Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 100: Chương 100. Không phải nữ nhi của ngươi thích giày cũ sao?


trước sau

Phượng Trầm Ngư bị buộc phải xử lý cục diện hỗn loạn mà Thẩm thị để lại, thấy Phượng Vũ Hoành không còn yêu cầu gì, nhanh chóng cáo từ với lão thái thái, nói rằng trở lại viết thư.

Nàng đi rồi, Hàn thị thở phào nhẹ nhõm, y hệt như đánh thắng một trận, trên mặt hiện lên mừng rỡ.
Đã đòi tiền về, nói cách khác là nàng đã chuẩn bị thêm của hồi môn cho Phấn Đại, là năm vạn lượng đó!

Phấn Đại là thứ nữ, thứ nữ khi xuất giá, nương gia sẽ không chuẩn bị nhiều của hồi môn, bản thân nàng lại không có chỗ kiếm tiền, năm vạn lượng này nhiều hơn so với tổng cộng của hồi môn mà Phượng gia chuẩn bị nhiều.

Vừa nghĩ tới đó, Hàn thị nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, ánh mắt nịnh nọt, rất cao hứng mở miệng. “Thiếp thân đa tạ Nhị tiểu thư đã chuẩn bị thêm của hồi môn cho Tứ tiểu thư.”

Phượng Vũ Hoành khoát tay. “Mấy đôi giày mà thôi, ta đều đã đi qua, Hàn di nương không cần để trong lòng.”

“Hả?” Lời nàng vừa thốt ra, không chỉ có Hàn thị sửng sốt, An thị cùng lão thái thái cũng không phản ứng kịp. Hàn thị hỏi thêm một câu. “Nhị tiểu thư nói giày gì?”

Phượng Vũ Hoành nói như chuyện đương nhiên. “Tứ muội muội rất thích giày của ta, chuyện này Hàn di nương chắc cũng biết. Vào ngày ta từ trong cung trở lại, Tứ muội muội liều lĩnh chạy tới hất váy của ta, chỉ vì muốn nhìn đôi giày của ta. Tâm tư như thế, người làm tỷ tỷ như ta sao có thể không hiểu được. Tục ngữ nói không sai, tặng lễ phải làm vui lòng, Tứ muội muội đã thích giày của ta như vậy, Vong Xuyên!” Nàng gọi nha hoàn bên người. “Lát nữa hồi Đồng Sinh hiên, lấy ra những đôi giày ta đã đi, cọ rửa cho tốt rồi bọc lại, đưa cho Tứ tiểu thư.”

Vong Xuyên lên tiếng. “Nô tỳ nhớ rồi.”

Phượng Vũ Hoành lại nói. “Tiền tài chỉ là vật ngoại thân, Tứ muội muội đường đường là thiên kim của Tả Thừa tướng đại nhân, tất nhiên sẽ không nhiễm mùi tiền. Cho nên Hàn di nương không cần cảm tạ, sau này những đôi giày ta đã đi qua sẽ đưa hết cho Tứ muội muội.”

Hàn thị nghe xong liền ngây ngốc, thích giày của nàng? Có quỷ mới thích giày cũ người khác đã đi qua.

Nhưng nàng có thể phản bác cái gì? Phượng Vũ Hoành nói, ngày ấy Phấn Đại vì thích giày của nàng nên mới hất váy nàng. Nếu như bây giờ phản bác, vậy thì chẳng khác nào nói với mọi người là Phấn Đại vô lễ.

Tuy nhiên đạo lý này ai nấy đều hiểu, Phấn Đại cũng đã nhận được sự trừng phạt, nhưng nếu thừa nhận trước mặt mọi người, thì vẫn không được.

Hàn thị uất ức, nghĩ rằng mình không thể mang tiền về, Phấn Đại sẽ có rất nhiều lời khó nghe, lại càng thêm uất ức.

Phượng Vũ Hoành mặc kệ nàng, tự làm bậy thì không thể sống, lúc mẫu tử hai ngươi này nói chuyện cùng làm việc sao lại không suy nghĩ một chút cho tương lai?

Nàng quay người lại, cười với lão thái thái cùng An thị, nói. “Tứ muội muội tự nguyện bỏ qua phần của hồi môn của mình, nhưng ta vẫn không nguyện ý giữ lại. Có lẽ phụ thân sẽ không để ý đến chút tiền tài này, vậy thì để cho tổ mẫu và Tam muội muội chia đều thôi. Cũng coi như đây là tâm ý của người làm tôn nữ, tỷ tỷ.”

