Thanh Nhạc Quận chúa đột nhiên nghiêng đầu, chớp mắt với Phượng Vũ Hoành, một cỗ oán khí ập đến.
“Ta còn tưởng là ai, thì ra là một tiểu thứ nữ Phượng gia.” Lời nói của Thanh Nhạc cực kỳ xem thường nàng. “Một cái chén ba vạn, tiểu thứ nữ, ngươi tính thế nào vậy?”
Phượng Vũ Hoành hai tay ôm ngực, trừng Thanh Nhạc Quận chúa, nói “Ta cũng tưởng là ai, thì ra là Quận chúa của Vương gia khác họ. Một cái váy một vạn, Quận chúa khác họ, ngươi tính thế nào vậy?”
“Ai cho phép ngươi quản bổn Quận chúa tính thế nào!” Thanh Nhạc hai tay chống nạnh, chỉ vào Phượng Vũ Hoành nói. “Tiểu thứ nữ, nhìn thấy bổn Quận chúa cũng không quỳ xuống hành lễ, đây chính là quy củ của Phượng gia các ngươi?”
“A!” Vừa nghe thấy lời này, Huyền Thiên Ca không im lặng nữa. “Nữ nhi của Vương gia khác họ, nhìn thấy bổn Quận chúa sao không quỳ xuống?”
Lúc này Thanh Nhạc mới thấy rõ người đứng sau Phượng Vũ Hoành là Huyền Thiên Ca, không khỏi cau mày lại. Tuy cũng là Quận chúa, nhưng hoàn toàn không giống nhau. Người ta đường đường là con cháu Huyền thị, phụ thân nàng chỉ là Vương gia hậu phong, căn bản là không có nửa điểm thực quyền. Bây giờ Huyền Thiên Ca làm khó dễ, thật khiến nàng có chút xấu hổ.
Nghe Huyền Thiên Ca lên tiếng, Phong Thiên Ngọc và Nhậm Tích Phong đứng ở sau cũng tiến lên trước, chợt nghe Phong Thiên Ngọc nói. “A Hoành đúng là thứ nữ Phượng gia, nhưng ta là đích nữ Phong gia. Xin hỏi vị Quận chúa này, ngươi có gì muốn nói với với Hữu Thừa tướng phủ Phong gia của chúng ta sao?”
Nhậm Tích Phong cũng mở miệng nói. “Bình Nam Tướng quân phủ của ta cũng rất muốn nghe Thanh Nhạc Quận chúa chỉ giáo, hoặc là ta có thể thỉnh phụ thân của ta đến Định An Vương phủ một chuyến, nghe thử xem Định An Vương nói như thế nào. Bạch Phù Dung là tỷ muội của chúng ta, mặc kệ gia thế nàng thế nào, chúng ta đều hậu thuẫn cho nàng. Còn có A Hoành, mặc dù nàng là thứ nữ Phượng gia, nhưng ngươi đừng quên, nàng cũng là chính phi tương lai của Ngự Vương.”
Phượng Vũ Hoành bỗng nhiên cười phá lên, che miệng, sau đó xoay đầu nói với tỷ muội bên người. “Quận chúa hay quên, không nhớ ra cũng là chuyện bình thường, chẳng qua không sao, ta sẽ nói với Huyền Thiên Minh thả thêm một cây đuốc vào Định An Vương phủ, nhắc nhở Thanh Nhạc Quận chúa một chút. Quận chúa, ngươi không cần khách khí, Huyền Thiên Minh không ngại mệt.”
Nàng vừa mở miệng là nói đến đại danh của Ngự Vương, người nghe được tất nhiên hiểu rõ cặp đôi đã được đính ước này có tình cảm tốt đến bao nhiêu. Thanh Nhạc Quận chúa tức giận đến nỗi sắp nổ phổi, nhưng mấy người trước mắt cũng chẳng phải dễ trêu vào. Hỏa khí không nơi trút, nhìn tên tiểu nhị còn quỳ trên mặt đất, giơ chân lên đạp tới.
Nhưng cái chân vừa nâng lên, đột nhiên thấy đầu gối bị cái gì đó đánh tới, đau đến nỗi nửa bàn chân đều tê dại, chân giơ lên giữa không trung thì dừng lại.
