Lúc Phượng Vũ Hoành đến, Tưởng Dung đang ngồi trên ghế của chính đường Thư Nhã viên, đầu cúi thấp, hai tay xoắn vào nhau, có chút sốt sắng, lại có chút vui vẻ.
Lão thái thái híp mắt ngồi ở chủ vị, Kim Trân nửa quỳ nửa ngồi bóp chân cho nàng. Nàng đang bóp, chợt nghe lão thái thái nói. “Ai, trước đây Thẩm thị thật biết hưởng thụ, lại có thể nuôi dưỡng một nha đầu biết xoa bóp như ngươi. Ngươi cũng vậy, có tay nghề thế này lại không đến giúp ta.”
Kim Trân làm bộ dáng dịu ngoan, giả vờ ủy khuất, nói. “Thiếp thân ngưỡng mộ lão thái thái đã lâu, thế nhưng không dám đến trước mặt. Thiếp thân xuất thân không tốt, sợ dơ mắt lão thái thái.”
Lão thái thái đúng là người biết nói ngọt, nghe Kim Trân nói như thế, nhanh chóng nói tiếp. “Nếu nói đến xuất thân, ngươi cũng là nha hoàn của Phượng phủ, ít nhất thì cũng có chút gốc rễ. Không giống Hàn thị kia, xuất thân là kỹ nữ, mới đúng là người ném hết thể diện của Phượng gia đi.”
Kim Trân nghe lão thái thái nói, trong lòng vui mừng, vừa nghiêng đầu, đúng lúc thấy Phượng Vũ Hoành đi tới, nhanh chóng đứng dậy hành lễ. “Thỉnh an Nhị tiểu thư.”
Lão thái thái nghe thấy Phượng Vũ Hoành đến, ánh mắt lập tức mở ra. Nở một nụ cười theo thói quen. “A Hoành! Ngươi đã về rồi sao?”
Phượng Vũ Hoành cười cười tiến lên. “Vâng, phiền tổ mẫu nhớ nhung rồi.”
“Tổ mẫu đương nhiên nhớ nhung ngươi, không nhớ nhung ngươi thì nhớ nhung ai! Mau tới đây ngồi.” Lão thái thái kéo tay Phượng Vũ Hoành tay, để nàng ngồi trên đệm ở tay ghế.
“Thế nào, đi chơi với Vũ Dương Quận chúa có vui không?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Cũng vui, chúng ta đến Tiên Nhã lâu ăn cơm, còn gặp mấy vị tỷ muội.”
“A!” Lão thái thái nghe còn có những vị tỷ muội khác, nhanh chóng hỏi nàng. “Là những cô nương nhà nào?”
Phượng Vũ Hoành cười đáp. “Có tiểu thư Bạch Phù Dung của Bạch thợ thủ công, có đích nữ của Hữu Thừa tướng đại nhân Phong Thiên Ngọc, còn có đích nữ của Bình Nam Tướng quân phủ Nhậm Tích Phong.”
Lão thái thái gật đầu. “Ừ, bằng hữu của Vũ Dương Quận chúa quả nhiên đều là người có gia cảnh tốt. Đích nữ của Bình Nam Tướng quân phủ đương nhiên không cần phải nói, tuy Hữu Thừa tướng Phong đại nhân đối lập với phụ thân ngươi trên triều, nhưng gia thế cũng tương đương với Phượng gia ta. Về phần Bạch thợ thủ công trong cung…”
Lão thái thái dừng lại một chút, Phượng Vũ Hoành chờ lời đánh giá của lão thái thái về Bạch Phù Dung. Nàng luôn cho rằng Bạch Phù Dung có thể trở thành bằng hữu của Huyền Thiên Ca, nhất định không phải vì gia thế. Nếu là vì gia thế, chỉ sợ một nữ nhi của thợ thủ công không bao giờ có cơ hội gặp Quận chúa. Có thể thân thiết như bây giờ, chắc chắn phải có nguyên nhân khác.
