Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 135: Chương 135. Hai ân điển


trước sau

Thẩm Vạn Kim cùng Thẩm Vạn Thuận tuy là ca ca, nhưng luôn coi Thẩm Vạn Lương làm đầu, không chỉ nghe lời hắn trên phương diện làm ăn, trong cuộc sống cũng nghe lời hắn.

Hai người thấy Thẩm Vạn Lương từ bỏ, cũng không cứng rắn nữa, cùng nhau tiến lên thắp hương cho Thẩm thị, chợt nghe Thẩm Vạn Lương nói với Phượng Cẩn Nguyên. “Xin hỏi Phượng tướng, linh cữu của tỷ tỷ còn phải đặt ở đây bao lâu nữa?”

Nói là như vậy, chỉ trong ba ngày đưa tang, có rất nhiều người ra vào Phượng gia, lưu lại thêm năm, bảy ngày cũng được.

Phượng Cẩn Nguyên cũng không muốn để linh cữu của Thẩm thị trong nhà quá lâu, chỉ nói. “Ngày mai là ngày thứ ba, sẽ đem linh cữu về quê nhà chôn cất.”

Thẩm Vạn Lương không có nghi ngờ gì, nói với Phượng Cẩn Nguyên. “Có lẽ Phượng tướng cũng không có thời gian đưa linh cữu về qua nhà, người trong quý phủ cũng toàn là thiên kim, không quen với mệt nhọc, không bằng để huynh đệ chúng ta đưa tỷ tỷ đi một đoạn đường cuối cùng.”

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu. “Cũng được. Vậy thì làm phiền.”

Thẩm Vạn Lương khoát tay, cuối cùng liếc nhìn Trầm Ngư, chỉ nói. “Ngươi tự lo cho tốt.” Sau đó xoay người, mang theo hai ca ca nhanh chóng rời khỏi.

Bọn hắn vừa mới đi, tiếng thông báo lại vang lên ngoài viện. “Vũ Dương Quận chúa đến!”

Mọi người trong Phượng gia đều thu hồi tâm tư với Thẩm gia lại, dồn dập liếc mắt nhìn vào trong viện. Chỉ thấy Vũ Dương Quận chúa Huyền Thiên Ca đang mang theo ba vị tiểu thư khác đi tới linh đường bên này.

Người khác không biết ba người kia, nhưng Phượng Vũ Hoành nhận ra, đều là tỷ muội tốt của nàng, Phong Thiên Ngọc, Nhậm Tích Phong, Bạch Phù Dung.

Đường đường là Quận chúa đến, người nhà họ Phượng tất nhiên phải ra nghênh tiếp. Lão thái thái đứng dậy trước tiên, tiến lên phía trước, Phượng Cẩn Nguyên đi ngay đằng sau, đi đến trước mặt Huyền Thiên, nữ quyến quỳ lạy, Phượng Cẩn Nguyên cũng hành đại lễ, nói. “Bái kiến Vũ Dương Quận chúa.”
Huyền Thiên Ca nhanh chóng tiến lên đỡ lão thái thái, rất khách khí nói. “Lão phu nhân không cần hành đại lễ này.”

Lão thái thái cảm kích nói. “Vũ Dương Quận chúa có thể đến thăm, quả thực là vinh hạnh của Phượng gia.”

“Lão thái thái sao lại nói câu này.” Huyền Thiên Ca vừa nói vừa nhìn về phía Phượng Vũ Hoành. “Trong nhà A Hoành xảy ra chuyện lớn, tỷ muội chúng ta sao có thể không đến.” Nói xong, giới thiệu mấy vị cô nương phía sau cho lão thái thái. “Vị này là đích nữ của Hữu Thừa tướng Phong đại nhân, Phong Thiên Ngọc; vị này là đích nữ của Bình Nam Tướng quân phủ, Nhậm Tích Phong; còn vị này, là nữ nhi của Bạch xảo tượng trong cung, Bạch Phù Dung.”

Ba người cũng đi lên phía trước, khách khí chào hỏi lão thái thái, Huyền Thiên Ca lại nói. “Trước tiên chúng ta đi thắp nén hương cho Đại phu nhân quý phủ vừa qua đời thôi.”

Nói xong, mang theo ba tỷ muội tiến vào linh đường, từng người dâng hương, xong xuôi mới đi ra ngoài, nói với Phượng Cẩn Nguyên. “Phượng đại nhân nén bi thương.”

Phượng Cẩn Nguyên cũng cảm kích. “Đa tạ Quận chúa, đa tạ ba vị cô nương. Vừa nãy Thuần Vương điện hạ cùng Ngự Vương điện hạ tới, Bình Nam Tướng quân cùng Phong đại nhân còn có Bạch tiên sinh cũng đã đến từ sớm, bây giờ bốn vị cũng tự mình đến thăm, bổn tướng vô cùng cảm kích.”

Phong Thiên Ngọc tiếp lời. “Phượng đại nhân không cần khách khí, trưởng bối các ngươi có giao hảo lâu năm chưa nói, ngay cả tỷ muội chúng ta cùng A Hoành cũng chân tâm thật lòng đối xử tốt với nhau. Giống như Quận chúa vừa nói, trong nhà A Hoành xảy ra chuyện, chúng ta không thể không đến.”

Ý tứ trong lời nói của nàng rất rõ ràng, chúng ta đến Phượng phủ, là giữ thể diện cho Phượng Vũ Hoành, không có nửa điểm quan hệ tới Phượng gia của ngươi.

