Đối với việc Định An Vương thất lễ, Phượng Cẩn Nguyên cũng rất không cao hứng, đứng dậy nhắc nhở. “Thỉnh Vương gia tự trọng.”
Định An Vương nhanh chóng lui về sau vài bước, nhìn Phượng Vũ Hoành nói. “Phượng Nhị tiểu thư xin dừng bước, bổn Vương thực sự có việc muốn nhờ, còn thỉnh Phượng Nhị tiểu thư hỗ trợ.”
“Ta chỉ là một tiểu thứ nữ, làm sao có thể giúp đỡ Vương gia?”
“Cái này...” Định An Vương có chút khó xử, lời Thanh Nhạc nói ra quả thực khó nghe, vả lại Phượng Vũ Hoành là người bị hại, muốn nàng giúp Thanh Nhạc, Định An Vương cũng không biết phải nói cái gì. Nhưng dù sao đó cũng là nữ nhi của hắn, dù có tức giận đi chăng nữa, cũng phải tìm cho nữ nhi của mình một lối thoát. “Thỉnh Phượng Nhị tiểu thư nói với Thuần Vương điện hạ vài câu, để điện hạ... Đừng báo cáo chuyện hôm đó với Hoàng thượng.” Định An Vương cảm thấy thể diện của mình đã bị Thanh Nhạc phủi bay hết.
Phượng Vũ Hoành vẫn cố hỏi. “Chuyện hôm đó? Hôm nào? Chuyện gì?”
Định An Vương có chút bực mình. “Là chuyện hôm yến thọ của Vương phi... Chuyện ở hậu đường.”
“A, là chuyện Thanh Nhạc Quận chúa tắm cùng nam nhân khác.”
Một câu nói của Phượng Vũ Hoành, Định An Vương suýt nữa thở không nổi, nhủ thầm, trong lòng ngươi biết là được thôi, làm sao phải nói trắng ra như vậy?
“A Hoành thực sự không hiểu Vương gia nghĩ như thế nào.” Phượng Vũ Hoành làm mặt lạnh, xoay người nói với Phượng Cẩn Nguyên. “Có lẽ phụ thân cũng biết chuyện hôm đó, lúc ấy Thanh Nhạc Quận chúa nói trước mặt tất cả mọi người, nàng không muốn gả cho nam tử tắm cùng nàng, nàng muốn gả cho vị hôn phu của nữ nhi, tức là Ngự Vương điện hạ. Hôm nay Định An Vương gia tự mình đến phủ, còn muốn nữ nhi đi cầu tình với Thất điện hạ, lẽ nào muốn nữ nhi nhường lại vị trí chính phi của Ngự Vương cho nàng?”
“Không có không có!” Định An Vương không đợi Phượng Cẩn Nguyên nói chuyện, nhanh chóng tỏ thái độ. “Nhị tiểu thư yên tâm, bổn Vương sẽ quản giáo thật tốt Thanh Nhạc, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến hôn sự của Nhị tiểu thư cùng Ngự Vương.”
“Thật sao?” Phượng Vũ Hoành buồn bực nhìn Định An Vương. “Vương gia thực sự nghĩ rằng có thể quản giáo được Thanh Nhạc Quận chúa? Vậy thì tại sao, mấy năm trước, ngài lại nghe lời Thanh Nhạc Quận chúa đến cầu Hoàng thượng tứ hôn? Dân nữ biết người là Vương gia, tiểu môn phủ của chúng ta không xứng để so với Vương phủ, vì vậy phụ thân của ta mới nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ Thanh Nhạc Quận chúa lại kêu gào muốn gả cho Ngự Vương, phụ thân...” Nàng nói với Phượng Cẩn Nguyên. “Ngài là Thừa tướng một triều! Vì sao lại chịu uất ức như vậy?”
Nàng chuyển sự ủy khuất của mình lên người Phượng Cẩn Nguyên, mà Phượng Cẩn Nguyên nghe nàng nói xong cũng cảm thấy Định An Vương phủ quả thực khinh người quá đáng, không khỏi chất vấn Định An Vương. “Rốt cuộc là tại sao, Vương gia luôn muốn làm khó Phượng gia ta?”