Quả nhiên, lão thái thái ở trong kinh lâu ngày cũng biết chút ít nội tình. “Bạch gia tuy chỉ là thợ thủ công, nhưng là thợ thủ công được Hoàng thượng coi trọng. Đặc biệt là khi Thái hậu còn tại thế, Bạch thợ thủ công luôn làm nữ trang cho Thái hậu. Những năm này ở trong cung, tất cả các vị nương nương có phẩm cấp đều lấy việc đeo nữ trang của Bạch thợ thủ công trên người làm vinh dự, người của Vương phủ đương nhiên cũng không ngoại lệ. Đích nữ Bạch gia Bạch Phù Dung, cung yến hằng năm đều có mặt, Hoàng thượng ban thưởng đồ tốt cho Vũ Dương Quận chúa cũng không thiếu phần của nàng, yêu chiều giống nữ nhi của mình, được sủng ái hơn hẳn so với Thanh Nhạc Quận chúa của Vương gia khác họ kia.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu, trách không được, Bạch Phù Dung từ nhỏ đã chơi cùng hài tử của Hoàng gia, giao tình tất nhiên là tốt. Nghĩ đến việc Thanh Nhạc làm khó dễ hôm nay, hẳn là có liên quan đến việc Bạch Phù Dung được sủng ái.
“A Hoành.” Trong lời nói của lão thái thái có chứa ẩn ý sâu xa. “Có thể làm quen với các vị tiểu thư này, ngươi phải nắm lấy cơ hội, ra ngoài cùng họ nhiều một chút. Ngươi là hài tử Phượng gia, vinh nhục của Phượng gia có liên quan mật thiết đến ngươi.”
Phượng Vũ Hoành chỉ cười không nói.
Lão thái thái thấy nàng không nói tiếp, hậm hực ngừng nói, nói tới nguyên nhân gọi Phượng Vũ Hoành cùng Phượng Tưởng Dung đến Thư Nhã viên. “Vừa nãy Định An Vương phủ sai người đến đưa thiếp mời, ba ngày sau mừng thọ Định An Vương phi, theo thường lệ luôn mời phủ ta qua chúc mừng.”
Phượng Vũ Hoành nhớ tới lời Huyền Thiên Ca nói với nàng hôm nay, bèn hỏi lão thái thái. “Năm rồi Phượng gia có phái người đi sao?”
Lão thái thái nhún nhún vai. “Nào có người đi, đưa chút lễ vật tới là được.”
Phượng Vũ Hoành “À” một tiếng. “Vậy năm nay tổ mẫu muốn A Hoành cùng Tưởng Dung đi một chuyến?”
Lão thái thái cười cười vỗ tay của nàng. “Tôn nữ của ta thật thông minh. Vốn với trường hợp như này, Phượng gia khinh thường không thèm đi, Định An Vương kia không phải huyết mạch chân chính của Hoàng gia, Hoàng thượng cũng chẳng ưa gì bọn hắn, những gia đình quyền quý trong kinh cũng không để ý đến Định An Vương. Nhưng vì lúc trước ngươi không ở trong kinh, bây giờ đã trở về, phải tiếp xúc với các phu nhân, tiểu thư trong kinh nhiều một chút, tốt xấu gì cũng phải làm quen với các nàng, để người ta biết rằng Phượng gia Nhị tiểu thư đã trở lại.”
Phượng Vũ Hoành chỉnh sửa lão thái thái. “Không phải Nhị tiểu thư, phải gọi là thứ tiểu thư. Nếu như trước mặt người ngoài gọi Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư, người khác không biết sẽ nghĩ là đích nữ Phượng gia, sẽ không tốt cho Đại tỷ tỷ.”
Lão thái thái xấu hổ một hồi lâu, bất đắc dĩ xoay chuyển câu chuyện. “Ngoài ra còn có Tưởng Dung, trước đây nàng cùng Phấn Đại tuổi nhỏ, đương nhiên không thể ra ngoài. Bây giờ đã mười tuổi, cũng nên ra ngoài nhiều một chút. Vốn là Phấn Đại cũng nên đi, nhưng nàng còn đang bị thương.” Lão thái thái nhắc đến thương tổn của Phấn Đại, theo bản năng quay đầu nhìn Phượng Vũ Hoành, chỉ thấy Phượng Vũ Hoành giương một cặp mắt vô tội nhìn về phía nàng, không khỏi xấu hổ vài phần. “Cái kia... Ngươi nên mang theo muội muội ra ngoài mở mang kiến thức.”
