Phượng Vũ Hoành trong lòng đã có suy đoán, nghĩ đến, chắc là Thẩm gia đã nói, bọn hắn có thể giúp đỡ Thẩm thị tạo điều kiện hồi Phượng phủ, nhưng bản thân nàng phải đứng thật vững mới được. Chỉ là không biết Thẩm thị có thể thu hồi tính khí của mình được mấy ngày.
“Chủ tử.” Ban Tẩu không rời khỏi, tiếp tục nói. “Thuộc hạ biết được phụ thân người gần đây có tiếp xúc với Tan Hoàng tử Huyền Thiên Dạ, chắc là việc tranh giành ngôi vị, Phượng gia đã tỏ rõ lập trường.”
Phượng Vũ Hoành nhíu mày. “Huyền Thiên Minh có biết không?”
Ban Tẩu gật đầu. “Điện hạ đã biết.”
“Nói đến, điện hạ của các ngươi theo phe nào?” Phượng Vũ Hoành có chút tò mò, trước mắt thì Huyền Thiên Minh không có hy vọng trở thành Thái tử, vậy dù sao hắn cũng cần phải tỏ thái độ ủng hộ một người. Thất Hoàng tử sao? Không có khả năng.
Đối với chuyện này, Ban Tẩu cũng lắc đầu, nói cho Phượng Vũ Hoành. “Thuộc hạ không biết. Thường ngày điện hạ chỉ thân cận với Thất điện hạ, nhưng Thất điện hạ đã tỏ thái độ không có hứng thú với ngôi cửu ngũ.”
“Vậy cứ như thế, hắn sẽ không đứng về phe nào?” Phượng Vũ Hoành sững sờ, dường như đang cân nhắc gì đó. Nàng không muốn tra cứu, đối với chuyện của Huyền Thiên Minh, nàng tin tưởng một ngày nào đó người nọ sẽ đích thân nói cho nàng biết. “Không còn việc gì nữa, ngươi đi làm việc của ngươi đi.” Nàng xua tay với Ban Tẩu, nhưng đối phương căn bản không quan tâm nàng. Phượng Vũ Hoành sửng sốt một hồi. “Ách... Ban Tẩu, ngươi còn có chuyện gì sao?”
Ban Tẩu nhìn Phượng Vũ Hoành, ánh mắt không mấy tốt lành. “Nghe nói lúc thuộc hạ đi đến Phổ Độ am, chủ tử ra ngoài phủ?”
Phượng Vũ Hoành vỗ trán. “Ta chỉ đi xem Định An Vương phủ một chút.”
“Nhưng chủ tử đã đáp ứng, lúc thuộc hạ không ở đây thì không được ra ngoài phủ.”
“Ta đâu có ra khỏi kinh thành, sẽ có chuyện gì được? Không phải vẫn còn Vong Xuyên đấy sao, hơn nữa chủ tử của ngươi không chỉ ngồi không nha!” Phượng Vũ Hoành nâng cánh tay tỏ rõ sức lực của mình. “Ngươi xem, một mình ta đối phó với ba, bốn người cũng không thành vấn đề.”
Ban Tẩu nhíu mày. “Thật sự không thành vấn đề?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu, trịnh trọng nói với hắn. “Thật sự không thành vấn đề.”
“Tốt lắm.” Ban Tẩu vèo một cái đã không thấy đâu, chỉ nghe được thanh âm trong không khí. “Vậy thuộc hạ đi tìm Vong Xuyên nói chuyện.”
“...” Vong Xuyên, bảo trọng!
Tối hôm đó, Phượng Vũ Hoành tiến hành huấn luyện trước khi ngủ như thường lệ, sau đó cố gắng ngủ hơn một canh giờ, rồi phát hiện ra vốn không ngủ được, lại ngồi dậy. Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tiếp tục đến hoa viên luyện công.
Nàng cảm thấy bản thân mất ngủ, hoàn toàn là tại Ban Tẩu quá kích động. Nếu thân thể nàng tốt như kiếp trước, Ban Tẩu sẽ không quá lo ngại cho an nguy của nàng. Nói đi nói lại, vẫn là nàng không đủ mạnh.