Nàng nói như vậy, lão thái thái tất nhiên rất mừng rỡ, miệng không chúm lại được, luôn mồm nói. “Tốt! Tốt! Tôn nữ của ta là hiểu chuyện nhất.”

An thị đã thấy được dòng nước thay đổi, Phượng Vũ Hoành đã cho Tưởng Dung năm vạn lượng bạc, cho nên một phần này nàng không cần. Rất biết thời thế nói. “Thỉnh Nhị tiểu thư giúp Tam tiểu thư thêm vào một phần hiếu tâm! Tam tiểu thư cũng hiếu kính lão thái thái một phần, lão thái thái vất vả lâu rồi, xin hãy nhận lấy!”

Lão thái thái nhìn thấy tôn nữ và tiểu thiếp hiểu chuyện như thế, không khỏi cảm thán liên tục. “Hài tử thật có hiếu tâm! Đều là hài tử ngoan!” Đồng thời cũng không quên cho An thị một ân điển. “Ngươi yên tâm, sau này khi Tưởng Dung xuất giá, ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng.”

An thị nhanh chóng cúi người cảm tạ.

Chỉ có Hàn thị đứng một bên lúng túng không thôi.

Chuyện sổ sách cuối cùng cũng có thu hoạch, Phượng Vũ Hoành hồi Đồng Sinh hiên trước, để Thanh Ngọc cùng Trương công công sửa lại một lần, cũng làm thêm một quyển sổ dự bị để giao cho lão thái thái, cũng xem như lại chứng cứ. Để đến lúc mà Thẩm gia không chịu không nhận, nàng còn có bằng chứng.

Lúc trở về, đã đến giờ ăn cơm tối. Buổi chiều nàng ăn muộn, vẫn còn chưa đói, cũng chỉ ăn qua loa một chút, sau đó phân phó Hoàng Tuyền cùng Thanh Ngọc. “Các ngươi lấy khế đất của tiệm trang sức ra, bây giờ sẽ đến xem thử một chuyến. Thanh Ngọc nhìn xem cửa tiệm còn cần sửa gì, nếu không có, mấy ngày nữa thu xếp việc khai trương thôi. Mặt khác, sau này Thanh Ngọc phụ trách quản lý ba cửa tiệm, mỗi ngày ngươi đến nhìn một lần, mỗi tháng giao nhận tiền bạc với chưởng quỹ. Ta không cần chạy tới lui.”

Thanh Ngọc biết Phượng Vũ Hoành đang tín nhiệm nàng, ngay lập tức cảm động không thôi. “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ làm tốt mọi chuyện.”

“Ừ.” Phượng Vũ Hoành gật đầu, lại nói. “Ngày mai Trương công công phải trở về, những ngày qua Thanh Ngọc tiếp xúc với hắn nhiều, thay ta chiếu cố một chút. Đêm nay ta phải ở trong dược thất, trừ việc tìm dược cho Trương công công, còn phải chuẩn bị một số dược liệu đặc biệt đưa tới Bách Thảo đường. Hôm nay hai người trông nom tiệm trang sức, đầu buổi trưa ngày mai thì đến Bách Thảo đường, mang dược ta chuẩn bị đến đó, để cho Vương Lâm thu xếp rồi khai trương.”

Thanh Ngọc cùng Hoàng Tuyền đáp lại việc cần làm, cũng không hỏi Phượng Vũ Hoành chuẩn bị dược liệu gì, vội vã đi đến tiệm trang sức.

Phượng Vũ Hoành dặn Vong Xuyên tìm mấy đôi giày cũ của nàng đưa cho Phượng Phấn Đại, sau đó thì đi thẳng vào dược thất, bắt đầu suy nghĩ về những đồ thiết yếu trong Bách Thảo đường.

Dược của Trương công công rất dễ làm, nàng đưa cho một chút dầu phong thấp là được, mấu chốt là Bách Thảo đường bên kia, nàng đã có tâm để Bách Thảo đường khác khi xưa, thì nhất định phải làm gì đó.

Phượng Vũ Hoành đi vào hiệu thuốc không gian, ở bên trong đi một vòng, dừng lại trước quầy thuốc Đông y bào chế sẵn.