Nàng quay đầu lại nhìn, mới phát hiện, vừa rồi Phượng Vũ Hoành tiện tay ném một cái muôi vào chân nàng, lực lượng rất lớn, như là khối đá lớn nện xuống vậy, khiến chân nàng vừa đau vừa mỏi.
Thanh Nhạc không cam lòng, chân không nhấc được nhưng còn có tay. Eo uốn cong, lôi tiểu nhị kia lên từ mặt đất, sau đó nâng tay lên, tát thêm hai cái.
Tiểu nhi đau nên khóc, nhưng cũng không thể đắc tội với vị Quận chúa này, ủy khuất, nước mắt chảy thành hàng.
Thanh Nhạc Quận chúa đánh sướng tay, đẩy tiểu nhị kia về phía trước, lại quay đầu khiêu khích Phượng Vũ Hoành.
Nhưng nàng không nhìn được lâu, ngay lập tức phát hiện, không biết khi nào, Phượng Vũ Hoành đã đi tới trước mặt mình, sau đó học theo dáng vẻ vừa rồi của nàng, một tay kéo cổ áo nàng, vung tay lên, tát ba cái lên mặt nàng.
Thanh Nhạc Quận chúa bị Phượng Vũ Hoành đánh cho mê muội, nàng chết cũng không nghĩ rằng một tiểu thứ nữ của Thừa tướng phủ có lá gan lớn như vậy, lại dám động thủ với nàng. Gò má đau rát, muốn đánh trả, lại nghe Phượng Vũ Hoành nói. “Đừng tưởng rằng ta không nhìn thấy lúc ba người các ngươi va vào nhau, nếu không phải ngươi vươn chân ra chặn Phù Dung, sao có thể có sự cố này. Thanh Nhạc Quận chúa, ngươi nên cảnh giác cao độ một chút, nhìn xem người mình chọc vào là ai! Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, Phượng Vũ Hoành ta chính là nửa chủ nhân của Tiên Nhã lâu, hạ nhân nhà ta bị bắt nạt, ta tuyệt đối không thể không để ý. Ba cái tát này hoàn trả cho ngươi, để ngươi nhớ kỹ.”
Thanh Nhạc đâu muốn nghe lời nàng nói, nhưng mấy chữ “nửa chủ nhân của Tiên Nhã lâu” lại kích thích nàng. Vừa xoay tay, cũng không biết từ đâu rút ra một cây chủy thủ!
Nhậm Tích Phong lớn lên trong Tướng quân phủ, từ nhỏ đã tập võ, ánh mắt rất nhanh nhẹn, vừa nhìn thấy hành động này, nhanh chóng nhắc nhở. “A Hoành, cẩn thận.”
Vào đúng cái khác Thanh Nhạc rút chủy thủ ra, Phượng Vũ Hoành trực tiếp cong eo về phía sau.
Chỉ thấy eo nhỏ của nàng uốn thành chín mươi độ, Thanh Nhạc đâm chủy thủ tới, vồ hụt.
Phượng Vũ Hoành tức giận không thôi, dưới chân hơi động, đá vào bụng Thanh Nhạc.
Nàng có thể tránh Thanh Nhạc, nhưng Thanh Nhạc tuyệt đối không tránh được Phượng Vũ Hoành. Cú đá này rất chắc chắn, Thanh Nhạc đau đến nỗi khom người một cái. Phượng Vũ Hoành quay đầu đánh xuống lưng nàng, Thanh Nhạc nửa quỳ dưới đất.
Chợt nghe Huyền Thiên Ca nói. “Bình thân.”
Sau đó Phượng Vũ Hoành nhấc chân, lại dựng thẳng người này lên.
Thanh Nhạc vừa đau vừa tức, kém chút nữa thì thổ huyết. Lại ngẩng đầu, hung tợn nhìn Phượng Vũ Hoành, nói. “Ngươi thật to gan!”
