Lúc Phượng Trầm Ngư đến đó, đã sớm nghe Triệu ma ma kể chuyện xảy ra, tuy đã đi thật chậm để tranh thủ thời gian kiếm cớ, nhưng lúc đến Thư Nhã viên, nàng vẫn chưa biết việc này nên làm thế nào.
Nàng không biết lão thái thái gọi nàng tới làm gì. Chẳng lẽ là muốn nàng chuyển ra khỏi Kim Ngọc viện, đền viện ấy cho Phượng Vũ Hoành? Đây là dự tính xấu nhất mà Phượng Trầm Ngư có thể nghĩ tới.
“Thỉnh an Đại tiểu thư.” Trầm Ngư vừa tiến đến, An thị và Hàn thị liền chủ động đứng lên. Hàn thị cũng không dám nhìn Phượng Trầm Ngư, lúc như thế này nàng cảm thấy nên phủi sạch quan hệ với Trầm Ngư thì tốt hơn. Mặc kệ sau này vị Đại tiểu thư này có phát triển gì, dù thế nào nàng cũng phải giấu diếm những thứ hỗn độn đi.
“Hai vị di nương không cần đa lễ.” Trầm Ngư vẫn là tính khí hiền hòa, nâng đỡ An thị và Hàn thị, thấy các nàng đều đứng lên, lúc này mới hạ bái với lão thái thái. “Trầm Ngư bái kiến tổ mẫu.”
“Mau đứng lên.” Lão thái thái để cho Triệu ma ma đỡ Trầm Ngư dậy. “Ngồi xuống nói chuyện.” Mặc kệ nàng bất mãn với Thẩm thị thế nào, tôn nữ này, trong mắt của lão thái thái, nàng cùng với Phượng Vũ Hoành chính là tâm tư của nàng. Phượng Vũ Hoành vẫn uy phong, nhưng không thể đắc tội với Phượng Trầm Ngư, nàng là hy vọng ngày sau của Phượng gia, gia tộc Phượng thị có thể triệt để vùng lên hay không, đều phải nhờ Phượng Trầm Ngư.
“Không biết tổ mẫu gọi Trầm Ngư đến, là có chuyện gì sao?” Trầm Ngư ngồi bên cạnh Phượng Vũ Hoành, hỏi lão thái thái. “Vừa cũng có nghe Triệu ma ma nói một chút, chỉ là Trầm Ngư không hiểu, mẫu thân bây giờ đang ở trong Phổ Độ am vì Phượng gia cầu phúc, tổ mẫu gọi Trầm Ngư tới vì chuyện gì?”
Ý tứ của nàng rất rõ ràng, các ngươi vứt mẫu thân của ta ở bên ngoài, hiện tại chẳng lẽ muốn ta trả tiền? Ta chỉ là một cô nương chưa xuất giá thì lấy đâu ra tiền?
Lão thái thái đương nhiên không nghĩ như vậy, nàng có thể đối tốt với Trầm Ngư, nhưng cũng tuyệt không thể nuông chiều Thẩm thị, càng không thể bỏ qua Thẩm gia. Trên đường trở về từ Phổ độ tự, Phượng Cẩn Nguyên nói với nàng về chuyện Thẩm gia, nàng mới biết được tối đó có gì đó sai, chỉ có điều đã bị cao thủ bên người Phượng Vũ Hoành dọn dẹp, nhưng Thẩm gia thuê sát thủ sau lưng đã hoàn toàn bị lão thái thái ghi hận.
“Trầm Ngư nếu đã biết chuyện này, tổ mẫu cũng không vòng vo. Số tiền kia mẫu thân ngươi không giao cho công trung nửa đồng, sổ sách bên ta cũng không được ghi chép rõ ràng. Nếu nàng đã ở trong am không về được, Trầm Ngư, ngươi thông báo cho Thẩm gia một tiếng, Thẩm thị giấu tiền, nói Thẩm gia đến trả. Tổng cộng hai mươi vạn lượng, trong vòng ba ngày đưa đến Phượng phủ, không được thiếu một đồng.”
“Cái gì?” Phượng Trầm Ngư vạn lần không ngờ lão thái thái muốn Thẩm gia đến trả tiền, nhất thời cả kinh đứng lên. “Tổ mẫu nói thật?”
