Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 132: Chương 132. Không tốt rồi!


trước sau

Vì Phượng Tử Hạo chém quan tài, thông qua vết chém, lửa đã lan vào bên trong, lửa bên ngoài tuy đã được dập tắt, nhưng không ai nghĩ đến lửa vẫn còn tiếp tục cháy bên trong quan tài... Khi mọi người vọt vào mở quan tài mới phát hiện, Thẩm thị đã bị thiêu đến nỗi chỉ còn dư lại một nửa.

Lão thái thái bị dọa đến ngồi bệt xuống đất, quyền trượng cũng cầm không vững, hai mắt không chớp, thật giống một pho tượng.

Triệu ma ma nóng lòng, nói với Phượng Vũ Hoành. “Nhị tiểu thư, mau đến xem thử lão thái thái.”

Phượng Vũ Hoành đi qua, từ trong ống tay áo lấy ra một cây ngân châm, châm vào sau gáy lão thái thái, lão thái thái lúc này mới tỉnh lại, lập tức thất thanh khóc rống. “Phượng gia rốt cuộc đã tạo nghiệp gì? Vì sao Lão Thiên lại trừng phạt chúng ta như vậy?”

Huyền Thiên Minh rất nghiêm túc nói với nàng. “Lão thái thái đừng nóng vội, ngày mai bổn Vương sẽ tự mình mời pháp sư đến Phượng gia lập đàn cầu bình yên, nhất định sẽ giúp ngươi tra ra các ngươi đã gây nghiệp gì.”

Phượng Cẩn Nguyên muốn mắng người nhưng lại không dám, chỉ đành phân phó Hà Trung đi mua quan tài mới về, về phần người, dù sao cũng nằm trong quan tài, người ngoài không nhìn thấy là được.

Phượng Vũ Hoành nâng lão thái thái dậy, an ủi nàng. “Việc đã đến nước này, tổ mẫu cũng đừng quá bi thương. Tuy A Hoành cũng không hiểu Đại ca và mẫu thân có thù hận gì, lại muốn hạ thủ ngoan độc như vậy. Mẫu thân đã mất rồi, Đại ca lại còn đốt thi thể.”

Lão thái thái trên đường đi đến đã sớm nghe đến chuyện này, không khỏi trừng Phượng Cẩn Nguyên, đòi công đạo cho Phượng Vũ Hoành. “Chuyện này có thể trách A Hoành sao? Chúng đều là cốt nhục của ngươi, đều là tôn tử tôn nữ của ta, ngươi không thương thì còn có ta xót nàng! Đang có tang lễ, ta không tính toán với ngươi, chờ xử lý xong mọi chuyện, ngươi phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ta muốn xem thử, là ai dạy Tử Hạo nói như thế.”

Một tiếng nói của lão thái thái, Phượng Cẩn Nguyên cũng ý thức được, nhất định là nửa đường có người nói gì đó không tốt với Tử Hạo, cho nên Tử Hạo mới cho rằng mẫu thân hắn mất là do Phượng Vũ Hoành hại.

Chuyện này, Phượng Vũ Hoành thực sự oan uổng, bây giờ Ngự Vương cùng Thuần Vương cũng ở đây, hắn tuy không tình nguyện, nhưng vẫn phải chịu thua Nhị nữ nhi của hắn!

Nghĩ đến đây, Phượng Cẩn Nguyên đi đến cạnh Phượng Vũ Hoành, cảm xúc đã bình phục, nói với nàng lời ngon ngọt. “Vừa nãy là do vi phụ tức giận nên không suy nghĩ kỹ, không lo lắng đến ủy khuất của ngươi. A Hoành, ngươi nể tình trong phủ đang xảy ra chuyện lớn, hãy thông cảm cho vi phụ. Việc này là do Đại ca ngươi làm sai, chờ tang lễ kết thúc, vi phụ tự mình bắt hắn đến bồi tội với ngươi.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Được! Đến lúc đó A Hoành cũng mong phụ thân nói rõ, rốt cuộc là ai giựt dây Đại ca làm như vậy. Nếu như phụ thân không điều tra được, A Hoành cũng có thể tự mình đi điều tra.”