Phượng Vũ Hoành nhìn lại nàng. “Lá gan của ngươi cũng không nhỏ. Thanh Nhạc Quận chúa, ta vốn không có ý định đối lập với ngươi, tiếc rằng ngươi cứ muốn hùng hổ dọa người. Ngươi nên nhớ, trước khi làm gì thì phải suy nghĩ thấu đáo, phải xem có đánh thắng được đối phương hay không thì hẵng ra tay. Ngươi muốn so gia thế, được, ở nơi này chúng ta có một đại diện của Văn Tuyên Vương phủ, một đại diện của Hữu Thừa tướng phủ, một đại diện của Bình Nam Tướng quân phủ, tiểu thứ nữ bất tài, nhưng cũng có thể là đại diện của Ngự Vương phủ. Ta hỏi ngươi, dựa vào cái gì? Ở trước mặt chúng ta mà kiêu ngạo? Ngươi muốn chọc vào ai?”
Thanh Nhạc nghe nàng nói xong liền á khẩu, ngay sau đó từ nhã gian bên cạnh bước ra mấy vị đệ tử quý phủ đã bị dập tắt ngọn lửa kiêu ngạo. Bọn hắn nhìn Phượng Vũ Hoành, xác thực, không thể chọc vào ai.
Không thể chọc vào thì phải làm sao? Trốn. Một người tiến lên, ôm quyền hướng về phía Phượng Vũ Hoành, lên tiếng. “Xin lỗi.” Sau đó kéo Thanh Nhạc xuống lầu. Dù đã đi xa nhưng vẫn nghe thấy Thanh Nhạc kêu gào. “Phượng Vũ Hoành, ngươi chờ đó cho ta! Sớm muộn cũng có một ngày ngươi phải hối hận!”
Phượng Vũ Hoành bật cười, mặc kệ nàng, hô to với người dưới lầu. “Chưởng quỹ, nhớ nói Thanh Nhạc Quận chúa bồi thường cái chén. Ta bớt cho nàng, năm lượng bạc thôi!”
Tiểu nhị bị đánh kia lau nước mắt cảm tạ Phượng Vũ Hoành, thu thập mảnh bát vỡ trên đất, nhanh chóng đi xuống lầu.
Một bữa cơm đang vui, lại bị Thanh Nhạc đến quấy rối, Huyền Thiên Ca gọi tiểu nhị bọc lại những món chưa ăn cho Bạch Phù Dung mang về. Bạch Phù Dung bị Thanh Nhạc đánh, tâm tình cũng rất tệ, nhưng được thêm vài món ăn, tâm tình cũng miễn cưỡng bình phục lại.
Ở một hướng khác của tửu lâu, cũng ở trong một trong nhã gian, Huyền Thiên Hoa bưng chén trà, tựa lưng vào ghế xem trò vui.
Từ lúc Thanh Nhạc Quận chúa dùng thân phận chèn ép Bạch Phù Dung, mãi cho đến khi Phượng Vũ Hoành đứng ra phản lại Thanh Nhạc, rồi lại tới lúc Phượng Vũ Hoành đánh Thanh Nhạc, cả một quá trình đều được hắn thu vào mắt. Vị Hoàng tử luôn luôn ôn văn thiện nhã này không khỏi lắc đầu cười khổ, đúng là không phải người một nhà sẽ không vào cùng một cửa, hắn vốn tưởng rằng Cửu đệ luôn tùy hứng làm bậy kia cả đời sẽ không tìm được nhân duyên thích hợp, lại không nghĩ rằng, quay đầu lại, hắn còn tìm được một nha đầu tùy hứng làm bậy hơn cả chính mình.
Đây, chính là duyên phận mọi người thường nói sao?
Trong mắt Huyền Thiên Hoa ánh lên mấy phần kỳ vọng, hắn có chút ngạc nhiên về vị Phượng Nhị tiểu thư này, không biết sẽ còn có chuyện gì phát sinh với nàng.
Ở chỗ Phượng Vũ Hoành, mấy tỷ muội ra khỏi Tiên Nhã lâu, chia tay ở bờ sông, ai về nhà nấy. Trước khi đi, Phượng Vũ Hoành giữ chặt Huyền Thiên Ca, hỏi nàng. “Nghe nói Định An Vương phi qua mấy ngày nữa muốn làm lễ mừng thọ?”
