Kim Trân sẽ đến, Phượng Vũ Hoành đã sớm dự liệu được, thậm chí Kim Trân còn để lại nha hoàn ở ngoài, đi vào chính đường rồi tự đóng cửa lại, sau đó quỳ xuống trước mặt nàng, nàng cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Phất tay nói Vong Xuyên lui ra ngoài, chờ Vong Xuyên rời đi, mới tập trung chú ý đến Kim Trân.
“Làm cái gì vậy? Mau đứng lên.” Nàng chỉ nói cho có thế thôi, cũng không định ra đỡ.
Trên mặt Kim Trân lộ ra sự sợ hãi một cách rõ ràng, bò tới trước hai bước, ôm chặt đùi Phượng Vũ Hoành. “Cầu Nhị tiểu thư cứu giúp ta, ta biết Nhị tiểu thư chắc chắn sẽ có biện pháp, cầu Nhị tiểu thư cứu mạng!”
Phượng Vũ Hoành nhíu mày, nắm chặt cổ tay Kim Trân, chỉ một chút đã chứng minh được suy đoán của mình là đúng.
“Hơn hai tháng, đã sắp ba tháng, rõ ràng không phải của phụ thân ta.”
Kim Trân nhục nhã hổ thẹn, nhưng thực sự không thể giấu diếm Phượng Vũ Hoành, đành phải gật đầu thừa nhận. “Nhị tiểu thư đã hiểu rõ mọi chuyện, Kim Trân không dám dối gạt Nhị tiểu thư, hài tử này thực sự không phải của lão gia, cho nên tuyệt đối không thể sinh ra.”
“Tại sao?” Phượng Vũ Hoành nhìn Kim Trân, mặt lộ ra sự khó hiểu. “Không phải ngươi đến cầu ta nghĩ cách lừa phụ thân để sinh ra đứa bé sao?”
Kim Trân lắc đầu. “Không phải, giấy không gói được lửa, sẽ có ngày hài tử phải trưởng thành, nếu nó giống ta thì không sao, nhưng nếu giống người nọ... Dù cho Phượng gia không nghi ngờ, người nọ cũng sẽ nghi ngờ. Ta hiểu rất rõ hắn, đến thời điểm thích hợp sẽ tìm cách vơ vét, thay vì suốt ngày phải lo lắng giấu diếm thì không bằng đừng sinh ra.” Nàng nói, ngẩng đầu, khẩn thiết xin Phượng Vũ Hoành. “Nhị tiểu thư hiểu y thuật, cầu Nhị tiểu thư cho ta một phương thuốc phá bỏ hài tử này.”
“Ra ngoài tìm đại phu chẳng phải là được rồi sao, chuyện gây nghiệp chướng này, ta không làm.” Nàng tuy không thích Kim Trân, càng khinh thường việc có tư tình với Lý Trụ, nhưng động tay để giết một hài tử, đó là tạo nghiệp.
“Không thể tin đại phu bên ngoài!” Kim Trân kiên định nói. “Chuyện như vậy tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, cho nên ta mới đến cầu Nhị tiểu thư.”
“Nếu ta nói cho phụ thân thì sao?” Nàng cười, nhìn Kim Trân. “Ngươi thực sự nghĩ ta sẽ giúp ngươi?”
Kim Trân hoảng hốt một hồi, sau đó nói. “Sẽ không. Nhị tiểu thư giữ lại nô tỳ, thà có còn hơn không có người tâm sự bên gối lão gia. Sau khi được lão gia lưu lại, nô tỳ đã quyết định đứng bên phe Nhị tiểu thư. Nô tỳ đã bị Nhị tiểu thư nắm lấy nhược điểm, nô tỳ chắc sẽ nghe lời, không dám cãi lại.”
Phượng Vũ Hoành tất nhiên biết đến tâm tư này của Kim Trân, nàng lưu lại Kim Trân, mục đích thực sự là như vậy, chỉ cần có một người tâm sự bên gối Phượng Cẩn Nguyên. Nhưng hài tử này... “Ngươi về đi, để ta suy nghĩ thêm.”