Phượng Cẩn Nguyên vội vàng nói. “Nhất định sẽ điều tra được.” Vừa nói vừa nhìn về phía hai vị Hoàng tử: “Để hai vị điện hạ cười chê rồi, linh đường đã bị hủy, cũng không thể phúng viếng, không bằng hai điện hạ đến phòng khách nghỉ ngơi một chút, thần sẽ sai người bố trí lại linh đường một lần nữa.”

Huyền Thiên Hoa gật đầu. “Phượng đại nhân cứ yên tâm sắp xếp lại việc trong phủ, ta cùng với Cửu đệ đến phòng khách ngồi nghỉ một chút.”

Phượng Cẩn Nguyên cúi người cung tiễn, sau đó ra hiệu cho Phượng Vũ Hoành, ý muốn nàng chiếu cố khách.

Ai biết rằng Phượng Vũ Hoành không suy nghĩ như vậy, nói với hai người kia. “Ta ở lại đây chiếu cố tổ mẫu, Huyền Thiên Minh, người đưa Thất ca đến Đồng Sinh hiên đi, Tử Duệ còn ở bên đó, ngươi giúp đỡ ta chăm sóc hắn một chút.”

Phượng Cẩn Nguyên suýt nữa thì tức điên, ta nói ngươi chiếu cố khách, kết quả ngươi lại để khách tự chiếu cố bản thân, còn muốn người ta giúp ngươi trông trẻ.

Nhưng không để hắn phản bác, chỉ thấy Huyền Thiên Minh vô cùng thoải mái gật đầu. “Lúc đến có mang theo ít điểm tâm ưa thích của tiểu tử kia, Thất ca còn mang cho hắn một bộ bút mực ngoại quốc tiến cống, vừa vặn có thể đưa cho hắn.”

“Vậy mau đi đi!” Nàng phất tay với hai người. “Thất ca đi cẩn thận.”

Huyền Thiên Hoa cười, chủ động đẩy xe cho Huyền Thiên Minh, mang theo bọn thị vệ rời khỏi Kim Ngọc viện.

Thấy hai người họ rời khỏi, người nhà họ Phượng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng phân phó hạ nhân đem Phượng Tử Hạo hồi Kiếm Lăng hiên, nhanh chóng mời đại phu đến xem thương tổn, lại liếc nhìn Hàn thị bị dọa sợ ngồi trên mặt đất, không khỏi cau mày. “Trước đây cũng chưa từng thấy ngươi nhát gan như thế, làm cái gì vậy? Mau đứng lên.”

An thị ở bên cạnh đỡ Hàn thị dậy, liền cảm thấy toàn thân Hàn thị đang phát run, liền mở miệng nói. “Chỉ sợ là thân thể muội muội còn chưa tốt, vừa thấy lửa đã cảm thấy kinh hãi.”

Lão thái thái chán ghét xua tay với Hàn thị. “Mau mau hồi viện của ngươi, đừng có ở đây làm loạn thêm.”

Hàn thị cũng không đoái hoài tới tạ ân, bị hạ nhân kéo khỏi linh đường.

Nàng thực sự đã bị dọa, lúc nhìn thấy Huyền Thiên Minh nàng đã thấy choáng váng. Phấn Đại đã vì người này mà đánh mắng nàng, nàng nhìn thấy Huyền Thiên Minh, như phản xạ có điều kiện liền muốn hộc máu.

Rời khỏi Kim Ngọc viện, cả người Hàn thị dựa vào nha hoàn bên cạnh, theo bản năng nỉ non. “May là vừa rồi Phấn Đại không ở đó, bằng không nếu để nàng nhìn thấy Cửu Hoàng tử, không biết sẽ gây ra rắc rối gì.”

Nha hoàn kia chợt ngẩn ra, lập tức mở miệng gấp gáp nói. “Di nương, người cố gắng một chút, chúng ta phải mau mau trở lại.”

