Đêm đã về khuya, nhưng ánh đèn cao áp từ Khu Tài Chính vẫn rọi xuyên qua tấm kính cửa sổ lờ mờ của căn hộ tập thể cũ kỹ. Dù ở cách xa nửa thành phố, thứ ánh sáng lạnh lẽo, kiêu ngạo ấy vẫn đủ để Thành, một kiến trúc sư trẻ tuổi, cảm thấy áp lực đè nặng trên bờ vai.
Thành đang còng lưng trên chiếc bàn làm việc cũ kỹ, xung quanh ngổn ngang bản vẽ và mô hình xốp. Căn phòng rộng chừng mười lăm mét vuông, vừa là phòng ngủ, phòng khách, vừa là studio bất đắc dĩ của anh. Thành có tài năng, điều đó là không thể phủ nhận. Bản vẽ của anh luôn có hồn, luôn tìm được sự cân bằng hoàn hảo giữa thẩm mỹ và tính ứng dụng, nhưng tài năng đó dường như chẳng có ý nghĩa gì trong cái thành phố chỉ tôn thờ tiền bạc và mối quan hệ này.
Anh thở dài, vuốt ngược mái tóc bết mồ hôi. Đã ba tuần nay anh thức trắng, cố gắng hoàn thành bản thiết kế cho một dự án resort ven biển. Nếu bản vẽ này được chấp nhận, anh sẽ có đủ tiền để trang trải chi phí phẫu thuật cho mẹ và thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn của những dự án nhỏ lẻ, ép giá.
Bỗng, một hình ảnh lướt qua trên màn hình máy tính khiến Thành khựng lại. Đó là một đoạn tin ngắn trên kênh kinh tế: "Tập đoàn M.N. khánh thành Tòa tháp Zenith—biểu tượng quyền lực mới của thành phố. CEO Minh phát biểu..."
Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông trong bộ vest Ý đắt tiền. Minh, tên đầy đủ là Lục Minh. Người đàn ông này dường như là định nghĩa hoàn hảo của thành công: lạnh lùng, tàn nhẫn và nắm giữ quyền lực tuyệt đối. Anh ta còn trẻ, chỉ hơn Thành vài tuổi, nhưng đế chế anh ta xây dựng thì hùng mạnh như một gã khổng lồ bằng thép. Thành không ghét Minh, nhưng luôn có một sự đố kỵ cháy bỏng len lỏi trong tâm trí. Tại sao có những người sinh ra đã đứng trên đỉnh, còn những người như anh phải đổ máu và mồ hôi chỉ để bám víu lấy một góc nhỏ của nền kinh tế?
"Chỉ một lần thôi, mình muốn biết cảm giác đó là như thế nào," Thành lẩm bẩm, gạt bỏ hình ảnh xa hoa ấy để quay lại với bản vẽ dang dở.
Cùng lúc đó, chuông điện thoại reo vang, là số của ông Bách—một nhà thầu xây dựng nhỏ, người Thành hay nhận việc.
"Thành đấy à? May quá, tôi có chuyện này gấp. Có một buổi đấu giá nghệ thuật kín của giới thượng lưu tối nay. Khách VIP quên mang bộ hồ sơ vật liệu quan trọng. Cậu chạy qua ký túc xá của tôi lấy hồ sơ, rồi mang thẳng đến địa chỉ tôi gửi. Nhớ kỹ, phải giao tận tay cho quản lý sự kiện tên Linh, và giữ im lặng tuyệt đối. Họ trả tôi gấp ba lần phí vận chuyển thông thường đấy!" Giọng ông Bách gấp gáp.
Thành nhìn đồng hồ. Mười giờ tối. "Đấu giá kín ư? Ông Bách, tôi chỉ là người giao hàng thôi mà?"
"Chỉ là giao hàng thôi, Thành! Cơ hội hiếm có để cậu được đặt chân vào thế giới đó đấy. Cứ làm theo lời tôi, nhanh lên!"
Vì khoản tiền công hậu hĩnh, Thành không thể từ chối. Anh vội vã thay bộ đồ sạch sẽ nhất (một chiếc áo phông và quần jeans đã bạc màu) rồi phóng xe máy cũ kỹ của mình vào màn đêm.
Địa điểm đấu giá là tầng áp mái của Tòa nhà Đế Vương, một kiến trúc tuyệt tác bằng kính và thép mà chính Minh đã đầu tư xây dựng. Khi Thành đứng trước sảnh chính lộng lẫy, anh cảm thấy mình như một hạt bụi. Bảo vệ kiểm tra gắt gao. Mãi đến khi Thành tìm được quản lý Linh, người phụ nữ sắc lạnh đó mới cau mày nhận lấy tập hồ sơ.