Chưa đáp ứng, cũng không nói không đáp ứng, chỉ nói Kim Trân hồi Như Ý viện. Dù sao cũng là một sinh mệnh, kể cả Phượng Vũ Hoành nàng, cũng không thể qua loa được.
Đến chiều Vong Xuyên trở về, nói cho Phượng Vũ Hoành biết bên Kỳ Bảo trai đã được kiểm kê xong xuôi, không có vấn đề, chỉ là... “Lúc nô tỳ mang người đến Kỳ Bảo trai, người của Thẩm gia đang chuyển mấy cái rương vào trong, rồi lấy từ bên trong ra mấy cái rương khác, nói là lúc đầu mang nhầm.”
Phượng Vũ Hoành bật cười, Thẩm gia đúng là nực cười, đến nước này rồi còn muốn che mắt nàng. Có lẽ sau khi nghe nàng nói nhờ người của Ngự Vương phủ đến kiểm tra, Trầm Ngư đã nhanh chóng thông báo cho đối phương đổi lại hàng!
Mặc kệ thế nào, bây giờ chuyện cửa tiệm đều đã giải quyết xong, cuối cùng cũng bỏ xuống được một chút gánh nặng.
Vong Xuyên xuống bếp ăn cơm, vừa ăn xong liền trở lại, chỉ thấy tiểu nha hoàn canh giữ Liễu viên chạy tới, nói với Phượng Vũ Hoành. “Nhị tiểu thư, có hạ nhân của Tùng viên tới, nói là lão gia gọi người tới.”
Phượng Vũ Hoành không hiểu là chuyện gì, nhưng vẫn mang theo Vong Xuyên đến Tùng viên một chuyến.
...
Vào lúc này ở Tùng viên, Phượng Cẩn Nguyên đang tiếp đón một vị khách.
Vị khách này không phải ai xa lạ, chính là Định An Vương, Quả Mẫn Đạt.
Định An Vương ngồi ngay ngắn trên ghế, không động đến bàn trà bên cạnh, đặt hai cái rương ở giữa phòng, vẻ mặt thành khẩn nói. “Có chút tâm ý, mong rằng Phượng đại nhân vui lòng nhận lấy.”
Phượng Cẩn vung tay. “Vương gia, đây là ý gì?”
Định An Vương có chút xấu hổ. “Ngày ấy, trong yến thọ của Vương phi, ba vị Phượng gia tiểu thư đều có mặt, quả thực là vinh hạnh của bổn Vương. Tiếc rằng nha đầu nhà ta lại bị chiều cho hư, câu nói việc làm không biết nặng nhẹ, để Phượng gia Nhị tiểu thư bị ủy khuất, bổn Vương…! Tới bồi tội.”
Phượng Cẩn lắc đầu nói. “Hạ quan còn nghe nói Định An Vương phi ép đích nữ Trầm Ngư của ta gảy đàn cho một đám vũ cơ của quý phủ, còn nói nữ nhi Phượng gia của ta có thể gảy đàn cho vũ cơ chính là vinh quang.”
Định An Vương sững sờ, hắn chỉ biết Thanh Nhạc làm ra một vở kịch, cũng không biết về câu chuyện gảy đàn này. Hiện giờ Phượng Cẩn Nguyên hỏi như vậy, thật khiến hắn vạn lần xấu hổ.
“Đâu có. Phượng gia tiểu thư là kim chi ngọc diệp, một đám vũ cơ làm sao xứng để Phượng tiểu thư gảy đàn? Đây đúng là hồ đồ!”
