Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy có một nữ nhi như vậy thật quá mất mặt, dưới cơn thịnh nộ, phất tay áo, nói. “Đưa Tứ tiểu thư về phòng, phái người trông coi chặt chẽ, tuyệt đối không cho phép nàng rời khỏi phòng nửa bước!”
Hàn thị kinh hãi, liền nhớ lại sự trừng phạt của Phượng gia dành cho Thẩm thị vài ngày trước đó, trong nháy mắt, dường như thấy được tương lai của Phấn Đại sẽ giống Thẩm thị. “Lão gia!” Nàng ôm chặt chân Phượng Cẩn Nguyên. “Lão gia, ngài không thể đối xử như vậy với Phấn Đại! Nàng vẫn là tiểu hài tử, còn chưa hiểu cái gì cả, lão gia không thể giết chết Phấn Đại như đã làm với Đại phu nhân!”
“Giết chết?” Phượng Vũ Hoành kinh hãi. “Mẫu thân bị giết chết?”
“Hồ đồ!” Phượng Cẩn Nguyên một cước đá Hàn thị ra thật xa, trong lòng không còn nữa điểm quan tâm ái thiếp. “Phượng gia ta sao lại có mẫu tử như các ngươi? Người đâu! Nhốt hai người bọn họ lại cho ta!”
Lập tức có người kéo Hàn thị và Phấn Đại đi, tiếng ồn ào xa dần, Phượng Cẩn Nguyên quay đầu lại nói với Phượng Vũ Hoành. “A Hoành, ngươi cứ yên tâm, chuyện hôm nay vi phụ nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích.”
Điều hắn nói đến là việc Phấn Đại gây náo loạn, Phượng Vũ Hoành cười, còn thi lễ với phụ thân nàng một cái, nói. “Vậy A Hoành phải đa tạ phụ thân rồi, phụ thân còn có thể vì A Hoành mà xử lý Đại ca, A Hoành thật đúng là thụ sủng nhược kinh.” Chỉ thấy mặt Phượng Cẩn Nguyên trắng bệch, nàng lại nói. “Phụ thân mau mau đến tiền viện đi, đừng để hai vị điện hạ đợi lâu.”
Phượng Cẩn Nguyên bất đắc dĩ gật gật đầu, vội vã rời đi.
Thấy Phượng Cẩn Nguyên mang người rời khỏi, Diêu thị và An thị còn có Tưởng Dung cùng Tử Duệ đều xông tới, Tử Duệ không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, liền hỏi Phượng Vũ Hoành. “Vì sao Tứ tỷ tỷ lại nói như vậy với điện hạ ca ca?”
Phượng Vũ Hoành xoa xoa đầu hắn, nói. “Bởi vì Tứ tỷ tỷ của ngươi sống đủ rồi.”
Diêu thị khuyên nàng. “Ngươi đừng hù dọa tiểu hài tử.”
Nàng lúc này mới chậm rãi nói. “Tử Duệ sẽ có ngày trưởng thành, chuyện xấu xa trong Phượng phủ này sớm muộn cũng có ngày hắn phải biết.”
An thị cũng nổi giận trong lòng. “Tính cách của Phấn Đại rất giống Thẩm thị, sau trận náo loạn này, thật không biết sẽ còn những gì.”
Phượng Vũ Hoành cười gằn. “Quản nàng làm cái gì, chúng ta sống cho tốt là được rồi.” Nói rồi, lôi Tưởng Dung cùng Tử Duệ đi đến tiền viện, Diêu thị và An thị cũng đi theo.
Linh đường được xây dựng lại rất tốt trong Mẫu Đơn viện, Huyền Thiên Hoa đi qua dâng ba nén hương xem như tưởng nhớ, Huyền Thiên Minh vì lý do đi lại bất tiện nên chỉ ở một bên quan sát.
Phượng Cẩn Nguyên tất nhiên không dám soi mói, được hai vị điện hạ đến thắp hương đã là có mặt mũi, nếu không phải hôm nay xảy ra nhiều sự cố, Phượng gia của hắn chắc chắn phải được vinh dự hơn nữa. Vừa nghĩ như vậy, lại thất vọng đến cực điểm.