“Sao vậy?” Hàn thị khó hiểu, nha hoàn luôn chững chạc của nàng sao lại gấp gáp như vậy?

Nha hoàn kia giậm chân một cái. “Tứ tiểu thư hiện không ở bên đó, nhưng khó chắc rằng tin tức Cửu Hoàng tử đến chưa truyền qua bên kia? Chỉ sợ vào lúc này đã truyền tới tai Tứ tiểu thư rồi!”

Hàn thị trong nháy mắt giật mình. “Không tốt rồi!”

Nàng vội vàng trở lại viện của mình, còn linh đường bên kia, Phượng Cẩn Nguyên thẳng thắn ra lệnh cho Hà Trung dựng một linh đường khác ở Mẫu Đơn viện. Ở đây đã bị đốt thành không còn hình thù, dù thế nào cũng không thể dùng.

Lão thái thái hừ một tiếng, không cam lòng nói.“Một Mẫu Đơn viện đang tốt, khi không phải dính xui xẻo.” Vừa nói vừa nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên, bất chợt hỏi. “Có phải ngươi bị Cửu Hoàng tử dọa sợ rồi không? Còn muốn đẩy ta lên trước, sao ngươi không để người ta đánh chết mẫu thân ngươi luôn đi?”

Phượng Cẩn Nguyên bị dọa sợ, quỳ xuống. “Mẫu thân tuyệt đối không thể nói như vậy, nhi tử dù phải chắn trước roi, cũng không thể khiến mẫu thân chịu nửa điểm thương tổn!” Vừa nói vừa nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, trong giọng đều là bất đắc dĩ. “A Hoành, vi phụ biết chuyện hôm nay khiến ngươi tức giận, nhưng ngươi có thể nể cốt nhục tình thân, đừng có giựt dây để Ngự Vương điện hạ đánh người nhà mình?”

Phượng Vũ Hoành lại buồn bực. “Ta giựt dây lúc nào? Là Đại ca tự mình chạy tới, còn cầu Thất ca giải oan cho mẫu thân hắn. Chẳng lẽ phụ thân không nghe thấy?”

Phượng Cẩn Nguyên đương nhiên nghe thấy, tay nắm thành quyền, tàn nhẫn đấm xuống nền gạch. “Tử Hạo bị mẫu thân hắn chiều hư rồi.” Nói rồi, suy nghĩ, hắn còn muốn nói với Phượng Vũ Hoành một chuyện. “A Hoành, vi phụ cũng phải nhắc nhở ngươi, hai vị kia dù sao cũng là Hoàng tử, là Vương gia, sao ngươi có thể vừa mở miệng đã gọi thẳng tục danh?”

Không đợi Phượng Vũ Hoành trả lời, lão thái thái tức giận trước. “Ngươi quan tâm chính sự trước có được hay không? A Hoành cùng Cửu Hoàng tử cảm tình tốt, ngươi không thấy lúc nàng gọi thẳng tục danh Cửu Hoàng tử, người ta làm ra bộ mặt rất hưởng thụ hay sao? Ngươi không nghe A Hoành luôn gọi Thất Hoàng tử là Thất ca hay sao? A Hoành là hài tử làm việc có chủ ý, ngươi đừng có dạy nàng thành dạng vô sỉ như Tử Hạo!”

Phượng Cẩn Nguyên bị mắng nhưng không dám phát cáu, chỉ đành gật đầu, không nói cái gì nữa.

Phượng Vũ Hoành nhặt quyền trượng của lão thái thái lên, trả lại cho nàng. Nàng vô cùng hài lòng với biểu hiện của lão thái thái hôm nay, nàng có thể nhìn ra, lão thái thái nói ra những lời này không phải vì muốn nịnh bợ nàng, mà là lão thái thái thực sự nghĩ như vậy.

Quyền trượng nắm trong tay, lão thái thái cũng bình tĩnh hơn, không khỏi giữ chặt tay Phượng Vũ Hoành, vỗ nhẹ mua bàn tay nàng. “A Hoành, tổ mẫu lớn tuổi, không quản được cái nhà này nữa. Sau này tránh xa Đại ca ngươi một chút, đừng để hắn phát điên lên rồi làm ngươi bị thương.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Tổ mẫu yên tâm, A Hoành sẽ cẩn thận.”