"Anh xong việc rồi chứ? Khu vực này là cấm, mời anh rời đi ngay." Linh nói, giọng đầy vẻ khinh miệt.
Thành cúi đầu, định quay đi, nhưng một tiếng reo hò lớn từ sảnh chính hút hồn anh lại. Sự tò mò mạnh hơn sự tự trọng. Anh ẩn mình vào một góc tối, nơi có hàng cây cảnh lớn, lén nhìn vào bên trong.
Hàng chục khuôn mặt mà anh chỉ thấy trên tạp chí đang tụ tập. Họ mặc lễ phục sang trọng, mỗi người dường như tỏa ra một thứ hào quang đắt đỏ. Và ở trung tâm, nổi bật hơn cả, là Lục Minh. Anh ta không nói gì, chỉ đứng đó, nhưng sự hiện diện của anh ta lấn át tất cả.
Lúc này, vật phẩm được đưa ra đấu giá. Đó là một chiếc đồng hồ cổ đặt trên bệ đá cẩm thạch đen.
"Xin giới thiệu, Đồng Hồ Cổ Huyết Nguyệt. Đây không chỉ là một tạo tác từ thế kỷ 18, mà còn là một vật phẩm gắn liền với những truyền thuyết hắc ám ở Châu Âu," người dẫn chương trình cất giọng đầy kịch tính. "Mặt đồng hồ được khảm đá Ruby huyết, và kim giờ luôn chỉ vào con số 12. Tương truyền, nó mang sức mạnh đảo ngược vòng xoáy định mệnh, nhưng cũng đòi hỏi một cái giá vô cùng lớn..."
Thành cảm thấy một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng. Chiếc đồng hồ tỏa ra một thứ ánh sáng đỏ mờ ảo, giống như máu đặc lại. Không hiểu sao, đôi mắt Thành không thể rời khỏi nó. Anh cảm thấy một sự thôi thúc, một tiếng gọi vô hình kéo anh lại gần.
Phiên đấu giá diễn ra hỗn loạn. Minh dường như rất muốn sở hữu nó, nhưng một nhà tài phiệt lớn tuổi hơn đã chiến thắng với mức giá không tưởng. Khi vật phẩm đang được chuyển đi, một sự cố bất ngờ xảy ra. Chiếc đồng hồ cổ rơi xuống sàn. Dù được bảo vệ cẩn thận, mặt kính Ruby vẫn vỡ một góc nhỏ, và một luồng khí lạnh lẽo như băng tuyết tỏa ra tức thì, khiến mọi người lùi lại kinh hãi.
Quản lý Linh cuống quýt ra lệnh dọn dẹp. Thành, với bản năng của một kiến trúc sư muốn nhìn thấy cấu trúc, không kìm được bước ra khỏi chỗ nấp. Anh muốn xem chi tiết bên trong chiếc đồng hồ trước khi nó được niêm phong lại. Anh tiến lại gần, phớt lờ ánh mắt giận dữ của Linh.
Khi tay Thành chạm vào lớp vỏ đồng hồ lạnh buốt, một cảm giác kinh hoàng ập đến.
Không phải lạnh, mà là nóng rực. Không phải cảm giác chạm, mà là cảm giác bị hút. Hình ảnh chiếc đồng hồ trong mắt anh bỗng xoáy sâu, màu đỏ máu của Ruby nhấp nháy điên cuồng. Thành nghe thấy một tiếng "tíc tắc" cực đại, dường như xuyên qua xương và linh hồn anh.
Linh hồn anh, linh hồn anh, linh hồn anh...
Anh cảm thấy đầu óc quay cuồng, một luồng sức mạnh vô hình xé toạc mọi giác quan. Thành gục xuống, ngất lịm ngay tại chỗ.
Khi Thành tỉnh lại, anh thấy mình đang nằm trên một chiếc ghế bành da Ý màu kem, mềm mại và đắt tiền. Mùi hương quế và gỗ đàn hương thoang thoảng trong không khí. Anh cố gắng cử động, nhưng cơ thể dường như nặng hơn gấp đôi. Xương cốt anh nhức nhối một cách lạ lùng.
"Mình bị thương sao? Vừa rồi là ở đâu?"