Mang theo tâm tình như vậy, Phượng Vũ Hoành tự tập luyện trong hoa viên rất vui vẻ, chợt nghe được trong không khí, thanh âm của Ban Tẩu lại vang lên. “Chủ tử, khinh công của người hơi kém.”
Nàng khịt mũi, khinh công sao? Có chút gian nan!
Trong không gian như có gì đó bay tới. Đầu tiên là cả kinh, đứng tại chỗ không nhúc nhích, cảm thấy động tĩnh ngày càng đến gần, mang theo gió nhẹ, rõ ràng muốn nhào đến chỗ nàng.
Thế nhưng Ban Tẩu không có phản ứng gì, đúng, nói chính xác thì không có phản ứng muốn xông ra cứu nàng, lại còn cười khúc khích, sau đó thì không còn động tĩnh.
Phượng Vũ Hoành “À” một tiếng, sau đó thân hình hơi động, trực tiếp chui vào trong vườn hoa.
Chợt nghe người phía sau “Hừ” một tiếng, cũng đuổi theo.
“Không được dùng khinh công!” Người phía trước vừa chạy vừa hô. “Dùng khinh công là ngươi thua!”
Nhưng người phía sau lại phản bác như chuyện đương nhiên. “Ta đi đứng không tốt.”
Phượng Vũ Hoành cảm thấy thứ Huyền Thiên Minh am hiểu nhất chính là không biết xấu hổ! Ngươi đi đứng không tốt, nhưng ngươi dùng khinh công trên xe lăn, còn nhanh hơn cả xe ngựa!
Đúng vậy, người tới chính là Huyền Thiên Minh, Phượng Vũ Hoành đã biết được qua thái độ của Ban Tẩu. Chỉ có Huyền Thiên Minh đến, cái thứ Ban Tẩu chết tiệt kia mới mặc kệ sống chết của nàng, trước khi đi còn dám cười nhạo nàng.
Tâm tình của Phượng Vũ Hoành rất vui vẻ, mắt thấy Huyền Thiên Minh sắp đuổi kịp, nàng lại chui vào các xó xỉnh. Nào là khe của núi giả, nào là khóm hoa, nói chung, chỉ cần là địa phương xe lăn không thể di chuyển thì nàng liền chui vào.
Huyền Thiên Minh hận đến nghiến răng. “Ngươi bắt nạt người tàn tật!”
“Chỉ bắt nạt ngươi thôi!” Nàng vừa chạy vừa cười. “Ngươi có bản lĩnh thì cắn ta đi!”
Người phía sau không còn gì để nói, nha đầu này rốt cuộc có biết mình đang nói gì không? Cắn nàng? Hắn cắn nàng làm gì?
Rốt cuộc thì thể lực cũng cạn kiệt, hành động dần chậm lại. Huyền Thiên Minh cười lạnh một tiếng, vỗ xe lăn một cái đã bắt được người. “Ngươi tiếp tục chạy đi!”
Phượng Vũ Hoành mệt đến sắp nổ phổi. “Không được không được! Ta mới rèn luyện có mấy ngày, thể lực chưa thể hồi phục hoàn toàn.”
Hắn đã sớm nghe chuyện nha đầu này hôm nào cũng tập luyện, vốn chờ đến tối để thăm nàng, còn mang theo điểm tâm ngon, ai mà ngờ muộn thế này nàng còn ở trong hoa viên.
“Nửa đêm không ngủ, ngươi luyện tà công gì?” Trong lòng hắn tức giận, đánh “bốp” một cái lên lưng Phượng Vũ Hoành.
Phượng Vũ Hoành “A” một tiếng, giãy giụa trong lòng hắn. “Mất ngủ không được sao?” Nàng trừng Huyền Thiên Minh. “Ngươi đưa tới tên ám vệ kia, còn dám xem thường chủ nhân, ta không luyện cho hắn xem, thật đúng là bị hắn coi thường.”
Huyền Thiên Minh bật cười. “Ngươi vốn không bằng Ban Tẩu.”