Lão thái thái liếc nhìn Phượng Cẩn Nguyên, lắc đầu bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, giống như đang cân nhắc cái gì.

Lúc này, Huyền Thiên Hoa đẩy Huyền Thiên Minh đến Đồng Sinh hiên, có nha hoàn dẫn đường đưa bọn hắn đến nguyệt lượng môn ở Liễu viên, sau đó đứng lại. “Điện hạ, đằng trước chính là Đồng Sinh hiên.”

Huyền Thiên Hoa gật đầu, ôn hòa nói với nha hoàn kia. “Chúng ta tự đi vào, ngươi trở về đi.”

Trong phút chốc, mặt nha hoàn kia ửng hồng, khom người với hai người, ôm mặt chạy đi.

Nha hoàn canh giữ Đồng Sinh hiên đương nhiên biết hai người này là ai, từ lúc hai vị thần này đến đã sớm có người đến thông báo. Trước mắt thấy người tới gần, nhanh chóng tiến lên hành lễ, sau đó dẫn bọn hắn đến nơi các chủ tử ở.

Hôm nay Diêu thị dậy sớm đi sang Phượng phủ, buổi trưa hồi Đồng Sinh hiên để chăm sóc Tử Duệ, lúc hai người Huyền Thiên Minh đến, nàng muốn đi qua tiếp, nhưng Hoàng Tuyền lại chạy đến kể ngắn gọn lại những chuyện đã xảy ra phía bên kia.

Diêu thị kinh hãi, hỏi dồn. “Ngươi nói Tử Hạo động kiếm? A Hoành nhà chúng ta có bị thương hay không? Lửa cháy có lớn không? Vong Xuyên có bảo vệ tốt cho A Hoành không?”

Lời nói vừa vặn lọt vào lỗ tai Huyền Thiên Minh, không khỏi nói. “Có nghe thấy không, đây chính là thân sinh mẫu thân.”

Huyền Thiên Hoa gật đầu, nhưng cũng phản bác hắn. “Cũng không phải mẫu thân nào cũng đối xử không tốt với con nuôi, Mẫu phi của chúng ta đối với ta mà nói, cũng giống thân sinh mẫu thân.”

Huyền Thiên Minh nói khoác không biết ngượng. “Đương nhiên! Mẫu thân của ta sao có thể giống người khác!”

Hai người họ nói chuyện cũng không kiêng kỵ người khác, Diêu thị cùng Hoàng Tuyền đã sớm nghe được, Diêu thị kéo Tử Duệ cùng tiến lên, làm dáng muốn quỳ xuống vấn an bọn hắn, lại bị Huyền Thiên Hoa ngăn cản.

“Phu nhân không cần phải như thế.”

Huyền Thiên Minh cũng nói theo. “Người là mẫu thân của A Hoành, nếu ta nhận đại lễ của người, A Hoành sẽ cắn ta mất.”

Diêu thị xấu hổ, cái gì gọi là cắn hắn?

Phượng Tử Duệ nhìn thấy Huyền Thiên Minh thì rất hài lòng, tiểu hài tử cũng không biết sợ, chạy đến trước mặt Huyền Thiên Minh, nói. “Điện hạ lợi hại, người đến thăm tỷ tỷ của ta sao?”

Hắn bây giờ đã mập lên, khuôn mặt nhỏ tròn trịa, mười phần đáng yêu.

Huyền Thiên Minh nâng tiểu hài tử này ngồi lên tay xe đẩy, nói với hắn. “Ta đã thăm tỷ tỷ ngươi, bây giờ tới thăm ngươi.”

Nói rồi, thị vệ phía sau đưa một túi điểm tâm cho Tử Duệ.

Lúc này, có nha hoàn chạy đến bên người Hoàng Tuyền, nhỏ giọng nói với nàng. “Tứ tiểu thư đang đi về phía này.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!