Phượng Cẩn gật đầu. “Đúng là hồ đồ. Vương gia, hạ quan nhận thiếp mời của Vương phủ, để cho ba nữ nhi đến chúc thọ cho Vương phi, nhưng, một người bị hạ nhân làm bẩn y phục, một người bị ép gảy đàn cho vũ cơ trong phủ, còn có một người bị Thanh Nhạc Quận chúa vũ nhục. Vương gia có hiềm khích với Phượng phủ hay sao?” Phượng Cẩn Nguyên vừa nói vừa đứng lên. “Nếu Phượng gia ta làm gì không đúng, mong Vương gia cứ nói thẳng, hạ quan định sẽ bồi tội. Nhưng nữ nhi trong nhà dù sao cũng chưa xuất giá, mong rằng Vương gia, Vương phi, còn có Quận chúa giữ cho các nàng một chút thể diện.”
Hắn vừa nói như thế, Định An Vương chịu không được nữa, trong lòng thầm mắng Thanh Nhạc và Vương phi một trận. Nhưng trên mặt vẫn phải hòa hoãn với Phượng Cẩn Nguyên, nhanh chóng đứng lên, nói. “Phượng đại nhân sao lại nói vậy, Định An Vương phủ của ta cùng Phượng gia luôn có mối quan hệ tốt, làm gì có hiềm khích! Ôi! Đều tại nữ nhân trong nhà không biết điều, bổn Vương khi trở lại nhất định sẽ trách phạt, mong Phượng đại nhân thông cảm.” Nói rồi, vừa chắp tay, cúi người trước Phượng Cẩn Nguyên.
Phượng Cẩn Nguyên tiến lên đỡ, dù sao người ta cũng đã mang lễ vào cửa, lại ăn nói khép nép như thế, hắn cũng không nên làm lớn chuyện.
Vì thế cười nói. “Chuyện nữ nhân, qua rồi thì thôi, hạ quan đâu dám tính toán với Vương gia.”
Định An Vương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, nâng chén trà lên uống một ngụm.
Đã bồi tội xong, Định An Vương vẫn chưa có ý định rời khỏi. Phượng Cẩn quan sát trong chốc lát, cũng nhìn ra manh mối, buột miệng hỏi. “Vương gia còn có chuyện gì sao?”
Định An Vương cười xấu hổ lần hai, lúc này mới lại nói. “Không dối gạt gì Phượng đại nhân, hôm nay bổn Vương tới đây, xác thực còn có một chuyện muốn nhờ.”
“A? Không biết hạ quan có thể giúp đỡ gì cho Vương gia?”
Định An Vương lại uống một hớp trà, nghĩ một lát, lại nói. “Vẫn là chuyện do tiểu nữ gây ra, Phượng đại nhân có chỗ không biết, ngày ấy Thất điện hạ cũng ở đó, nhìn thấy thì nói... nói sẽ bẩm báo cho Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng tứ hôn cho Thanh Nhạc. Ôi! Người nọ chỉ là một tên thị vệ trong phủ, Thanh Nhạc sao có thể gả cho hắn chứ?”
“Vậy ý của Vương gia là...” Mặt Phượng Cẩn Nguyên lạnh xuống, chuyện hôm đó hắn đã sớm nghe qua, Thanh Nhạc rõ ràng muốn vu hại Phượng Vũ Hoành. Quận chúa trong phủ ngươi không thể gả, lẽ nào muốn Phượng gia ta gả nữ nhi? Nghĩ như vậy, cơn giận lại sôi trào. “Tính khí Thất điện hạ ngươi cũng biết, nhìn qua thì hiền lành, nhưng không có một việc nào có thể cùng Thất điện hạ thương lượng. Chỉ sợ đối với chuyện này, hạ quan thật sự không thể giúp.”
Định An Vương đâu để hắn chặn họng như vậy, nhanh chóng nói. “Nhưng Nhị tiểu thư có thể thương lượng với Thất điện hạ! Bổn vương nghe nói Nhị tiểu thư và Thất điện hạ rất thân thiết, nàng còn gọi Thất điện hạ là Thất ca.”
Phượng Cẩn Nguyên cau mày, càng ngày càng cảm thấy Định An Vương không cần thể diện nữa. “Vương gia, Quận chúa và thị vệ ấy tâm đầu ý hợp, sao Vương gia không chịu tác thành, cứ phải phá hoại cặp uyên ương ấy?”