Huyền Thiên Hoa cắm nhang vào lư hương, lên tiếng với lão thái thái và Phượng Cẩn Nguyên. “Nén bi thương.” Hai người nhanh chóng đa tạ Huyền Thiên Hoa.
Phúng viếng xong liền phải đi, Huyền Thiên Hoa quay người lại, đã thấy có một nữ tử tố y từ bên ngoài chầm chậm bước tới.
Hắn sửng sốt một chút, chờ nàng đến gần mới phát hiện, vậy mà Phượng Trầm Ngư đã thay đồ xong, còn vẽ thêm lông mày.
Trầm Ngư đi tới linh đường, cũng không đoái hoài tới việc hành lễ với lão thái thái và Phượng Cẩn Nguyên, trực tiếp chạy tới bên cạnh Huyền Thiên Hoa, khom người với hắn một cái, nói bằng thanh âm nhỏ nhẹ dễ nghe. “Trầm Ngư đa tạ Thất điện hạ đã tới phúng viếng mẫu thân, phần tâm ý của điện hạ, Trầm Ngư sẽ ghi nhớ.”
Huyền Thiên Hoa lắc lắc đầu, không hề lưu lại cho nàng chút thể diện nào. “Phượng Đại tiểu thư khách khí rồi, trong nhà đệ muội xảy ra chuyện, Bổn Vương bồi Minh Nhi đến phúng viếng là chuyện đương nhiên.” Ta tới đây là vì Phượng Vũ Hoành, không có nửa điểm liên quan tới ngươi.
Trầm Ngư hết sức khó xử, nhưng lại không tiện phát tác, chỉ đành cười cười, không lên tiếng nữa. Ánh mắt nâng lên, nhìn Huyền Thiên Hoa, trong mắt là yêu thương cuồn cuộn, muốn nén cũng không được.
“Trầm Ngư.” Phượng Cẩn Nguyên nhìn không nổi nữa. “Hai vị điện hạ phải hồi phủ, ngươi tránh ra.”
Trầm Ngư ngẩn ra, theo bản năng liền mở miệng. “Điện hạ phải đi rồi sao? Không bằng lưu lại trong phủ dùng cơm.”
Huyền Thiên Hoa khó hiểu hỏi nàng. “Phượng gia các ngươi đang tổ chức tang sự hay hỉ sự?” Sau đó không nói nhiều với đối phương, xoay người đẩy Huyền Thiên Minh đi.
Trầm Ngư ngây người tại chỗ, chợt nghe được người ngồi trên xe lăn trước mặt cười rất hài hước, cất cao giọng nói. “Phượng Đại tiểu thư, lông mày ngươi vẽ cái cao cái thấp!”
Phượng Trầm Ngư nhanh chóng lấy tay che mặt, nhưng lại phát hiện Thất điện hạ vốn chẳng quay đầu nhìn nàng lấy một cái, đáy lòng hơi chua.
Phượng Cẩn Nguyên nhìn dáng dấp này của Trầm Ngư, đáy lòng cảm thấy thật quá thất vọng. Có lúc hắn cũng tự hoài nghi có phải mình đã tạo nghiệp chướng, vì sao những hài tử này ai cũng làm hắn lo lắng như thế? À, cũng có người khiến hắn bớt lo, ví dụ như Tưởng Dung, còn có An thị, mẫu tử này xưa nay chưa từng gây phiền toái đến cho hắn.
“Trầm Ngư.” Phượng Cẩn Nguyên đến gần hai bước, đứng bên người Trầm Ngư, mắt nhìn về phía trước, đè thấp thanh âm, nói chuyện với nàng. “Ngươi phải tự biết mình nên làm gì và không nên làm gì, chuyện như vừa rồi, vi phụ không muốn nhìn thấy lần nữa.”
Tâm của Trầm Ngư đột nhiên trùng xuống, không cam lòng hỏi. “Người phụ thân chọn nhất định phải là Tam Hoàng tử sao?”
“Đúng.”
“Nhưng Tam Hoàng tử đã có chính phi!”