Phượng Vũ Hoành không cự tuyệt, gật đầu. “Được. A Hoành mang theo Tam muội muội đến Định An Vương phủ một chuyến.” Nàng cũng rất muốn xem cái địa phương bị Huyền Thiên Minh đốt biến thành cái gì.
Lão thái thái thấy Phượng Vũ Hoành đồng ý, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng còn sợ Phượng Vũ Hoành nói với nàng rằng “Nơi các ngươi không thích đi sao ta phải đi” thì nàng sẽ mất hết thể diện. Người của Định An Vương phủ cố ý nói rằng Phượng gia Nhị tiểu thư đã lâu không ở trong kinh, hy vọng có thể đến phủ một chuyến, người ta tốt xấu gì cũng là một Vương gia, đích nữ cùng phu nhân Phượng gia không đến thì thôi vậy, nếu ngay cả một thứ nữ được mời cũng không đến, truyền ra ngoài thì không hay lắm.
“Ta đã gọi người may y phục mới cho các ngươi, sang thu rồi, thời tiết trở lạnh, nên may thêm y phục mới.” Lão thái thái lại bắt đầu nói. “Đặc biệt là A Hoành, ngươi mới trở về không lâu, trong sân nếu thiếu gì, ngươi có thể nói với tổ mẫu! Hiện tại thứ ác phụ Thẩm thị kia không ở nhà, ngươi thiếu cái gì cứ đến chỗ tổ mẫu lấy, không cần khách khí với tổ mẫu.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Tổ mẫu thương yêu tôn nữ là lẽ thường, A Hoành sẽ không khách khí với tổ mẫu.” Nàng vừa nói vừa nhìn Tưởng Dung. “Tam muội muội thấy có đúng không?”
Tưởng Dung hồi lâu không lên tiếng, chợt nghe Phượng Vũ Hoành gọi, nàng giật mình, cũng không nghe được Phượng Vũ Hoành đang nói gì, nhưng Nhị tỷ tỷ nàng đã hỏi hỏi, thì nàng cứ gật đầu, Nhị tỷ tỷ nói gì cũng đúng.
Lão thái thái hiểu rõ ý tứ của Phượng Vũ Hoành, lập tức tỏ thái độ. “Tưởng Dung cũng giống như vậy, thiếu cái gì cứ nói với tổ mẫu, tổ mẫu đều cho.”
Tưởng Dung mau chóng đứng lên hành lễ. “Đa tạ tổ mẫu.”
Phượng Vũ Hoành cũng đứng lên, hành lễ. “A Hoành đa tạ tổ mẫu quan tâm.”
Lão thái thái cười, nói các nàng ngồi xuống. “Các ngươi đều là hảo hài tử, thật khiến người khác yên tâm, không giống hài tử Hàn thị sinh ra.”
Từ khi Phượng Phấn Đại bị Cửu Hoàng tử bẻ gãy tay trước mặt mọi người, lão thái thái bắt đầu phiền chán nàng. Vốn là thứ nữ không được sủng ái, lại không biết giữ quy củ, các tỷ tỷ của nàng đều đàng hoàng đứng đó, nàng xông lên muốn làm gì? Bị người ta bẻ gãy tay thì có sao? Đáng đời.
“Đại tiểu thư không đi sao?” Kim Trân vẫn không lên tiếng bất chợt chen vào một câu. “Lão thái thái, sao lại không cho Đại tiểu thư đi cùng?”
Lão thái thái vốn đang cảm thấy cách xoa bóp của Kim Trân khá tốt, muốn để lại cho nàng chút thể diện, nhưng lúc nghe Kim Trân nói đến việc để Trầm Ngư cùng đi, không khỏi tái mặt. “Phượng gia đã phái hai vị tiểu thư đi còn chưa đủ? Còn phải để Trầm Ngư đi theo? Định An Vương phủ kia có bao nhiêu thể diện?”
Kim Trân nhanh chóng giải thích. “Lão thái thái hiểu lầm ý của thiếp thân rồi, thiếp thân muốn nói, Đại phu nhân lần trước đắc tội với Vân phi nương nương, trong cung đã hạ ý chỉ xuống, cưỡng chế Đại tiểu thư, năm năm không được vào cung!”