Lão thái thái có chút không vui, nàng chẳng qua muốn để Thẩm gia phun hết tiền mà Thẩm thị giấu ra, tại sao tôn nữ này phản ứng lớn như vậy?
“Tất nhiên là thật.” Lão thái thái trầm mặt xuống. “Trầm Ngư, ngươi còn nhỏ, chưa xuất giá, chưa từng quản việc trong nhà, tất nhiên không biết quy củ này. Thẩm thị giấu tiền, tất cả đều mang cho Thẩm gia, bây giờ để cho bọn hắn phun tiền trả Phượng gia, mấy cữu cữu của ngươi cũng sẽ không nói được gì.”
“Nhưng mẫu thân là người của Phượng gia! Nàng gả tới Phượng gia, chính là người của Phượng gia, dù cho nàng làm sai, nàng giấu tiền, cũng không thể bắt Thẩm gia trả.”
“Lời ta nói ngươi không nghe rõ sao?” Lão thái thái lúc này thật sự nổi giận, đột nhiên vỗ bàn một cái. “Trầm Ngư, không nghe rõ thì ta nói lại cho ngươi nghe, tiền mẫu thân ngươi giấu đều mang hết cho Thẩm gia! Thẩm gia dùng số tiền này mở rộng chuyện làm ăn, nịnh bợ quyền quý, lại còn...” Nàng muốn nói lại còn thuê sát thủ tới giết nữ nhi Phượng gia, bây giờ ta đòi tiền về, thì sao? Có làm sao!
Nhưng lão thái thái không nói, không có nghĩa là Phượng Vũ Hoành không nói, chỉ thấy nàng nghiêng đầu lại nhìn Phượng Trầm Ngư, thăm thẳm nói một câu. “Lại còn kết giao với giang hồ làm khó Phượng phủ. Đại tỷ tỷ, đừng thay Thẩm gia kêu oan, ngươi cứ nói nguyên văn với bọn hắn, ta nghĩ Thẩm gia nhất định sẽ hiểu rõ đạo lý trong đó.”
Lời nói này của Phượng Vũ Hoành cùng lão thái thái, thông minh như An thị, tất nhiên là nghe rõ đạo lý trong đó. Thì ra chuyện đêm đó là do Thẩm gia làm! Thật là lòng lang dạ sói.
“Lão thái thái.” An thị lại mở miệng. “Ta nghĩ Thẩm gia cũng hiểu lí lẽ, lại nói, bọn hắn làm ăn ở kinh thành, lại còn buôn bán với Hoàng gia, nếu không có Phượng phủ chúng ta giúp đỡ, chỉ sợ nửa bước cũng khó đi. Đại phu nhân bây giờ ở trong Phổ Độ am...” Nàng chuyển đề tài câu chuyện lên Phượng Trầm Ngư. “Dù sao Đại tiểu thư cũng nên nói chuyện với người Thẩm gia.”
Nói vậy rõ ràng là đang nhắc nhở Phượng Trầm Ngư, ngẫm lại mẫu thân ngươi đi, ngẫm lại phú quý của Thẩm gia đi.
Phượng Trầm Ngư bị nghẹn không nói lên lời.
Cho tới nay, đại phú quý của Thẩm gia là chỗ dựa của ba người các nàng, có tiền của Thẩm gia, Tả thừa tướng phủ Phượng gia cao quý mới cho các nàng một vị trí. Hai mươi vạn? Đừng nói hai mươi vạn, những năm này, đến hai trăm vạn Thẩm gia cũng cho Phượng gia, tại sao Phượng gia lại đi đòi? Thẩm thị chỉ giấu có hai mươi vạn, đã là giữ lại thể diện cho Phượng gia!
Phượng Trầm Ngư hung hăng nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, nàng biết, tất cả sự cố cũng là do muội muội này gây ra.
“Sao Đại tỷ tỷ lại nhìn ta như thế?” Phượng Vũ Hoành cười phá lên. “Lời tổ mẫu nói Đại tỷ tỷ có nghe được hay không? Đây chính là đại nghịch bất đạo. Đại Thuận triều cực trọng hiếu đạo, nếu hành vi này của Đại tỷ tỷ bị truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến tiền đồ của Đại tỷ tỷ. Đại tỷ tỷ nên nghĩ cho mình một chút.”
Mấy câu nói, lại nhắc nhở Phượng Trầm Ngư.