Định An Vương trăm miệng khó cãi, hỏa khí vẫn luôn nén trong lòng bỗng chốc bùng lên, cơn thịnh nộ chuyển thẳng lên người Phượng Cẩn Nguyên. “Ngươi đừng không biết phân biệt phải trái! Ta đường đường là Định An Vương, dù ngươi là Thừa tường thì cấp phẩm cũng thấp hơn ta, có tư cách gì diễu võ dương oai trước mặt bổn Vương?”
Phượng Cẩn Nguyên bật cười. “Vương gia, nếu bổn tướng nhớ không lầm, là do Vương gia chủ động tìm tới cửa, Vương gia cũng đừng quên, nơi này là Phượng phủ của ta! Người diệu võ dương oai chính là ngươi!”
“Ngươi...” Định An Vương tức giận giậm chân. “Được! Được! Phượng Cẩn Nguyên, ngươi không nên quá đắc ý. Hôm nay bổn Vương đến đây đã là giữ thể diện cho ngươi, đừng tưởng rằng bổn Vương không dám đến trước mặt Hoàng thượng cáo trạng ngươi!”
“Vậy thì xin mời Vương gia! Có lẽ Thất điện hạ cũng đã nói với Hoàng thượng về việc vui của Thanh Nhạc Quận chúa, Hoàng thượng chắc cũng đang chờ gặp người để nói về việc tứ hôn cho Thanh Nhạc Quận chúa.”
Phượng Vũ Hoành cũng bật cười. “Sao Vương gia lại tức giận như vậy, quý phủ sắp có việc vui, phải cao hứng mới đúng.”
Phụ tử nhà này kẻ xướng người hát khiến Định An Vương nổi trận lôi đình, nhưng không chờ hắn phát hỏa, thanh âm gã sai vặt ngoài cửa vang lên, nói. “Lão gia! Có thị vệ của Định An Vương phủ cầu kiến.”
“Hả?” Định An Vương sững sờ, thuận miệng quát lớn. “Có chuyện gì?”
Gã sai vặt đẩy cửa vào đây, theo sau là thị vệ của Định An Vương phủ. Thị vệ kia cũng không nhìn Phượng Cẩn Nguyên, mặt lo lắng nói với Định An Vương. “Vương gia, không tốt rồi, ngài mau mau hồi phủ! Vương phủ của chúng ta lại bị Cửu Hoàng tử đốt!”
“Cái gì?” Định An Vương kinh hãi, Phượng Cẩn Nguyên cũng đại kinh, Phượng Vũ Hoành không nhìn được cười, bật cười thành tiếng. Định An Vương thẹn quá hóa giận, trừng Phượng Vũ Hoành, nói. “Ngươi cười cái gì?”
Đôi mắt Phượng Vũ Hoành mở to, nói. “Vương gia, ta cười ở trong nhà của mình, ngài tức giận cái gì?”
Phượng Cẩn Nguyên không nguyện nhìn hai người này đấu khẩu, thẳng thắn hạ lệnh trục khách. “Vương phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, Vương gia còn có tâm tình đấu khẩu với tiểu nữ nhi của bổn tướng? Nàng mới mười hai tuổi!” Người lớn như ngươi lại đi cãi nhau với một tiểu nha đầu mười hai tuổi, ngươi không thấy khó coi hay sao?
Định An Vương cũng phản ứng lại, vung tay áo, vội vã rời đi.
Gã sai vặt của Tùng viên dẫn hai người ra đại môn của phủ, trong thư phòng chỉ còn lại cặp phụ tử này.
Phượng Cẩn Nguyên nhìn Nhị nữ nhi của hắn, buột miệng hỏi. “Ngự Vương điện hạ hỏa thiêu Định An Vương phủ, ngươi có biết trước không?”
Phượng Vũ Hoành thành thật lắc đầu. “Thật sự không biết.”
Phượng Cẩn Nguyên bất đắc dĩ cười khổ. “Có lẽ điện hạ đang giúp ngươi xả giận.”
“Cũng là giúp Phượng gia xả giận.” Phượng Vũ Hoành nhìn Phượng Cẩn Nguyên, nói. “Yến thọ của Định An Vương phi ngày đó, không chỉ mình A Hoành ủy khuất, Đại tỷ tỷ và Tam muội muội cũng ủy khuất rất lớn. Không những Đại tỷ tỷ phải gảy đàn cho một đám vũ cơ, mà ngay cả Tam muội muội, tuy là thứ nữ, nhưng tại sao cũng bị hạ nhân đổ trà lên người?”
