Sự thật về cuộc hoán đổi đã giáng xuống Thành như một cú sốc điện, nhưng đó chưa phải là phần kinh hoàng nhất. Phần đáng sợ là anh phải nhanh chóng học cách sống, cách tồn tại, trong cái "chiếc áo giáp" đắt tiền và xa lạ này.
Thành (Minh) cố gắng kiểm soát hơi thở, tự nhủ: "Mình là Lục Minh. CEO của Tập đoàn M.N."
Anh bước ra khỏi phòng tắm, cảm thấy lạ lẫm với làn da mịn màng, mái tóc được cắt tỉa hoàn hảo và cơ bắp săn chắc của thân xác Minh. Mọi thứ đều phản chiếu sự hoàn hảo, nhưng Thành biết, linh hồn bên trong đang run rẩy. Anh tìm thấy một tủ quần áo khổng lồ, chứa đầy những bộ vest may đo thủ công. Chọn đại một bộ màu xám đậm, Thành loay hoay với chiếc cà vạt lụa. Anh vốn quen với áo phông và những bản vẽ chi chít.
1. Thử Thách Đầu Tiên: Quyền Lực Độc Hại
Thư Kỳ, trợ lý riêng của Lục Minh, đứng đợi anh ở cửa. Cô là một phụ nữ ngoài ba mươi, thông minh, sắc sảo, và luôn giữ vẻ mặt lạnh tanh.
"Sếp Minh, ngài có mười phút để ăn sáng. Sau đó, ngài có cuộc họp khẩn với Ban Quản trị về vụ tháp Zenith đêm qua. Có vẻ như nhà đầu tư chính là ông Hùng đang gây sức ép lớn," Thư Kỳ báo cáo, nhưng ánh mắt cô vẫn dò xét. "Và thưa ngài, ngài... vẫn còn đeo cà vạt sai cách."
Thành (Minh) thấy mặt nóng bừng. Anh lúng túng tháo cà vạt ra. Thư Kỳ bước tới, không hề do dự, dùng những ngón tay thon dài thuần thục thắt lại chiếc cà vạt cho anh. Khoảng cách gần khiến Thành (Minh) thấy ngột ngạt.
"Có chuyện gì xảy ra với ngài đêm qua? Ngài hành động không giống Lục Minh chút nào," Thư Kỳ hạ giọng, chỉ đủ cho hai người nghe.
Thành (Minh) buộc mình phải tái hiện sự lạnh lùng của Minh: "Tôi có cần phải giải thích cách tôi sống không, Thư Kỳ? Chỉ cần làm tốt công việc của cô."
"Vâng, thưa Sếp," Thư Kỳ lùi lại, nhưng Thành cảm thấy cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
Bữa sáng của Lục Minh là một ly sinh tố xanh và một lát bánh mì nướng không bơ. Trong khi ăn, Thành (Minh) được Thư Kỳ đưa cho hồ sơ của cuộc họp. Anh lật từng trang, choáng váng trước những thuật ngữ tài chính phức tạp và con số lên đến hàng nghìn tỷ.
Trời ơi, mình là một kiến trúc sư, không phải một nhà tài chính. Mình sẽ bị lộ mất! Thành nghĩ.
Cuộc họp diễn ra tại văn phòng rộng lớn trên tầng 80 của Tòa tháp Zenith. Thành (Minh) bước vào, sự xa hoa ở đây khác hẳn căn phòng ngủ: nó mang vẻ lạnh lẽo, tàn nhẫn của quyền lực.
Ông Hùng, nhà tài phiệt đã thắng đấu giá Đồng Hồ Cổ, là người lớn tuổi nhất và có vẻ mặt hung hãn nhất. "Minh, cậu giải thích thế nào về vụ tai nạn đêm qua? Chiếc xe đó là của tập đoàn. Nếu chiếc đồng hồ có mệnh hệ gì, chúng tôi sẽ quy trách nhiệm cho cậu!"
Thành (Minh) cảm thấy adrenaline dâng lên. Anh không biết Lục Minh thật sự sẽ phản ứng thế nào. Anh chỉ có thể dựa vào bản năng tự vệ của mình, hòa trộn sự ngạo mạn của Lục Minh với chút thông minh sắc sảo của một kiến trúc sư.
"Ông Hùng, vụ tai nạn đó là một sự cố ngoài ý muốn. Tôi đã bị chấn động nhẹ, nhưng tôi vẫn ở đây. Về chiếc đồng hồ, nó đã được niêm phong ngay lập tức. Thứ nhất, nó được bảo hiểm với giá trị gấp đôi giá đấu. Thứ hai, tôi xin lỗi vì đã làm hỏng một phần buổi tiệc của ông, nhưng tôi không phải người chịu trách nhiệm cho hành vi của những tài xế giao hàng thiếu chuyên nghiệp," Thành (Minh) nói, giọng cố gắng giữ sự trầm tĩnh và uy hiếp.
Ông Hùng sững sờ. Lục Minh thường ít nói và trực tiếp hơn, không bao giờ vòng vo hay tự bào chữa. Nhưng cách "Minh" nói, lại mang một sự kiên định mới mẻ.
