mặt mình trong tình trạng yếu đuối, Vinh cảm thấy một nhát dao đâm vào tim. Anh không thể ghét thân xác đó, vì đó là anh, là sự kiêu hãnh của anh.
Rồi camera lia qua Lan. Cô đứng bên ngoài phòng cấp cứu, gương mặt tiều tụy, nước mắt lưng tròng. Cô vẫn giữ chặt Hộp Trang Sức—chiếc hộp đã cứu Vinh. Cô đau khổ vì "Vinh" đang hôn mê, không hề hay biết rằng linh hồn thật của anh đang nhìn cô qua màn hình TV, trong thân xác của một kẻ ăn xin.
Vinh đau đớn tột cùng. Anh đã cứu cô, nhưng đã mất cô vĩnh viễn.
“Đừng cố gắng liên lạc với cô ấy,” Bình cảnh báo. “Nếu anh xuất hiện, Hồn Đói bị giam cầm sẽ bộc phát. Và thứ nữa… Lan đang chăm sóc thân xác cũ của anh. Dù là một vỏ rỗng, nó vẫn là vật neo cuối cùng của cô ấy.”
Vinh gật đầu. Anh biết anh phải tránh xa Lan, để cô được an toàn trong ảo vọng.
5. Cuộc Gặp Gỡ Đầu Tiên Trong Thân Xác Mới
Vinh quyết định thử nghiệm khả năng mới của mình. Anh cùng Bình đi đến một khu chợ đêm tồi tàn, nơi những linh hồn lang thang và tà khí nhỏ lẻ thường xuyên tụ tập.
Ngay khi bước vào, Vinh cảm thấy cảm giác đói khát của Hồn Đói bị giam cầm trở nên mạnh mẽ. Mọi tà khí trong khu chợ đêm đều bị hút về phía anh, như thể một thỏi nam châm đang đi qua những mảnh vụn kim loại.
Vinh nhìn thấy một bà lão bán hàng rong, gương mặt hằn học và đầy oán hận. Bà ta bị một linh hồn tham lam bám víu, khiến bà ta luôn tìm cách lừa đảo khách hàng.
“Ăn đi,” Vinh nghe thấy giọng nói thì thầm lạnh lẽo của Hồn Đói trong lồng ngực mình. “Nó yếu ớt lắm. Cho tao ăn đi, và mày sẽ có thêm chút sức mạnh để sống sót.”
Vinh cảm thấy một cơn đói dữ dội cuộn lên. Anh vật lộn với nó. Anh không muốn trở thành một kẻ ăn linh hồn.
Bình nhìn thấy sự giằng xé của Vinh. “Không phải là ăn, Vinh. Là hóa giải. Hãy dùng tà khí của Hồn Đói để thanh lọc linh hồn yếu ớt kia. Hoặc anh làm, hoặc anh chết vì nó đói.”
Vinh tập trung vào chiếc Cốt Khí đang nóng rực trong ngực. Anh truyền ý chí kiến tạo của mình—ý chí sửa chữa lỗi lầm.
Vinh bước đến gần bà lão. Anh không cần chạm vào. Chỉ cần đứng gần, luồng tà khí hỗn loạn từ Hồn Đói đã bắt đầu hấp thụ linh hồn tham lam bám víu bà lão.
Tà linh tham lam đó rít lên, bị kéo vào thân xác Hải. Bà lão chợt tỉnh táo, nhìn Vinh bằng ánh mắt bối rối. Bà ta đưa cho Vinh một chiếc bánh bao.
“Cậu trai tội nghiệp,” bà nói, giọng dịu dàng hơn. “Trông cậu đói quá. Cầm lấy đi.”
Vinh cầm chiếc bánh bao nóng hổi. Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy sự tử tế từ một người xa lạ, trong thân xác này.
Anh đã thành công. Tà linh đã bị hóa giải (hoặc bị Hồn Đói hấp thụ) và bà lão đã được giải thoát.
Vinh nhìn chiếc bánh bao. Anh biết, đây là cái giá của sự sống sót. Mỗi lần anh chiến đấu, anh sẽ nuôi dưỡng con quỷ bên trong.
6. Lời Hứa Của Kẻ Lang Thang
Bình tìm cho Vinh một căn nhà trọ cũ kỹ, nằm sâu trong một con hẻm bị lãng quên. Đây là nơi an toàn nhất để ẩn náu và bắt đầu công việc.
Vinh đứng trước tấm gương vỡ. Khuôn mặt của Hải gầy gò, hốc hác, nhưng đôi mắt Vinh (thật) kiên định và đầy quyết tâm.
Anh cất Cốt Khí vào một chiếc túi nhỏ đeo sát ngực. Anh biết, hành trình còn dài. Anh phải sống sót, phải chiến đấu với con quỷ bên trong và tìm cách thanh tẩy nó mãi mãi.
Vinh, người Kiến Trúc Sư lừng lẫy, giờ đây là Hải, Kẻ Săn Hồn Đói, chính thức bước vào thế giới ngầm tâm linh của thành phố.
Anh nhìn ra cửa sổ, hướng về phía Tháp Hoàng Kim đang đứng im lìm trong ánh đèn đêm.
“Tao sẽ không quên mày, Lan. Và tao sẽ không quên lỗi lầm của tao.”
Hành trình chuộc tội của Kẻ Săn Hồn Đói đã bắt đầu.