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu. “Vi phụ biết, các ngươi bị ức hiếp, hôm nay vi phụ cũng đã không để Định An Vương có sắc mặt tốt. Ngươi phải hiểu được, vi phụ làm như thế, cũng bị áp lực rất lớn.”
Phượng Vũ Hoành cũng cảm kích điểm này, hôm nay thái độ của Phượng Cẩn Nguyên khiến nàng rất hài lòng. Vì vậy liền cười với hắn. “Phụ thân yên tâm, nếu Định An Vương thật sự đến trước mặt Hoàng thượng làm khó làm dễ, A Hoành chắc chắn sẽ thỉnh Ngự Vương điện hạ giúp đỡ. Nhưng có lẽ Định An Vương cũng không có thời gian tính toán với chúng ta, không biết nhà hắn bây giờ đã bị thiêu thành dạng gì.”
Phượng Cẩn Nguyên cảm thán. “Cửu hoàng tử từ nhỏ đã có cái tính khí này, chỉ mong hắn sẽ đối đãi với ngươi tốt một chút. Ngươi nhớ lấy, không nên chọc giận hắn, người nọ hỉ nộ vô thường, có khi hôm nay đối tốt với ngươi, tương lai không chừng sẽ trở mặt với ngươi.”
“Đa tạ phụ thân, nữ nhi nhớ rồi.” Câu nói này của Phượng Vũ Hoành vô cùng thành khẩn, từ khi trở về từ Vương phủ, cuối cùng thì Phượng Cẩn Nguyên cũng có một chút dáng vẻ của người làm phụ thân. “A, đúng rồi.” Nàng đột nhiên nhớ đến một chuyện, đưa tay vào ống tay áo, lấy ra một cái hà bao đưa cho Phượng Cẩn Nguyên. “Đây là thứ Đại tỷ tỷ đưa cho Thuần Vương điện hạ hôm thọ yến. Thuần vương điện hạ không muốn giữ, nên nói nữ nhi mang về cho phụ thân, còn nói rằng lần này hắn không tính toán với Đại tỷ tỷ, nhưng nếu có lần tiếp theo, thỉnh người tự mình đến gặp Thuần Vương điện hạ mà nói chuyện.”
Phượng Cẩn Nguyên nhìn chằm chằm vào hà bao kia, tức giận, Trầm Ngư không am hiểu nữ công, góc châm đúng là kỳ quái, nhìn qua là biết ngay thứ này do nàng làm ra. Nhưng rõ ràng hắn đã cảnh cáo Trầm Ngư rằng không thể qua lại với bất kỳ nam nhân nào sau lưng Phượng gia, vì sao Trầm Ngư không nghe hắn?
Đưa tay tiếp nhận hầu bao, phất tay với Phượng Vũ Hoành. “Ngươi trở về đi!” Trong lòng hắn đã có chút rối loạn, sớm biết với dáng vẻ có Thuần Vương điện hạ sẽ có rất ít nữ tử có thể chống lại, nhưng hắn vạn lần không ngờ, một người biết rõ tương lai của mình như Trầm Ngư, vì sao lại động tâm với người nọ?
Lúc Phượng Vũ Hoành hồi Đồng Sinh hiên, Hoàng Tuyền cũng vừa trở lại từ Phổ Độ am, nàng đi đưa đồ cho Mãn Hỉ, đồng thời cũng mang về tin tức Mãn Hỉ truyền tới. “Tiểu thư, Mãn Hỉ nói, hai ngày trước, người của Thẩm gia đến Phổ Độ am, nhưng ni cô trong am không bọn họ gặp nhau. Tối hôm đó Thẩm thị cũng không để Mãn Hỉ gác đêm, nên Mãn Hỉ nhìn lén vào trong phòng của Thẩm thị, lúc đó là nửa đêm, nhưng vẫn còn đốt nến.”
Phượng Vũ Hoành cười gằn, người nhà họ Thẩm sao có thể đứng yên nhìn Thẩm thị chịu khổ trong am, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp đưa người ra ngoài. Cũng không biết bọn họ có biện pháp gì, không biết biện pháp đó sẽ phải hy sinh những ai.
