Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 122: Chương 122. Có bệnh thì uống thuốc


trước sau

Phượng Vũ Hoành chuẩn bị một bàn thức ăn này, nguyên liệu nấu ăn đều là đồ bình thường, cách làm không khó, hình thức tinh mỹ, chủ yếu nhất là tư vị đặc biệt. Có hương vị của nguyên liệu nấu ăn, còn mang theo mùi thuốc nhàn nhạt. Loại thuốc này chỉ có chút đắng, bay ra hương vị ngọt thuần khiết, trộn trong thức ăn, càng khiến người ngửi muốn động đũa.

“Đây là...” An thị kinh ngạc, nàng muốn nói thế nào lại có chút mùi thuốc, nhưng cảm thấy tư vị không quá giống dược, ở đâu ra dược dễ ngửi như thế?

Phượng Vũ Hoành lập tức giải thích cho nàng. “Đây là một bàn dược thiện.”

“Dược thiện?” Lão thái thái sửng sốt một chút, nhớ lúc hai năm đầu nàng sinh bệnh, đại phu cũng cho nàng thử liệu pháp dược thiện, sáng nào nàng cũng ăn cháo dược thiện, nhưng cháo ấy nấu ra còn khó ăn hơn cả thuốc đắng. Từ đó về sau, trong định nghĩa của nàng, dược thiện cùng thuốc không khác nhau chỗ nào, dược thiện chính là thuốc. Phượng Vũ Hoành đang cho các nàng ăn một bàn thuốc hay sao?

Lại nhìn kỹ một chút, lại cảm thấy cái này và bàn dược thiên năm ấy nàng ăn không giống nhau, đúng, cũng có cháo, nhưng cháo này lại trắng trắng mềm dẻo, nhìn cũng làm người ta thèm muốn.

“Dược thiện cái gì, chẳng phải là thuốc sao?” Phượng Tử Hạo hừ một tiếng, châm chọc. “Mẫu thân cầu phúc cho người trong nhà, vừa hồi phủ liền cho uống thuốc, Phượng Vũ Hoành, ngươi có ý đồ gì?”

Mọi người ai cũng không nói, trừ Diêu thị luôn tin tưởng Phượng Vũ Hoành, mấy người khác đều có nghi vấn như vậy.

Phượng Vũ Hoành cũng không tính toán với Phượng Tử Hạo, chỉ đứng lên, tự mình múc một chén canh long cốt cùng quả trám cho mỗi người, vừa múc vừa giải thích. “Dược thiện là văn hóa trung y thực liệu, cái này là đem thuốc Đông y phối hợp với nguyên liệu nấu ăn, do đó có thể biến thành thực phẩm mỹ vị nhiều hình dáng. Đây chính là ngụ y vu thực, có thể coi dược liệu như đồ ăn, còn có thể ăn như đồ ăn, lấy rau làm thuốc, thuốc muộn năng lực của rau, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, bổ sung lẫn nhau.”

“Nói đi nói lại thì vẫn là thuốc!” Phượng Tử Hạo vô cùng không thích. “Ta không uống thuốc, mang xuống, đổi đồ ăn bình thường lên.”

Không ai để ý đến Phượng Tử Hạo, mọi người đều nghe Phượng Vũ Hoành giải thích có chút động tâm. Huống chi những thức ăn này nhìn qua nhìn lại rất tinh mỹ, ngửi lại thơm, nếu quả thật có thể ăn ngon miệng vừa có thể bồi dưỡng thân thể, cớ sao mà không làm chứ?

Lão thái thái nhìn chén canh trước mặt, cảm thấy hứng thú, hỏi Phượng Vũ Hoành. “Cái này gọi là gì?”

Nàng đáp. “Canh long cốt cùng quả trám.” Kỳ thực rất nhiều dược liệu trong đây không thể tìm được ở Đại Thuận, cây trám lại càng không thể tìm thấy ở niên đại này, nhưng nàng có hiệu thuốc không gian, lấy ra những thứ này không có gì khó.

Lão thái thái hiển nhiên không hiểu cái tên này, chỉ xem như nàng nói cho dễ nghe, vì thế lại hỏi. “Vậy nó có công hiệu gì?” Vừa hỏi vừa uống một hớp, sau khi uống vào cảm thấy thơm mát, thảo dược cùng nguyên liệu trộn lẫn, quả thực là dư vị vô hạn. Lão thái thái không khỏi uống thêm mấy ngụm.

Phượng Vũ Hoành thấy nàng thích uống, nhanh chóng giải thích. “Chén canh này tuy nhìn qua thì tướng mạo bình thường, nhưng canh này giúp bổ phổi, có tác dụng thanh lương giải độc. Mùa thu dễ nóng trong người, có thể dùng để hạ hỏa.”

Nàng nói như vậy, mọi người đều cảm thấy mới mẻ, dồn dập cầm muỗng nếm thử.

Thẩm thị không khỏi khen Phượng Vũ Hoành. “A Hoành thật có khả năng, thấy ngươi thế này, mẫu thân cũng yên lòng, sau này gả tới Ngự Vương phủ cũng sẽ không đến nỗi chống đỡ không được.”