Tây dược không thể dễ dàng để lộ, nàng cảm thấy Tây dược chỉ được dùng trong trường hợp khẩn cấp, Trung dược mới có thể trị tận gốc. Huống chi, công việc luôn phải tiến hành bằng chất lượng, nếu bây giờ cứ lấy những đồ tốt ra, sau này sẽ rất khó khăn.

Sau khi phát hiện hiệu thuốc không gian có khả năng tự bổ sung, Phượng Vũ Hoành càng thêm lưu ý, bây giờ đã xác thực được việc này, nàng đã có thể yên tâm khi dùng thuốc.

Từ lúc bắt đầu sắp xếp dược thất, Phượng Vũ Hoành đã tích trữ rất nhiều bình sứ nhỏ và giấy mỡ bò để đóng gói, trước mắt vừa vặn dùng được.

Nàng lấy ra một số thuốc Đông y chuyên dùng ra đóng gói, phân loại vào trong các bình nhỏ, mỗi bình sứ đều gồm một tờ giấy giới thiệu dược liệu và cách dùng. Nàng vừa chia dược vừa viết, phân loại thành mười loại thường dùng, mỗi loại chia ra mười phần, đây là để Bách Thảo đường dùng thử. Nàng có thể dự đoán được những đồ này sẽ rất được hoan nghênh, đợi Thanh Ngọc trở lại, sẽ thu xếp những nha hoàn biết chữ đến viết. Chính tay viết hướng dẫn, hiện nay cũng không còn cách nào.

Nàng lấy ra thuốc Đông y bào chế sẵn, có thuốc viên, còn có thuốc pha với nước, mỗi một loại đều không thể tìm thấy ở thời đại này. Phượng Vũ Hoành nghĩ kỹ, nếu có người hỏi, giải thích là học phương pháp từ sư phụ Ba Tư, sau đó tự nàng chế thành. Về phần phương pháp điều chế, đương nhiên là bảo mật.

Chuẩn bị tốt mọi thứ, nàng mang theo những thứ thuốc này ra khỏi hiệu thuốc không gian, lúc này, Thanh Ngọc cùng Hoàng Tuyền cũng từ cửa tiệm trở lại.

Phượng Vũ Hoành gọi hai người vào trong dược thất, đưa mấy đồ này cho Thanh Ngọc. “Đây là những thứ thuốc có công hiệu như canh thuốc Đông y, thậm chí còn dễ dùng hơn các loại thuốc pha chế sẵn. Công hiệu và cách dùng, còn có các hạng mục cần chú ý ta đều đã viết ở đây, ngươi mang đến cho Vương Lâm, để hắn bày bán. Về phần định giá, để hắn căn cứ vào công hiệu, đối chiếu với phương thuốc cùng loại xem cần bao nhiêu dược liệu, sau đó giá mỗi bình tăng gấp năm lần.”

“Hả?” Thanh Ngọc lấy làm kinh hãi. “Tăng gấp năm lần? Nghĩa là bao nhiêu tiền? Sẽ có người mua sao?”

“Yên tâm.” Phượng Vũ Hoành đã định liệu trước. “Không phải có đại phu ngồi ở công đường của Bách Thảo đường sao, để đại phu mỗi ngày giới thiệu một loại rồi tặng miễn phí cho bệnh nhân, những người này thấy tốt, tự nhiên sẽ thay chúng ta đi tuyên truyền. Đồ tốt không sợ không có ai biết, dạo này, người có tiền nhiều lắm đấy.”

Hoàng Tuyền gật đầu. “Tiểu thư nói không sai, chẳng ai nguyện ý uống thuốc đắng cả. Đừng nói là quan lại quyền quý, kể cả ta, nếu có loại thuốc này, thì lúc bị bệnh chắc chắn sẽ không uống thuốc đắng.”

Thanh Ngọc cứng lưỡi. “Hoàng Tuyền tỷ tỷ, ngươi thật có nhiều tiền.”

Hoàng Tuyền nhíu mày với nàng. “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi rất nhanh cũng sẽ có tiền.” Thấy Thanh Ngọc có dáng vẻ không hiểu, lại bổ sung thêm. “Ngươi giúp đỡ tiểu thư quản lý ba cửa tiệm, còn sợ tiểu thư không cho ngươi tiền công hay sao?”

Thanh Ngọc sững sờ. “Thế nhưng ta không có ý định lấy tiền công!”