“A...!” Lão thái thái theo bản năng kêu lên một tiếng, Kim Trân vừa nói như thế, nàng cũng nhớ đến chuyện này. Nếu như Trầm Ngư trong năm năm không thể vào cung, mà tiệc được tổ chức ngoài cung thì không có bao nhiêu, Định An Vương phủ không được việc, nhưng cũng là Vương phủ, dù sao cũng dễ nghe hơn các phủ khác một chút. Với suy nghĩ này, lão thái thái ngay lập tức thay đổi chủ ý. “Triệu ma ma, mau, phân phó nha hoàn, gọi Trầm Ngư tới cho ta.”
Triệu ma ma nhanh chóng phân phó, không lâu sau, Phượng Trầm Ngư đi theo một nha hoàn đến.
Còn không chờ nàng hành lễ, lão thái thái liền vội vã nói. “Trầm Ngư, ngươi chuẩn bị tốt một chút, ba ngày sau chúc thọ Định An Vương phi, ngươi với Nhị muội muội và Tam muội muội của ngươi cùng đi!” Nói xong dặn Triệu ma ma. “Nói cho phía chuẩn bị y phục, may cho Đại tiểu thư một bộ mới.”
“Chờ một chút.” Phượng Trầm Ngư vội vàng gọi Triệu ma ma lại, sau đó khó hiểu hỏi lão thái thái. “Tổ mẫu, chúc thọ Định An Vương phi, hàng năm đâu cần Trầm Ngư đi?”
Lão thái thái than một tiếng. “Năm nay không giống với lúc trước. Ngươi đi cùng với hai vị muội muội một chuyến, coi như ra ngoài giải sầu.”
Trầm Ngư có chút không vui. “Vì sao phải giải sầu chứ? Trong lòng tôn nữ rất tốt, không hề không thoải mái.”
Kim Trân ở bên cạnh chen thêm một câu. “Thiếp thân bái kiến Đại tiểu thư. Đại tiểu thư, lão thái thái có ý, để Đại tiểu thư đến Vương phủ mở mang kiến thức một chút.”
Nói vậy Phượng Trầm Ngư càng không muốn nghe, hai đôi mi thanh tú khẽ cau lại, nhìn Kim Trân bằng ánh mắt ghét bỏ. “Kim Trân, ta là đích nữ Phượng gia, Phượng phủ cũng là một phủ có thể diện, lại còn muốn ta đi đến phủ của một Vương gia khác họ mở mang kiến thức?”
Kim Trân cũng không tính đến ánh mắt kia, càng không tính đến việc Phượng Trầm Ngư gọi thẳng đại danh của nàng, vẫn mỉm cười nói. “Đại môn của Phượng gia dĩ nhiên là cao, nhưng lão gia của chúng ta không thích náo nhiệt, cho nên trong nhà cũng chưa từng tổ chức tiệc, Đại tiểu thư có muốn gặp các phu nhân, tiểu thư của phủ khác cũng không dễ dàng.”
“Đúng.” Lão thái thái nói theo. “Trầm Ngư! Tổ mẫu biết ngươi ủy khuất, nhưng trong năm năm này ngươi không thể vào cung! Nếu ngươi không đi đến tiệc mừng thọ của Định An Vương phi, thì sẽ không có tiệc nào tốt hơn ở ngoài cung. Về phần Văn Tuyên Vương phủ...” Nàng nói rồi nhìn Phượng Vũ Hoành, bất đắc dĩ. “Mẫu thân ngươi đã đắc tội với Vương phi và Quận chúa nhà người ta như vậy, ngươi có đến cũng không được giữ thể diện.”
Sắc mặt Phượng Trầm Ngư kém tới cực điểm, hung hăng trừng Phượng Vũ Hoành, nàng cảm thấy, bản thân mình bị như thế này, tất cả đều do Phượng Vũ Hoành hại.
Vốn định nói không đi, lại nghe Kim Trân nói thêm. “Vừa mới nghe người đưa thiệp mời nói, vào ngày mừng thọ, Thất hoàng tử cũng sẽ tới.”
Mắt Phượng Trầm Ngư lập tức sáng ngời!