Phượng Vũ Hoành cười, lại dùng chiếc đũa và cái chia cho mỗi người một miếng thịt dê, đồng thời nói. “Thịt dê nướng Đông y, xào lẫn với đương quy, sanh địa, táo ta, giúp bồi bổ thân thể, ăn có thể khiến sắc mặt người hồng hào, dung nhan lộng lẫy, không chỉ có thể làm mềm da, mà khi nhìn vào còn trắng hồng.”

Các nữ nhân vừa nghe lời này, nhanh chóng nhét thịt dê vào trong miệng, chỉ cảm thấy mùi thơm hơi ngọt, là tư vị thịt dê xưa nay chưa ăn qua.

Phượng Vũ Hoành cười, múc một phần ngân nhĩ trứng bồ câu cho Phượng Tử Hạo. “Đại ca ca, món ăn này ta chuẩn bị riêng cho ngươi.”

“Cho ta?” Phượng Tử Hạo rên lên một tiếng. “Ta không bệnh, không uống thuốc.”

Phượng Cẩn Nguyên rốt cuộc nghe không nổi nữa, buông đôi đũa trong tay, khiển trách. “Tử Hạo, nếu ngươi còn tiếp tục quấy rối, liền cút về Kiếm Lăng hiên cho ta!”

Phượng Tử Hạo sợ phụ thân hắn nhất, nhìn thấy phụ thân tức giận, nhanh chóng ngậm chặt miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào món ăn kia, hắn gần như có thể đoán được lời tiếp theo của Phượng Vũ Hoành tuyệt đối không phải lời hay ho gì.

Quả nhiên... “Ngân nhĩ trứng bồ câu giúp bồi bổ sức khỏe và thận, hơn nữa còn giúp tráng dương, âm dương song bổ, rất có lợi cho thân để của Đại ca ca.”

Phượng Tử Hạo mặt đỏ đến mang tai, tức giận tới mức chỉ vào Phượng Vũ Hoành. “Rốt cuộc ngươi có phải nữ hài hay không? Câu nói như thế cũng có thể thốt ra!”

Phượng Vũ Hoành khó hiểu. “Ngươi không ngại vì mắc bệnh như vậy, thì tại sao ta phải ngại khi nói ra? Đại ca ca đừng quên, bệnh này là do A Hoành chuẩn đoán ra trước tiên, đại phu đã vô năng, sao ta không thể nói?”

Trong lòng Phượng Cẩn Nguyên lại dâng trào một cỗ hờn dỗi, Nhị nữ nhi của hắn không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội nào để khiến hắn mất mặt! Đích tử duy nhất lại biến thành cái dạng này, bây giờ cả kinh thành đều chê cười.

Lão thái thái bất đắc dĩ, Phượng Tử Hạo có bệnh là sự thật, muốn tránh cũng tránh không được, không bằng ăn một chút dược thiện của Phượng Vũ Hoành, ít nhất cũng bù lại được cái gì đó.

Nghĩ như vậy, liền nói với Tử Hạo. “Nhị muội muội của ngươi có tâm nghĩ đến ngươi thì mau ăn đi! Nếu thật sự hữu hiệu, từ nay ta sẽ bảo nhà bếp làm cho ngươi ăn hàng ngày!”

Trong lòng Phượng Tử Hạo tức giận, lại không dám cãi lời lão thái thái, đành phải nhắm mắt cầm chén, nhưng để ở một bên không thèm ăn.

Phượng Cẩn Nguyên trợn mắt nhìn hắn, tức giận nói. “Nghiệp chướng!”

Thẩm thị nhanh chóng khuyên nhủ. “Tử Hạo không hiểu chuyện, lão gia đừng giận hắn, sau này thiếp thân nhất định sẽ dốc lòng giáo dục, thiếp thân tin tưởng, Tử Hạo nhất định sẽ thay đổi.”

Phượng Cẩn Nguyên không nguyện làm mất mặt Thẩm thị, dù sao biểu hiện của nàng cho đến bây giờ vẫn rất khôn khéo, hắn cũng thật sự hy vọng Thẩm thị có thể tiếp tục giữ vững như thế này, giáo dục Tử Hạo lại một lần nữa, để hắn hiểu được chút chuyện. Vì thế gật đầu, không nói gì nữa.

Phượng Vũ Hoành liếc nhìn Trầm Ngư, phát hiện Trầm Ngư vẫn cúi đầu, cũng không nói chuyện, cũng không thân thiết với Thẩm thị, trước đây vẫn luôn phải giảng hoà, hiện tại lại do Thẩm thị làm thay. Đối với chuyện ca ca bị nói động đến, nàng không hề phản ứng.

Lão thái thái kêu gọi mọi người ăn cơm, rồi nói với Phượng Vũ Hoành. “Ngươi mau giới thiệu mấy món khác.”

Phượng Vũ Hoành cười, giới thiệu ngắn gọn dễ hiểu. “Rau trộn tim heo, cùng thiên ma, bách tử nhân, đương quy và táo chua, giúp ngủ ngon, tiêu trừ mệt nhọc. Gỏi sen thập cẩm, giảm nóng trong người, bổ khí huyết. Tương mè trộn gà xé sợi, bổ thận, kháng già yếu...”