Phượng Vũ Hoành cũng cười. “Ngươi có lấy hay không là chuyện của ngươi, ta có cho hay không là chuyện của ta. Ta không phải người keo kiệt, các ngươi thành tâm theo ta, vậy thì có phúc cùng hưởng.”

Nàng tỏ thái độ khiến Thanh Ngọc cực kỳ cảm kích, Hoàng Tuyền cũng càng ngày càng cảm thấy vị Phượng Nhị tiểu thư này vô cùng xứng đôi với điện hạ nhà nàng.

Ngày kế, toàn thể người nhà họ Phượng tiễn Trương công công hồi Ngự Vương phủ, Phượng Cẩn Nguyên đặc biệt phân phó hạ nhân chuẩn bị.

Đối với sự khách khí của Phượng Cẩn Nguyên, Trương công công không hề cảm thấy bất tiện chút nào, nhận lấy theo lẽ thường.

Phượng Cẩn Nguyên cũng không tính toán, một nhân vật như Trương công công, hắn tất nhiên hiểu rõ rằng không thể chọc vào.

Phượng Vũ Hoành đã sớm đưa cao dán phong thấp cho Trương công công, tổng cộng là mười tấm, cũng nói rằng nếu có tác dụng, thì nàng sẽ chuẩn bị thêm.

Trương công công không biết phải dùng cái cao dán này như thế nào, cũng không tiện hỏi, chỉ cảm tạ Phượng Vũ Hoành, trong bụng thêm hài lòng về vị Vương phi này. Xem ra ánh mắt của Cửu Hoàng tử thực sự không tồi, trách không được Chu phu nhân lại khen ngợi nha đầu này như vậy.

Sau khi tiễn Trương công công, Phượng Cẩn Nguyên đã thỉnh tiên sinh vỡ lòng đến cho Tử Duệ. Theo Phượng Cẩn Nguyên giới thiệu, tiên sinh này từng khai sáng cho nhiều quan lại quyền quý, ở kinh thành rất có tiếng.

Phượng Vũ Hoành không có hy vọng quá lớn đối với loại tiên sinh thường xuyên tiếp xúc với quyền quý này, loại người này quá nửa là kẻ già đời, chỉ không biết bọn hắn có bản lĩnh lớn bao nhiêu. May mà chỉ khai sáng cho Tử Duệ, nàng chỉ cần tiên sinh này dạy cho Tử Duệ biết chữ, những thứ khác, sau này tính tiếp.

Bọn hạ nhân mang theo tiên sinh cùng Tử Duệ hồi Đồng Sinh hiên, Phượng Vũ Hoành chuẩn bị xin phép lão thái thái để mang theo Thanh Ngọc đi đến Bách Thảo đường nhìn thử, nhưng nàng còn chưa mở miệng, đã thấy một vị cô nương đứng ngoài cửa, đang cười hì hì vẫy tay với nàng.

Lão thái thái mặt biến sắc, nhận ra trước tiên. “A! Đây chẳng phải là Vũ Dương Quận chúa sao?” Liền làm dáng muốn hành lễ.

Vũ Dương vừa thấy điệu bộ này, nhanh chóng đi tới cản lão thái thái. “Phượng lão thái thái đừng đa lễ, hôm nay ta chỉ tới tìm A Hoành, vừa vặn có thể xin phép người trong nhà, tỷ muội chúng ta có thể ra ngoài đi dạo một lát chứ?”

“Được! Đương nhiên là được!” Lão thái thái làm sao dám nói không, người ta đường đường là Quận chúa. Huống chi, nàng ước gì Phượng Vũ Hoành cùng Vũ Dương Quận chúa có thể qua lại nhiều một chút, như thế cũng tốt, vì Phượng gia cùng Văn Tuyên Vương phủ có thể hòa hoãn quan hệ.

Ngay cả Phượng Cẩn Nguyên cũng cười, gật đầu. “Quận chúa giao hảo cùng A Hoành, là phúc khí của A Hoành chúng ta.”

Vũ Dương chẳng muốn nghe Phượng Cẩn Nguyên nói, kéo Phượng Vũ Hoành chạy ra khỏi Phượng phủ, Vong Xuyên nhanh chóng đuổi theo phía sau.

Chạy thẳng đến ngã rẽ, Vũ Dương mới dừng lại, sau đó chỉ vào mấy người đứng cách đó không xa. “A Hoành, thấy không! Chính là mấy vị tỷ muội ta muốn giới thiệu cho ngươi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!