Anh mở mắt. Trần nhà là một bức tranh sơn dầu Phục hưng, có đèn chùm pha lê treo lơ lửng, phản chiếu ánh sáng dịu dàng. Đây không phải căn phòng cũ kỹ của anh.
Anh bật dậy, nhìn xung quanh. Căn phòng ngủ rộng lớn bằng cả căn hộ của anh, với cửa sổ kính từ sàn đến trần, nhìn thẳng ra tòa tháp Zenith—tòa nhà Minh mới khánh thành. Một sự xa hoa đến mức lố bịch.
"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?" Thành lảo đảo bước tới tấm gương lớn treo tường.
Và rồi, sự thật đổ ập xuống như một trận tuyết lở.
Trong gương, không phải là Thành với khuôn mặt mệt mỏi, gầy gò của một kiến trúc sư tay trắng. Trong gương là Lục Minh.
Khuôn mặt lạnh lùng, sắc nét như tạc tượng. Đôi mắt đen sâu thẳm, chứa đựng sự ngạo nghễ và quyền lực. Thân hình cao lớn, vạm vỡ hơn, với bộ đồ ngủ bằng lụa màu than chì. Anh giơ tay lên, người trong gương cũng giơ tay. Những ngón tay dài, trắng, đeo chiếc nhẫn bạch kim đắt giá.
Anh là Minh.
Thành sững sờ, cố gắng kiểm soát nhịp thở đang dồn dập trong lồng ngực xa lạ. Anh véo mạnh vào cánh tay, cảm giác đau rát chân thật đến mức không thể là mơ.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn thành phố lấp lánh như kim cương dưới chân anh. Anh đã thực sự ở đây, trong căn hộ áp mái của Lục Minh, trong thân xác Lục Minh.
Niềm vui sướng điên cuồng và sự kinh hoàng tột độ va chạm nhau trong đầu anh. Cuộc sống mà anh hằng đố kỵ, khao khát, giờ đây đã là của anh. Nhưng làm thế nào? Chiếc đồng hồ cổ? Tai nạn giao thông mà ông Bách đã nhắc đến?
Đột nhiên, cánh cửa phòng ngủ bật mở, Thư Kỳ, trợ lý riêng của Minh, bước vào với vẻ mặt hơi lo lắng.
"Sếp Minh, ngài ổn chứ? Đêm qua xảy ra chuyện không hay..." Thư Kỳ dừng lại, ngạc nhiên nhìn "Minh" đang đứng giữa phòng. "Ngài... Ngài nhìn khác quá."
Thành (Minh) phải mất vài giây để lắp ghép lại phản ứng của một CEO quyền lực. Anh lạnh lùng đáp, cố gắng bắt chước giọng nói trầm thấp của Minh.
"Có chuyện gì?"
"Có... một tai nạn nhỏ. Chiếc xe của ngài bị va chạm mạnh trên đường về. Nhưng người lái xe, à không, người điều khiển xe máy đối diện... đã may mắn không bị thương nặng. Chỉ là, ngài bị va đập nhẹ, nhưng ngài đã ngủ suốt từ đêm qua đến giờ." Thư Kỳ quan sát vẻ mặt "Minh" một cách dò xét. "Và sáng nay, ngài có vẻ... hiền lành hơn."
Thành (Minh) cứng người lại. Tai nạn giao thông. Đó chính là lúc sự hoán đổi xảy ra.
Và "người điều khiển xe máy đối diện" đó... chính là Thành.
Giờ đây, Thành đã ở trong thân xác Minh. Vậy, linh hồn Minh đang ở đâu?
Một cảm giác rợn người chạy qua Thành (Minh). Anh quay lại nhìn vào tấm gương một lần nữa. Khuôn mặt Minh vẫn lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt đó, sự sợ hãi và niềm hy vọng đang đan xen.
Cùng lúc đó, tại căn hộ tập thể cũ kỹ, trên chiếc giường đơn xộc xệch, thân xác cũ của Thành cựa mình. Nó mở đôi mắt ra. Đôi mắt đó không còn sự trong sáng, nhiệt huyết của Thành, mà thay vào đó là sự lạnh lẽo, tàn độc và một nụ cười nhếch mép khó thấy.
Minh (trong thân xác Thành) đã tỉnh dậy. Hắn ta nhìn căn phòng tối tăm, cũ nát, rồi khẽ rít lên một tiếng cười ghê rợn. Hắn ta có một kế hoạch mới, và thân xác nghèo hèn này, trong mắt hắn, lại là vỏ bọc hoàn hảo cho tội ác.