Nàng miêu tả mỗi món một lần, khiến mọi người đều muốn cướp lấy mà ăn, ngay cả Phượng Cẩn Nguyên cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú.

Trong các thức ăn này, hơn nửa dược liệu là mang tới từ Bách Thảo Đường, nhưng trong mỗi món đều có một ít dược liệu nàng vụng trộm lấy ra từ trong hiệu thước, còn có đổi một chút. Nói thí dụ như nhân sâm trong gà nhân sâm, chính là lão sâm đủ năm trăm năm trong không gian, công hiệu tất nhiên là tốt hơn sâm bình thường rất nhiều.

Thân mình Hàn thị vốn không tốt, nghe nói những thứ này có công hiệu tốt, không khỏi mỗi món ăn vào mấy miếng, có lẽ hiệu quả tâm lý rất lớn, nàng thật sự cảm thấy khí lực khôi phục không ít, không còn cảm giác chóng mặt giống lúc trước.

Mà Thẩm thị thì lại thay đổi hình tượng ăn cơm năng nổ, ăn từng miếng từng miếng rất biết điều, còn vừa ăn vừa không ngừng mà khen những thức ăn này ngon miệng, lão thái thái lại ăn không biết trời biết đấy, không nói ra được lời nào.

Nhưng ai cũng không nghĩ đến, đang ăn, đột nhiên, cả người Thẩm thị ngã thẳng ra sau.

Phượng Cẩn Nguyên ngồi bên cạnh phản ứng cực kỳ nhanh, theo bản năng liền đưa tay đỡ, nhưng Thẩm thị quá nặng, kéo cả Phượng Cẩn Nguyên ngã xuống đất.

Sau đó, Thẩm thị cũng không sao, toàn thân bắt đầu nhỏ nhẹ trừu động, khóe miệng sùi bọt, qua một lát nữa, lại nôn mửa liên tục.

Phấn Đại cảm thấy buồn nôn, nhanh chóng lui lại phía sau Hàn thị, nhìn cũng không muốn nhìn Thẩm thị.

Những người khác lại sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không nghĩ ra vì sao đang ăn ngon lại xảy ra chuyện.

“Đi mời đại phu! Mau đi mời đại phu!” Lão thái thái dùng quyền trượng gõ lên mặt đất, lập tức có hạ nhân chạy ra ngoài.

Mọi người ở đây đều luống cuống tay chân, Trầm Ngư ngồi phía sau bắt đầu ôm đầu, cau chặt hai hàng lông mi, hơi thở mong manh. “Đầu ta đau quá, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”

Phấn Đại bất ngờ nói. “Có khi nào là ăn dược thiện không?”

Lão thái thái sững sờ, lập tức nghĩ tới một bàn dược thiện này, bị dọa đến hết hồn. Nhưng nhìn lại tình trạng thân thể của mình, chợt phát hiện mình đâu có sao. Những thức ăn kia vô cùng ngon miệng, nàng cảm thấy ăn rất ngon, còn nghĩ nên ăn nhiều một chút

Hàn thị cũng thấy kỳ quái, nhỏ giọng thầm thì. “Dược thiện có vấn đề sao? Ta ăn thấy rất hiệu quả.”

“Ngươi thì biết cái gì?” Phấn Đại thấp giọng trách nàng một câu. “Không nên nói chuyện lung tung.”

Nhưng thực sự là tất cả mọi người đều cảm thấy dược thiện không có vấn đề, nhưng bây giờ Thẩm thị cùng Trầm Ngư đều có phản ứng, lập tức đứng lên. Trong lúc nhất thời, cũng không ai dám ăn nữa, đương nhiên, cũng là do ăn không vô nữa, bởi vì nhìn Thẩm thị nôn mà cũng muốn ói theo.

Hạ nhân nhanh chóng dọn dẹp, Phượng Cẩn Nguyên cởi quan bào đưa cho hạ nhân, sau đó không lâu có ngươi đưa cái khác đến

“Thì ra ngươi muốn dùng độc dược hại chết chúng ta!” Phượng Tử Hạo lại gây rối, lần này lãi rất hợp lý, hắn chỉ vào Thẩm thị trên mặt đất, lớn tiến nói. “Mẫu thân ta vừa mới hồi phủ, người đã làm thành như thế này, Phượng Vũ Hoành, ngươi có ý đồ gì?”

Phượng Cẩn Nguyên cũng tái mặt, âm thanh lạnh lùng. “A Hoành, ngươi mau cho vi phụ một lời giải thích.”

Phượng Vũ Hoành giật mắt mấy cái. “Tất cả mọi người ở đây đều ăn, các ngươi cảm thấy có vấn đề sao?”

Ở điểm này, mọi người vẫn rất thành thật, trừ mấy mẫu tử Thẩm thị, mọi người đều lắc đầu.

Lão thái thái liếc nhìn mọi người, mở miệng nói. “Người đâu! Đi gọi quản sự dưới bếp tới!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!