“Chính phi thì làm sao, chỉ cần ngươi nghe lời, tất nhiên sẽ là Hoàng hậu tương lai.”
“Sao không thể là Thất điện hạ?”
Phượng Cẩn Nguyên lại cau mày lại, bất đắc dĩ nói. “Chuyện trên triều đình ngươi không hiểu, nhưng vi phụ sẽ không hại ngươi, sẽ vì ngươi chọn một người tốt nhất trên đời này, đại đạo rộng lớn. Trầm Ngư, ngươi nhớ kỹ, ngươi là Phượng mệnh, tương lai phải là mẫu nghi thiên hạ.”
Mẫu nghi thiên hạ, bốn chữ này giống như ma chú trong lòng Trầm Ngư. Tâm tư đang rục rịch kia dần thu lại, sắc mặt dần dần ôn hòa, rốt cuộc cũng thong thả nói với Phượng Cẩn Nguyên. “Nữ nhi ghi nhớ.”
Rốt cuộc, tang sự của Phượng gia được xử lý một cách bình thường, nữ quyến trong phủ một lần nữa đến linh đường túc trực bên linh cữu, Phượng Cẩn Nguyên cùng lão thái thái cùng nhau tiếp khách.
Đến giờ cơm tối, người nhà họ Thẩm đến. Đi đầu là Thẩm Vạn Lương, theo sau là Thẩm gia Đại lão gia Thẩm Vạn Kim, cùng Nhị lão gia Thẩm Vạn Thuận.
Lão thái thái nhìn ba người hung hăng đi về phía bên này, liền biết là không có ý tốt, cũng đề phòng. Tang sự của Thẩm thị đã đủ lộn xộn, Phượng gia đã trở thành trò cười trong kinh, lúc này nương gia của người kia lại đến náo loạn, làm sao Phượng Cẩn Nguyên có thể ra khỏi cửa gặp người khác?
Lão thái thái nhỏ giọng nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên. “Đừng xảy ra tranh chấp với bọn hắn, đóng kín cửa rồi thích cãi nhau thế nào cũng được, đừng vào đúng lúc này tự làm mình mất hết thể diện.”
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, đạo lý này hắn hiểu được, nhưng người nhà họ Thẩm có thể bỏ qua cơ hội tốt này sao?
Rõ ràng là không thể.
Chỉ thấy người có quyền lực nhất tại Thẩm gia là Thẩm Vạn Lương tiến nhanh về phía trước, quỳ gối trước bài vị của Thẩm thị, miệng hướng về cái quan tài kia, thất thanh khóc rống. “Tỷ tỷ! Ngươi chết thật thảm!” Hắn khóc một tiếng, dâng ba nén hương, lại đứng dậy đối diện với Phượng Cẩn Nguyên, trong mắt toàn là lửa giận. “Nguyên nhân cái chết của tỷ tỷ ta, Phượng đại có thể cho một câu trả lời thỏa đáng không?”
Một tiếng “tỷ phu” hắn cũng không gọi, vừa mở miệng là Phượng đại nhân, hiển nhiên đã vạch rõ giới hạn với Phượng gia.
Phượng Cẩn Nguyên cũng nổi giận trong lòng, hắn không dám lớn lối trước mặt Hoàng tử, nhưng hắn chưa bao giờ để Thẩm gia vào mắt, lập tức nói. “Mọi người đều biết Thẩm thị có trọng bệnh trong người, ngươi còn muốn câu trả lời gì?”
“Trọng bệnh?” Thẩm Vạn Lương hận đến nghiến răng nghiến lợi. “Có trọng bệnh thì sao ngươi không thỉnh đại phu đến xem bệnh cho nàng?”
Phượng Cẩn Nguyên hỏi ngược lại. “Sao ngươi biết ta không thỉnh? Về mặt tiền tài tuy Phượng gia ta không bằng Thẩm gia các ngươi, nhưng cũng không đến mức tiền xem bệnh của đại phu cũng không trả nổi.”