Định An Vương vỗ đùi. “Ở đâu ra tâm đầu ý hợp!”
“Đây là ý gì?” Phượng Cẩn Nguyên trừng hai mắt, hỏi Định An Vương. “Không tâm đầu ý hợp, sao lại có chuyện như vậy phát sinh?”
Định An Vương nói không nên lời, ê a hồi lâu, mới nói ra được một câu. “Tiểu nữ không hiểu chuyện, đều là tiểu nữ không hiểu chuyện, mong rằng Phượng đại nhân có thể giúp bổn Vương một lần, sự việc nếu thành, bổn Vương chắc chắn sẽ cảm tạ.”
Phượng Cẩn Nguyên căn bản không để lời cảm tạ của Định An Vương trong lòng, đây là một Vương gia không có nửa điểm quyền lực, Hoàng thượng cũng tước đoạt quyền lực thượng triều của hắn, có cái gì mà cảm tạ. “Việc này chắc phải thương lượng với Nhị nha đầu của ta.”
Hắn vừa nói xong, ngoài cửa có gã sai vặt chạy vào, khom người nói. “Lão gia, Nhị tiểu thư đến.”
Định An Vương nóng lòng, lập tức nói. “Mau truyền vào!” Lập tức thấy được ánh mắt sắc lạnh của Phượng Cẩn Nguyên, lại hậm hực ngậm miệng.
“Để Nhị tiểu thư vào đi.” Phượng Cẩn Nguyên chậm rãi nói.
Lập tức, gã sai vặt rời khỏi, chẳng mấy chốc, Phượng Vũ Hoành mang theo Vong Xuyên tới.
Vừa vào thì đã thấy khách ngồi trên ghế là Định An Vương, nhìn hai rương gỗ đặt trong phòng, trong lòng liền hiểu rõ.
“Nữ nhi bái kiến phụ thân, bái kiến Vương gia.” Trên mặt nàng không hiện rõ biểu tình, vấn an rất không có trình tự.
Phượng Cẩn Nguyên đã sớm quen với bộ dạng này của Phượng Vũ Hoành, trong thọ yến, Định An Vương cũng đã lĩnh giáo qua về tính khí của Phượng Vũ Hoành, ngay lập tức không ai có tính toán. Định An Vương còn cố lấy lòng, nói. “Nhị tiểu thư không cần đa lễ.”
Phượng Vũ Hoành chỉ nói. “Vương gia khách khí rồi.” Nhưng không hề liếc mắt nhìn Định An Vương lấy một lần. “Không biết phụ thân gọi A Hoành đến đây là có chuyện gì?”
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu. “Không phải vi phụ có việc, là Định An Vương gia có việc muốn thương lượng với ngươi.”
“A?” Phượng Vũ Hoành khó hiểu. “Ta chỉ là một thứ nữ, sao xứng thương lượng với Vương gia, phụ thân không nên giễu cợt A Hoành. Nếu không có chuyện gì, A Hoành đi về.” Nàng nói xong xoay người muốn đi.
Định An Vương xông tới, trực tiếp kéo tay Phượng Vũ Hoành lại.
Phượng Vũ Hoành trợn mắt, giật mạnh cánh tay ta, đẩy lui Định An Vương đã chinh chiến nhiều năm!
“Vương gia, xin tự trọng!” Nàng lạnh giọng, ánh mắt vạn phần ác liệt.
Định An Vương bị nàng làm hoảng sợ, vạn lần không ngờ rằng Phượng gia Nhị tiểu thư biết công phu, không khỏi nhìn Phượng Vũ Hoành vài lần.
Mi tâm Phượng Vũ Hoành càng nhíu chặt. “Vương gia nhìn dân nữ như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Dân nữ còn nhỏ tuổi hơn cả Thanh Nhạc Quận chúa, Vương gia cũng không nên có ý đồ xấu.”