Huyền Thiên Ca nghĩ một lát, gật đầu. “Dường như sắp đến rồi, hàng năm vào thời điểm này cũng tổ chức.”
“Ngươi đi không?”
“Không.” Huyền Thiên Ca khinh bỉ hừ một tiếng. “Cái đó mà gọi là Vương phủ sao, bình thường không hề có giao tình với ai cả, chỉ ỷ vào tước vị Định An Vương mà tự cao tự đại, tiếc thay, không có người nối nghiệp. Ta còn lâu mới đến cho nàng thể diện.”
Phượng Vũ Hoành có chút khó hiểu. “Lẽ ra khi đã được thừa kế Vương vị, mà lại không có nhi tử, thì Định An Vương phải nghĩ biện pháp khác chứ?” Ví dụ như tìm một đứa con nuôi, đây cũng là chuyện bình thường mà?
Huyền Thiên Ca nói cho nàng biết. “Ai cho phép hắn làm như thế? Trước kia Định An Vương cũng nghĩ tới việc cho một đứa con nuôi thừa kế Vương vị, nhưng Hoàng bá bá nói, con nuôi thì không được tính. Sau đó Định An Vương lại diễn cái trò đổi con cho Vương phi, mười mấy năm trước đã bị Hoàng bá bá dùng máu nghiệm thân, còn nói cho hắn, người thừa kế Vương vị phải là huyết mạch thân sinh, nếu như dám to gan hoán đổi huyết thống Vương thất lần nữa, thì sẽ bẻ gãy cái tước vị Định An Vương của hắn. Sau này hắn liền đàng hoàng, cũng không dám nghĩ cách nữa, ngoan ngoãn chờ chết già. Hiện tại chuyên tâm bồi dưỡng con cháu, nghe nói còn muốn làm ăn, chắc là hắn muốn tìm đường lui cho đám đích nữ, thứ nữ.”
Phượng Vũ Hoành trong lòng hiểu rõ, chắc hẳn đương kim Thánh thượng không ưa vị Vương gia khác họ này.
“Này.” Huyền Thiên Ca buồn bực nhìn Phượng Vũ Hoành. “Làm sao ngươi lại hỏi đến tiệc mừng thọ nhà các nàng? Chẳng lẽ muốn đi?”
Phượng Vũ Hoành nói cho nàng biết. “Khi còn ở trong chùa, trước khi trở về, Thanh Nhạc Quận chúa đã đến nói với phụ thân ta.”
Huyền Thiên Ca nghĩ một lát, nói. “Trước đây Phượng phủ không phái người đến, chỉ tặng chút lễ vật thôi. Đại tỷ tỷ Phượng Trầm Ngư của ngươi, được Phượng gia coi như bảo vật, chắc hẳn là cảm thấy tiệc mừng thọ của Định An Vương phủ không đủ đẳng cấp, chờ đến cung yến mới bộc lộ. Còn về phần hai muội muội của ngươi, nghe nói là còn nhỏ, không thích hợp cho mấy việc này. Năm nay ngươi đã trở lại, không biết Phượng phủ tính thế nào.” Huyền Thiên Ca vừa tính toán vừa nói với nàng. “Nếu năm nay Phượng gia muốn ngươi đi, thì để ta đi với ngươi, sẽ không có người khi dễ.”
Phượng Vũ Hoành khoát tay. “Không cần. Nếu không xử lý được một cái Định An Vương phủ, tương lai của ta ở Ngự Vương phủ sẽ ra sao chứ.”
Huyền Thiên Ca giơ ngón tay cái với nàng. “Khí phách!”
...
Phượng Vũ Hoành mang theo Vong Xuyên hồi Phượng phủ, mới vừa vào cửa, đã thấy quản gia Hà Trung tiến lên. “Nhị tiểu thư, người đã trở lại.”
Nàng dừng chân lại. “Có chuyện gì sao?”
Hà Trung nói. “Lão thái thái đã gọi Tam tiểu thư đến Thư Nhã viên, giờ đang chờ Nhị tiểu thư đến!”