"Tên giao hàng đó đã chết chưa?" Ông Hùng hỏi, giọng đầy coi thường.
Thành (Minh) thắt tim. "Tôi... anh ta may mắn sống sót. Nhưng không liên quan đến vấn đề kinh doanh của chúng ta."
"Tốt hơn hết là cậu nên giải quyết êm xuôi mọi rắc rối cá nhân. Tập đoàn M.N. không cần một CEO mang lại rủi ro," Ông Hùng cảnh cáo, sau đó Ban Quản trị tiếp tục chuyển sang các vấn đề khác.
Thành (Minh) đã vượt qua thử thách đầu tiên. Nhưng anh nhận ra, chiếc áo vest lụa này không phải là chiếc áo giáp, mà là một chiếc lồng bằng vàng.
2. Bóng Ma trong Hồ Sơ
Suốt buổi chiều, Thành (Minh) cố gắng làm quen với văn phòng cá nhân. Nó rộng rãi, được trang trí bằng những tác phẩm nghệ thuật đắt tiền, nhưng không có một chút hơi ấm nào.
Khi kiểm tra máy tính cá nhân của Minh, Thành (Minh) phát hiện một thư mục ẩn mang tên "Dự Án Huyết Nguyệt". Bên trong là những hồ sơ ghê rợn:
Hồ sơ Vay nợ: Hàng chục hồ sơ vay nợ với lãi suất cắt cổ, tất cả đều nhắm vào những người đang bị Tập đoàn M.N. thu hồi đất. Điều đáng nói là tất cả những người này đều có hồ sơ bệnh lý hoặc thân nhân cần phẫu thuật gấp. Minh đã lợi dụng hoàn cảnh tuyệt vọng của họ.
Thông tin cá nhân bị theo dõi: Hồ sơ chi tiết về đời tư của hàng loạt đối thủ kinh doanh, bao gồm cả những bằng chứng phạm tội nhỏ để dùng làm vũ khí lúc cần thiết.
Bản vẽ: Thành (Minh) run rẩy khi mở một bản vẽ kiến trúc. Đó là một công trình ngầm, một Mật Thất nằm sâu dưới lòng đất, được thiết kế với những hoa văn cổ quái và các biểu tượng mà Thành chỉ thấy trong sách về tôn giáo cổ. Dưới góc bản vẽ có chữ ký của một kiến trúc sư, không phải Thành, nhưng nét vẽ đầy rùng rợn, thể hiện sự ám ảnh. Chiếc Đồng Hồ Cổ Huyết Nguyệt được vẽ lại ở trung tâm Mật Thất.
Thành (Minh) nhận ra Minh không chỉ là một CEO tàn nhẫn, mà còn là một kẻ bệnh hoạn, dính líu đến một thứ gì đó kinh khủng hơn cả kinh doanh. Sự hoán đổi này không phải là một món quà, mà là một cái bẫy chết người, biến anh thành kẻ thừa kế của tội ác.
Anh nhớ lại lời đồn đại về chiếc đồng hồ: Nó mang sức mạnh đảo ngược vòng xoáy định mệnh, nhưng cũng đòi hỏi một cái giá vô cùng lớn. Phải chăng, cái giá đó là linh hồn và thân xác của Minh bị đổi lấy linh hồn của anh?
3. Cái Bóng Hèn Mọn Bắt Đầu Gieo Rắc Tội Ác
Cùng lúc đó, tại căn hộ tập thể cũ, Minh (trong thân xác Thành) đã hoàn toàn quen với cơ thể yếu ớt mới. Hắn ta không còn bận tâm đến sự nghèo khổ. Hắn ta tìm thấy niềm vui trong sự ẩn danh và khả năng gây tội ác mà không bị nghi ngờ.
Đầu tiên, hắn ta tìm đến máy tính của Thành. Mục tiêu của hắn: Dự án resort ven biển.
Minh (Thành) nhếch mép. Mày thích tài năng ư? Mày thích xây dựng ư? Tao sẽ hủy hoại những thứ quan trọng nhất với mày.
Hắn ta mở bản thiết kế, xóa tất cả các lớp bảo mật mà Thành đã cất công xây dựng, sau đó chèn thêm hàng loạt lỗi kỹ thuật nghiêm trọng:
Thay đổi kết cấu chịu lực của tòa nhà trung tâm thành một sơ đồ không thể chịu được gió bão.
Thay thế vật liệu cách nhiệt bằng loại vật liệu dễ cháy nổ.
Chèn một mã độc tinh vi vào tập tin chính, đảm bảo tập tin này sẽ tự hủy sau khi được trình chiếu, tạo ra sự hỗn loạn không thể cứu vãn.
Sau đó, hắn ta dùng số điện thoại cũ của Thành gọi cho ông Bách, giả giọng Thành với vẻ hoảng loạn và mệt mỏi.
"Ông Bách, tôi vừa gửi bản thiết kế hoàn chỉnh. Tôi... tôi thấy không khỏe. Hình như tôi bị tai nạn nhẹ. Phiền ông xem xét và gửi đi ngay. Tôi không thể chịu nổi nữa."