Thẩm gia Đại lão gia Thẩm Vạn Kim rốt cuộc cũng nhịn không được, mở miệng nói chuyện. “Muội muội ta từ trước đến giờ thân thể vô cùng tốt, sao có thể bất chợt sinh trọng bệnh mà chết? Phượng Cẩn Nguyên, hôm nay nếu ngươi không nói ra sự thật, đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
“Càn rỡ!” Lão thái thái nổi giận, thẳng thắn hỏi Thẩm Vạn Kim. “Không khách khí? Ngươi nghĩ ngươi đang nói chuyện với ai? Ngươi đang uy hiếp Tả Thừa tướng đương triều! Ta nói cho các ngươi biết, chỉ bằng một câu nói của ngươi, sau này mà Cẩn Nguyên xảy ra chuyện, toàn bộ Thẩm gia các ngươi sẽ bị tống giam!”
Thẩm Vạn Lương trừng ca ca của hắn, quay đầu nói với lão thái thái. “Đại ca nhà ta thương tâm quá độ, có lời sai lầm, thỉnh lão thái thái thứ lỗi, chỉ là chúng ta quả thực không tiếp nhận được nguyên nhân cái chết của tỷ tỷ, còn thỉnh Phượng gia có thể cho một lời giải thích.”
Lúc này, Trầm Ngư đứng bên cạnh từ nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng, nhìn ba vị cữu cữu của nàng, trong mắt chứa lệ, bi thương nói. “Cữu cữu, phụ thân không có lừa các ngươi, mẫu thân thực sự sinh trọng bệnh, trong nhà thỉnh rất nhiều đại phu, cả Thái y trong cung cũng được thỉnh đến, thế nhưng... Đều không trị được!”
Thẩm Vạn Lương nhìn Trầm Ngư, thật lâu không nói. Hắn thật không tin được lời nói vừa rồi thốt ra từ miệng của ngoại chất nữ mà hắn thương yêu từ nhỏ, từ trước đến giờ Trầm Ngư luôn lấy mẫu thân làm trọng, sao bây giờ có thể trợn mắt nói dối?
Chuyện của Thẩm thị, người khác không biết, nhưng Thẩm Vạn Lương hắn biết rất rõ. Những thứ Phượng gia làm, tuy rằng không được thấy tận mắt, nhưng cũng đoán được bảy tám phần, huống chi, hắn còn từng tự mình đi tìm dược cho Thẩm thị, còn phái người đưa đến, chỉ là đám người đó đã bỏ mạng tại Phượng phủ.
Hắn mở miệng hỏi Trầm Ngư. “Rốt cuộc ngươi có biết mình đang nói gì không? Ngươi có biết người đang nằm trong quan tài kia là ai không?”
Sự bi ai trên mặt Trầm Ngư càng sâu hơn. “Đương nhiên ta biết, đây là mẫu thân của ta, mẫu thân đã hoài thai chín tháng mười ngày để sinh ra ta.”
“Vậy thì tại sao ngươi lại nói như vậy?”
“Nhưng ở đây còn có phụ thân của ta!” Lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt Trầm Ngư lập tức rơi xuống. “Cữu cữu, mẫu thân là ốm chết, Trầm Ngư có thể làm chứng.”
Thẩm Vạn Lương nhắm hai mắt lại, hai hàng lệ cũng dâng lên.
Hắn biết, Trầm Ngư đang muốn bảo vệ chính mình.
Đúng! Ngoại chất nữ của hắn là người thông minh, Phượng gia đã hứa cho nàng một tiền đồ huy hoàng như vậy, một tiền đồ lớn đến mức có thể khiến nàng từ bỏ hết thảy. Nếu như hy sinh mẫu thân có thể giữ vững tương lai của nàng, Trầm Ngư tội gì mà không làm?
“Thôi.” Thẩm Vạn Lương cảm thấy cả thể xác và tinh thần quá mệt mỏi, sự tức giận muốn báo thù cho tỷ tỷ cũng không còn. Hắn xoay người nói với hai vị ca ca. “Cùng nhau thắp nén hương cho tỷ tỷ chúng ta thôi, từ nay về sau, Thẩm gia và Phượng gia... Ân đoạn nghĩa tuyệt.”