Đúng vậy, nàng phải nghĩ cho mình. Không thể dựa vào mẫu thân, cũng không thể dựa vào ca ca, nàng chỉ có thể dựa vào phụ thân. Mà mẫu thân của phụ thân là lão thái thái, nàng chỉ có thể lung lạc những người trọng yếu nhất, mới bảo đảm được tiền đồ bình an.
Thôi thì nàng nhịn một chút, chờ ngày sau một bước lên mây, lúc đó nhất định phải thanh toán những khoản nợ này.
Trầm Ngư hung hăng trừng Phượng Vũ Hoành, rồi sau đó nhận sai với lão thái thái. “Tôn nữ đã hiểu, thỉnh tổ mẫu yên tâm, tôn nữ sẽ gửi thư cho các cữu cữu, để cữu cữu chuẩn bị tiền đưa đến quý phủ.”
“Ừ.” Lão thái thái thoả mãn gật đầu. “Ngươi có thể nghĩ như vậy, cũng không uổng phí Phượng gia luôn yêu thương ngươi.” Tâm lão thái thái rốt cuộc cũng đè xuống, nàng còn sợ Trầm Ngư không đáp ứng. Phải biết rằng, hai mươi vạn này sẽ không vào trong công trung, như Phượng Vũ Hoành nói, đều chia cho các nàng.
Lão thái thái tính toán, nàng một phần, Phượng Cẩn Nguyên một phần, Tưởng Dung cùng Phấn Đại mỗi người một phần. Nói như vậy thì, hai mươi vạn này chia thành bốn phần, mỗi phần năm vạn. Phần của Tưởng Dung cùng Phấn Đại nàng không thể lấy, nhưng Phượng Cẩn Nguyên là nhi tử của nàng, theo tính khí của Phượng Cẩn Nguyên, dù cho nàng không mở miệng, cũng chắc chắn đưa một phần đó cho nàng. Tính toán thế này, bản thân nàng sẽ có mười vạn lượng. Mười vạn lượng đó!
Lão thái thái càng nghĩ càng hài lòng, nhưng vào lúc này, nghe được Phượng Vũ Hoành nói. “Vấn đề tiền đã giải quyết xong, vậy chúng ta tính đến những đồ cổ trong Kỳ Bảo trai đã bị đổi.”
Phượng Trầm Ngư cắn răng nói từng chữ. “Nhị muội muội, Thẩm gia không phải là bảo khố dùng mãi không hết!”
“Hả?” Phượng Vũ Hoành buồn bực. “Đại tỷ tỷ tên là Phượng Trầm Ngư hay Thẩm Trầm Ngư? Vì sao bây giờ chúng ta đang tìm đồ cho Phượng gia, nhưng ngươi luôn mồm luôn miệng nói vì Thẩm gia? Thẩm gia trộm đồ của Phượng gia, ngươi cứ coi như người nhà họ Phượng có ý thù địch cũng được, nhưng sao còn chỉ trích chúng ta?”
Hàn thị cũng nói theo. “Đúng vậy, Đại tiểu thư, ngươi cuối cùng vẫn là người của Phượng gia.”
Phượng Vũ Hoành lại nói. “Sau khi hồi phủ phụ thân còn nói với ta, ta là nữ nhi Phượng gia, chỉ có Phượng gia tốt, thì tương lai ta xuất giá mới có thể diện. Lẽ nào Đại tỷ tỷ không cho là như vậy?”
Hai người hợp xướng, khiến cho Phượng Trầm Ngư á khẩu không trả lời được.
“Vậy Nhị muội muội rốt cuộc là muốn như thế nào?” Trầm Ngư tức giận đến nỗi lá gan cũng thấy đau.
“Cũng không muốn thế nào cả.” Phượng Vũ Hoành vân vê móng tay, yếu ớt nói. “Chỉ là muốn sau này khi gặp Ngự Vương điện hạ sẽ nói một tiếng, dường như trong kinh có một gia đình qua lại với giang hồ, còn lấy tiền thuê sát thủ giết người nhà của mệnh quan triều đình, thỉnh điện hạ giúp đỡ điều tra.”
“Phượng Vũ Hoành!” Trầm Ngư rốt cuộc cũng không giả bộ được, chỉ thẳng vào Phượng Vũ Hoành mắng. “Tiện nhân! Ăn không nói có, ngươi dựa vào cái gì? Nói Thẩm gia thuê sát thủ giết người? Ngươi là cái thá gì?”