Ông Bách, vì hám lợi và gấp gáp, không hề nghi ngờ. Ông ta chỉ nghĩ Thành bị quá tải.
Minh (Thành) mỉm cười đắc thắng. Phi vụ đầu tiên đã thành công. Bản thiết kế resort, hy vọng cuối cùng của Thành, sẽ trở thành một đống tro tàn, kéo theo danh tiếng của "Thành" xuống vực sâu.
Tiếp theo, hắn ta tìm đến một bức ảnh gia đình trên bàn. Là mẹ Thành, bà đã già yếu và cần phẫu thuật. Minh (Thành) nhìn bức ảnh với sự lạnh lẽo.
"Cảm xúc yếu đuối là gánh nặng. Mày đã từng yêu thương thân xác này, vậy thì cứ nhìn nó gánh chịu nỗi đau," Minh (Thành) lẩm bẩm.
Hắn ta tìm thấy địa chỉ bệnh viện của bà. Mục tiêu tiếp theo đã được xác định.
4. Cuộc Điện Thoại Của Kẻ Mạo Danh
Buổi tối, Thành (Minh) đang cố gắng giải mã một số tài liệu mật về tài khoản ngân hàng nước ngoài của Lục Minh thì Thư Kỳ bước vào, vẻ mặt trắng bệch.
"Sếp Minh... Ngài cần xem cái này."
Cô bật màn hình lớn. Đó là bản tin thời sự.
"Tin nóng: Tập đoàn M.N. đã đột ngột hủy bỏ dự án resort ven biển triệu đô sau khi nhà thầu phụ là ông Bách nộp một bản thiết kế có vấn đề về an toàn. Kiến trúc sư chịu trách nhiệm, được xác định là Nguyễn Văn Thành, người vừa gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, đang bị điều tra về hành vi cố ý phá hoại."
Thành (Minh) chết lặng. Từng câu chữ đâm xuyên qua anh như lưỡi dao. Anh biết, đó không phải là sự cố, đó là Minh (Thành).
"Không thể nào! Bản thiết kế đó hoàn hảo! Tôi đã dành..." Thành (Minh) buột miệng, nhưng kịp dừng lại. Anh không thể nói "tôi đã dành ba tuần."
Thư Kỳ nhìn anh với vẻ bối rối tột độ. "Ngài nói gì cơ? Ngài có vẻ quan tâm đến tên kiến trúc sư nghèo đó quá mức."
Thành (Minh) lấy lại bình tĩnh, đặt tay lên bàn, nắm chặt đến mức móng tay đâm vào da thịt.
"Tôi... tôi chỉ thấy tiếc cho một tài năng. Tôi đã xem qua hồ sơ của anh ta trước đây. Anh ta không phải là kẻ phá hoại," Thành (Minh) cố gắng che đậy. Giờ đây, mình đang tự bào chữa cho kẻ thù của chính mình.
Thư Kỳ nghi ngờ rời đi. Thành (Minh) gục xuống ghế. Giờ đây, anh không chỉ bị mắc kẹt trong thân xác kẻ thù, mà kẻ thù còn đang hủy hoại thân phận cũ của anh, từng chút một.
Chiếc điện thoại cá nhân của Minh reo lên. Thành (Minh) nhấc máy.
"Xin chào, đây là Lục Minh."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi một giọng nói khàn khàn, trầm thấp, vang lên—chính là giọng nói của Thành, nhưng được bao phủ bởi sự tà ác và lạnh lẽo.
"Chào anh, Lục Minh. Hay tôi nên gọi anh là Nguyễn Văn Thành?"
Thành (Minh) đông cứng. "Anh... anh là ai?"
"Tôi là cái bóng của anh, là thân xác mà anh đã bỏ lại. Anh nghĩ anh đã chiến thắng à? Anh chỉ mới bắt đầu trò chơi thôi, Thành. Anh có thể có quyền lực, nhưng tôi có thứ quý giá hơn: Sự tự do để hủy hoại những thứ mà anh yêu thương."
Minh (Thành) cười lên một tràng dài, tiếng cười vang vọng và đáng sợ. "Mẹ anh đang ở bệnh viện chờ phẫu thuật. Liệu chiếc túi tiền rỗng tuếch của tôi có đủ tiền để cứu bà ấy không, Thành? Hay tôi phải làm một điều gì đó... tồi tệ hơn, để mua lấy sự chú ý của con trai bà ấy, người đang ở trên đỉnh cao kia?"
Tiếng cười dứt. Thành (Minh) buông điện thoại, cảm thấy thân xác quyền lực này run lên. Anh nhận ra, cuộc chiến không phải để lấy lại thân xác, mà là cuộc chiến để bảo vệ những người thân yêu khỏi linh hồn tàn độc của Lục Minh.
Chiếc áo giáp lụa không thể che giấu được sự tuyệt vọng. Thành đã chính thức bị mắc kẹt. Anh phải học cách trở thành Lục Minh, để chiến đấu với chính bản thân mình.