“Đó chỉ là tạm thời.” Phượng Vũ Hoành đứng dậy. “Kỹ thuật thì phải luyện nhiều, ta không am hiểu khinh công, đương nhiên không thể so với hắn. Nhưng nếu nói về những thứ khác, Ban Tẩu chưa chắc đã là đối thủ của ta.”
Huyền Thiên Minh rất hứng thú với “những thứ khác”, hỏi nàng. “Ngươi am hiểu những cái gì?” Nghĩ một lát, nói. “A, y thuật.” Y thuật của Phượng Vũ Hoành cao minh, điểm nay hắn thực sự phải thừa nhận.
Nhưng nha đầu này lại lắc đầu. “Không chỉ có thế.” Nhưng rốt cuộc vẫn không chịu nói. “Từ từ ngươi sẽ biết, nói ra bây giờ không còn gì vui.” Nói rồi, nhớ tới Định An Vương phủ, buột miệng hỏi. “Sao ngươi ác thế? Định An Vương phủ trực tiếp bị ngươi đốt sạch.”
Huyền Thiên Minh từ chối cho ý kiến. “Bởi vì các nàng bắt nạt thê tử của ta.”
“Ai là thê tử của ngươi? Ta còn chưa xuất giá!” Nàng sửa lại, khóe miệng lại không tự chủ được nhếch lên cười. Nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác, không để hắn nhìn thấy, không thể đề người này quá đắc ý.
Nhưng biến hóa của nàng đâu có thể thoát khỏi ánh mắt của Huyền Thiên Minh, cảm thấy ngẩn ngơ một hồi, nhớ lại lúc ở trong núi tây bắc, hai người lần đầu gặp gỡ, nha đầu này vừa thấy hắn đã vụng trộm chảy nước miếng, còn làm dáng vẻ cẩn thận giấu giấu diếm diếm, cơ trí nghịch ngợm.
“Huyền Thiên Minh.” Phượng Vũ Hoành quay đầu lại, trong mắt thần thái sáng láng. “Nếu ban đêm ngươi không bận, vậy có thể tới dạy ta dùng roi không?” Nàng không tinh thông vũ khí lạnh, cũng chưa từng học qua, nhưng lại cảm thấy lúc Huyền Thiên Minh vung roi đánh người rất xuất sắc. “Chờ ta luyện được thật tốt, lúc ngươi đi đánh người thì mang theo ta, hai ta cùng đánh, như thế nào?”
Đề nghị này Huyền Thiên Minh cảm thấy rất tốt, vì thế vung roi trong tay đưa cho Phượng Vũ Hoành, lại đẩy xe lăn tới phía sau nàng, tự tay làm mẫu, cũng nói cho nàng biết. “Tiên pháp cơ bản chủ yếu là quấn, xoay, tóm, ném..., sau khi luyện tốt rồi, thì có thể luyện thành chiêu thức. Có thể luân phiên sử dụng tay trái tay phải, lúc cầm phải thật uy vũ.”
Phượng Vũ Hoành tỏ vẻ đồng ý. “Không chỉ uy vũ, chủ yếu nhất là thứ này dễ dàng mang theo, tính ẩn nấp cao, lực đả kích lại lớn, vô cùng hữu dụng.”
Hắn bất đắc dĩ hỏi nàng. “Ngươi muốn học để lên chiến trường hay sao vậy?”
Phượng Vũ Hoành đáp rất thật lòng. “Đề phòng có chuyện xảy ra.”
Được rồi! Hắn cảm thấy ý nghĩ của nha đầu này đôi khi không tệ, chỉ là... Lý tưởng rất rộng lớn, hiện thực lại thê thảm đến không dám nhìn...
“Ách... Cứu mạng! Huyền Thiên Minh, mau! Mau tháo giúp ta, ta sắp thở không nổi rồi!” Nha đầu này vung roi một cái, liền quấn lên cổ mình.
Hắn cười nàng. “Ta nghĩ ngươi chỉ ném đá được thôi.”