“A!” Phượng Vũ Hoành lại vui rồi. “Ta lúc nào nói Thẩm gia thuê sát thủ? Lúc nào nói sát thủ đến giết ta? Đại tỷ tỷ, ngươi không đánh đã khai. Còn có, ta là nữ nhi Phượng gia, ngươi nói ta là cái gì?”
Hai tỷ muội đối chọi gay gắt, mỗi một câu đều khiến lão thái thái tức giận đến không thở được. Tay quơ lấy một chén trà, đáp thẳng xuống đất.
“Xoảng” một tiếng, chén trà vỡ vụn, lúc này mới đình chỉ ồn ào.
“Trầm Ngư!” Lão thái thái đối với Phượng Trầm Ngư thất vọng đến cực điểm. Trong mắt nàng, Đại tôn nữ này từ trước đến giờ luôn ôn nhu, làm người khác hài lòng, là người có tấm lòng từ bi như Bồ Tát. Như thế nào mà chỉ trong nháy mắt, nàng có thể thấy bóng dáng Thẩm thị trên người Trầm Ngư? Chẳng lẽ mẫu thân thế nào thì nữ nhi cũng vậy sao? “Ngươi làm ta quá thất vọng.”
Lão thái thái lắc đầu, không nguyện ý nhìn Phượng Trầm Ngư.
Phượng Trầm Ngư vô cùng ủy khuất, chỉ vào Phượng Vũ Hoành nói. “Tổ mẫu vì sao không nói Nhị muội muội không phải?”
Lão thái thái thấy nàng không biết hối cãi, vẫn còn chỉ người khác sai, nộ khí tăng thêm mấy phần. “Lời nói của Nhị muội muội ngươi đều là thật! Trầm Ngư, ngươi bị Thẩm gia mê mắt rồi hay sao? Sao ngươi không thử nhìn kỹ xem cái nhà đấy là dạng gì? A Hoành nói không sai tý nào, bọn hắn ỷ có tiền rồi hoành hành. Hôm nay ta nói luôn ở đây, Trầm Ngư, ngươi nói với người nhà họ Thẩm, đừng tưởng rằng Phượng phủ chẳng biết gì cả, ta mặc kệ bọn hắn làm gì ở bên ngoài, nhưng nếu chĩa mũi đao vào Phượng phủ của ta, đừng trách ta trở mặt vô tình!”
Lão thái thái vừa dứt lời, Phượng Trầm Ngư thật sự hãi hùng khiếp vía.
Thì ra lão thái thái biết, vậy có nghĩa là phụ thân nàng cũng biết. Rốt cuộc các nàng đã biết được những gì? Có biết được nàng là nội ứng của Thẩm gia hay không?
Tâm của Trầm Ngư càng ngày càng trùng xuống, kích động vừa rồi cũng mất đi.
An thị lại nói thêm một câu. “Đại tiểu thư, rốt cuộc ngươi vẫn là người của Phượng gia.”
Đúng vậy! Nàng là người của Phượng gia! Tương lai bất luận tiền đồ như thế nào, Thẩm gia cũng không thể giúp được gì, chung thân đại sự của nàng còn do Phượng gia làm chủ.
Sự kiêu ngạo của Trầm Ngư dần dần vơi đi, lệ khí trên mặt cũng biến mất.
Rốt cuộc, nàng chầm chậm tiến lên, quỳ xuống trước mặt lão thái thái. “Tôn nữ biết sai rồi, đúng như tổ mẫu nói, tôn nữ bị Thẩm gia mê mắt, thỉnh tổ mẫu yên tâm, sau này sẽ không còn nữa.”
Lão thái thái gật đầu. “Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”
Phượng Vũ Hoành cũng bật cười. “Đại tỷ tỷ đã nghĩ thông suốt rồi, vậy thì mau chóng liên lạc với Thẩm gia đi thôi.” Nàng lấy ra từ trong ống tay áo một tờ giấy. “Đây là danh sách những đồ cổ còn thiếu ở Kỳ Bảo trai, nếu như Thẩm gia không trả đủ, thì ta báo án mất đồ với quan phủ, sẽ tự xử lý theo luật. Đến lúc đó, nếu tìm ra thứ gì từ Thẩm gia hoặc Kim Ngọc viện, thì chính là tang vật.”