Lúc này, trong viện của Hàn thị, Phượng Phấn Đại đã không còn phải nằm yên trên giường vì cánh tay đã tốt hơn. Đại phu buộc cho nàng một mảnh vải trên cổ, cánh tay đặt lên đó, cứ đi đi lại lại trong phòng.
Hạ nhân trong phòng đã sớm bị đuổi đi, chỉ còn lại hai người.
Hàn thị ngồi trên ghế, nhìn Phấn Đại, có chút sợ nàng.
Lần trước Vong Xuyên đem giày đến trước mặt Phượng Phấn Đại, còn nói đây là của hồi môn của nàng, Phấn Đại đã phát điên, lúc Vong Xuyên đi liền ẩu đả với nàng. Nhưng dù sao nàng cũng là nương thân, vẫn nhớ đến thương tổn của Phấn Đại, không dám đánh, rốt cuộc bị Phấn Đại đánh lại, rách cả trán, sưng cả mặt, Hàn thị quả thực rất sợ Phấn Đại sẽ gây khó dễ lần nữa.
Chẳng qua lần này, Phấn Đại dường như nảy lên một ý nghĩ, đi lại trong phòng vài lần thì dừng lại, sau đó nhìn Hàn thị, không ngừng cân nhắc.
Hàn thị muốn hỏi rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì, thì Phấn Đại lại mở miệng trước, nói. “Di nương, thừa dịp Thẩm thị không ở trong phủ, ngươi nên nắm chặt cơ hội một chút, sinh nhi tử cho phụ thân.”
Trong lòng Hàn thị hơi động, lập tức thở dài một hơi. “Từ khi có Kim Trân, làm gì có lần nào phụ thân ngươi đến bên này?”
“Việc đó còn do ngươi, chỉ cần ngươi muốn, sẽ có biện pháp.”
Dạo này Phượng Phấn Đại vắt óc nghĩ cách giúp Hàn thị sinh ra một nhi tử, nhưng, lần đầu tiên, Phượng Cẩn Nguyên phá vỡ thói quen đến Như Ý viện vào buổi tối, lúc nghỉ ngơi, lại đi đến Đồng Sinh hiên.
Hắn nhớ mấy ngày trước lão thái thái có nói, Diêu thị cũng là nữ nhân của hắn, dù không thể nhấc thành chủ mẫu, cũng không thể không quan tâm.
Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy thái độ của mình đối với Định An Vương hôm nay, ít nhiều gì cũng để lại ấn tượng tốt cho Phượng Vũ Hoành, hắn liền nhân cơ hội này dỗ dành Diêu thị một chút, có thể hòa hoãn quan hệ với nữ nhân này.
Còn nữa, tuy Cửu Hoàng tử luôn luôn tùy hứng, nhưng dù sao cũng đã trưởng thành, lại vô duyên vô cớ đi thiêu cháy một cái Vương phủ. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng... là ý của Hoàng thượng. Chỉ khi Hoàng thượng gật đầu, Cửu Hoàng tử mới làm ăn trắng trợn như vậy. Ngày mai hắn phải phái người đi hỏi thăm một chút, Định An Vương phủ đã bị thiêu thành dạng gì.
Lúc này ở Đồng Sinh hiên, Phượng Vũ Hoành cùng Phượng Tử Duệ chưa ngủ, Diêu thị chuẩn bị an giấc. Vừa rửa mặt xong, Tôn ma ma tiến vào, vội vàng nói với nàng. “Phu nhân, lão gia đi về phía này.”
“Cái gì?” Diêu thị bị dọa giật mình, theo bản năng liền hỏi. “Hắn tới làm gì?”
Tôn ma ma quay đầu nhìn bên ngoài trời đã tối, suy đoán. “Lẽ nào lão gia muốn nghỉ ngơi ở đây?”
Trong lòng Diêu thị cảm giác thật buồn nôn. Nàng là người từng vì Phượng Cẩn Nguyên sinh con dưỡng cái, nhưng đã có nhiều chuyện xảy ra như vậy, nam nhân kia vẫn còn muốn ngủ lại chỗ nàng, nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
“Để Thanh Linh đi thông báo với Nhị tiểu thư.” Diêu thị mặt lạnh phân phó, đồng thời mặc cái áo khoác vừa mới bỏ xuống.
Lúc này, chợt nghe ngoài cửa có thanh âm của Phượng Cẩn Nguyên vang lên. “Thiên Nhu, đang nghỉ ngơi sao?”