Hai người đùa giỡn, rốt cuộc cũng dạy cho Phượng Vũ Hoành đại khái tiên pháp. Huyền Thiên Minh thật sự tán thưởng năng lực học tập của nàng, nha đầu này thiên tư thật không phải bình thường, nhớ lần đầu hắn luyện roi, chiêu thức căn bản phải luyện đến ba ngày mới có thể nhớ đại khái, nhưng Phượng Vũ Hoành chỉ dùng một buổi tối đã có thể nhớ được đến mức ấy, không thể không khiến hắn cảm thán.
Hai người ước định mỗi đêm trong hoa viên này đều cùng nhau luyện, Huyền Thiên Minh nhìn hai bên, phát hiện tuy đã sang thu, nhưng hoa viên vẫn còn muỗi, không khỏi đề nghị. “Hay ta đón ngươi sang sân của Ngự Vương phủ tập luyện?”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu. “Hẹn hò đều là nam nhân đến tìm trước, sao có thể để ta đến đó.”
“A?” Hắn sửng sốt một chút. “Hẹn hò?” Nha đầu chết tiệt kia gọi cái này là hẹn hò?
Chẳng qua ngẫm lại cũng phải, hẹn ước lúc nửa đêm, chẳng phải là hẹn hò chứ là cái gì?
Vì thế, Huyền Thiên Minh cũng nhếch môi tà mị cười. “Được, vậy ta đến tìm ngươi.”
Cảm giác dễ chịu, Phượng Vũ Hoành trực tiếp ngủ qua buổi tập luyện, cũng ngủ qua luôn buổi thỉnh an lão thái thái
Lúc nàng tỉnh đã là gần trưa, không khỏi oán giận Vong Xuyên. “Sao không gọi ta sớm một chút?”
Vong Xuyên bất đắc dĩ mà buông tay. “Nô tỳ gọi, tiểu thư không thức.”
Được rồi! Nàng vỗ trán, dường như vào lúc sáng sớm vẫn còn nằm mơ, trong mơ hoàn toàn là câu nói “Được, vậy ta đến tìm ngươi.” của Huyền Thiên Minh, nàng có thể tỉnh mới là lạ.
“Tiểu thư dậy ăn cơm trưa thôi.” Vong Xuyên giúp nàng gấp chăn đệm, ngày mai Thẩm thị hồi phủ, còn phải thu xếp bữa cơm đoàn viên nữa.
“Phải rồi.” Phượng Vũ Hoành bây giờ mới nhớ ra còn vụ này. “Thật là phiền phức.” Nàng cảm thấy thủ đoạn của Phượng Trầm Ngư nên đổi mới đi, sao lại lắm việc như thế chứ? Không bằng gọi sát thủ đến đánh nhau với nàng, dù sao cũng tốt hơn việc làm cơm phiền toái này.
Hết cách rồi, đã đáp ứng là phải làm. Sau khi tự mình sắp xếp thỏa đáng, Phượng Vũ Hoành mang theo Vong Xuyên đi xem thử một vòng phòng bếp trong phủ. Hạ nhân trong phòng bếp này vốn rất lạnh nhạt với Phượng Vũ Hoành, tất cả đều do Thẩm thị, nhưng từ sau khi Ngự Vương phủ hạ sính lễ, địa vị của Phượng Vũ Hoành trong lòng bọn hắn đã không khác gì Trầm Ngư.
Thấy Phượng Vũ Hoành đích thân tới, hạ nhân lập tức dừng lại, người dẫn đầu thỉnh an trước, sau đó nói. “Hôm qua đã nghe nói Nhị tiểu thư muốn đích thân đến thu xếp yến hội ngày mai, thỉnh Nhị tiểu thư yên tâm, chúng nô tài nhất định giúp đỡ Nhị tiểu thư thu xếp ổn thỏa.”
“Đều nghe ta?” Phượng Vũ Hoành nhíu mày.
“Đều nghe Nhị tiểu thư.”
“Được, vậy thì tất cả các ngươi đi xuống! Tránh xa phòng bếp ra, càng xa càng tốt.”
Hả?