Phượng Cẩn Nguyên có chút xấu hổ, cũng không tiện biểu hiện, đành phải hàn huyên.

Lão thái thái lại cảm thấy rất tự hào, mặc kệ mấy vị này đến vì ai, các nàng cũng đã vào cửa Phượng phủ, ai cũng sẽ thấy được thể diện của Phượng gia.

Mà giờ khắc này Phượng Cẩn Nguyên cũng có một loại ảo giác, thật giống như hơn ba năm trước, khi đó Phượng gia tuy là Thừa tướng phủ, nhưng vẫn không thể sánh bằng Thần y Diêu gia tế thế cứu nhân. Kể cả là Hoàng thượng hay dân chúng, người nào cũng luôn miệng khen ngợi Diêu gia. Phượng phủ mặc kệ có chuyện gì, người cao quý như Diêu Hiển cũng đến Phượng phủ, cho bọn hắn chút thể diện, cũng như hiện tại, Vũ Dương Quận chúa cũng vì Phượng Vũ Hoành mà tới Phượng phủ. Người của Văn Tuyên Vương phủ, đã bao năm chưa tới cửa nhà hắn!

Lão thái thái cảm thán trong lòng, đây mới là dáng vẻ của đích nữ! Đây mới là dáng vẻ của đích nữ có thể gánh vác cả phủ!

Lại nhìn Trầm Ngư, lẻ loi đứng nơi đó, không có ai biết nàng. Bởi vì quan hệ của Thẩm thị, những năm này nàng không có một mối giao hảo tử tế nào, người quen của Thẩm gia không phải thương nhân thì cũng chỉ là tiểu quan nhà nghèo, Trầm Ngư đi theo cũng không ai để ý.

Nàng biết, đây không phải lỗi của Trầm Ngư, đều là do Thẩm thị, không những không thể tạo cho Trầm Ngư những mối quan hệ tốt, còn hại Trầm Ngư trong vòng năm năm không thể tiến cung, Thẩm thị, đúng là khắc tinh của Phượng gia!

“Lão phu nhân.” Bạch Phù Dung đứng bên cạnh rốt cuộc cũng mở miệng, trong tay cầm một chiếc hộp nhỏ, đưa ra trước mặt lão thái thái. “Bạch gia chúng ta không có gì lớn, gia phụ cũng không phải quan viên, có thể đi vào Phượng phủ, còn được giao hảo với A Hoành, là phúc khí của Phù Dung. Hôm nay lần đầu tới cửa, có chút lòng thành dành cho lão phu nhân, chỉ là một bộ khuyên tai gia phụ tự tay làm, mong rằng lão phu nhân không chê.”

Lão thái thái kinh hỉ đến suýt ngất đi!

Nữ trang cho Bạch xảo tượng tự tay làm, đây chính là vật tốt mà các nương nương trong cung tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán! Trước đây cho dù nằm mơ cũng không thấy được điều này, hôm nay thân sinh nữ nhi của Bạch xảo tượng lại đưa đến trước mặt nàng!

“Chuyện này...” Lão thái thái gần như nói không nên lời, run rẩy nhận lấy cái hộp kia, mở ra xem, là một bộ khuyên tai vàng. Công nghệ không có gì phức tạp, cũng không nạm bảo thạch, thoạt nhìn thì rất bình thường, nhưng cẩn thận nhìn lại, bất luận từ việc đánh bóng hay trạm trổ, đều đạt đến cảnh giới khiến người khác cảm thán. Trong thiên hạ, chỉ sợ trừ Bạch xảo tượng, sẽ không có ai làm ra loại khuyên tai này, cũng không ai có thể trạm trổ vàng sáng bóng đến mức này.

“Lão phu nhân thích là tốt rồi.” Bạch Phù Dung rất hài lòng với vẻ mặt của lão thái thái, nàng chỉ biết, những thứ phụ thân làm ra chưa từng khiến ai thất vọng.

Lão thái thái kích động mở miệng. “Thích lắm! Thích lắm! Cả đời mới có được một thứ của Bạch xảo tượng, đúng là vinh hạnh biết bao!”

Nhậm Tích Phong cũng tiến lên một bước, nói với lão thái thái. “Giống Phù Dung, Tích Phong không thể tay không đi tới Phượng phủ.” Nàng tiếp nhận thứ nha hoàn đưa tới. “Đây là áo khoác làm từ lông chồn tía mà cữu cữu trong nhà tìm được, có hai cái, mẫu thân giữ một cái, cái này Tích Phong đưa tới cho lão phu nhân.”

Lão thái thái lại kích động, tay run cầm cập, là chồn tía! Đây là vật khó tìm trong Đại Thuận, hôm nay lại ở trong tay mình.

Không chờ nàng kích động xong, Phong Thiên Ngọc cũng đưa lên trước một hộp gỗ nhỏ. “Bên trong là một viên noãn tâm ngọc, bất luận xuân hạ thu đông, để ở bên người đều cảm thấy ấm áp, rất tốt cho thân thể. Cái này là năm đó được Thái hậu ban thưởng, mẫu thân đã sử dụng, hôm nay đưa noãn tâm ngọc đến cho lão phu nhân, mong lão phu nhân bảo trọng thân thể, phúc thọ an khang.”

Ba vị tiểu thư quý tộc đưa lễ vật, còn lại là phần của Huyền Thiên Ca.

Trong lòng lão thái thái rất mong chờ, ba vị tiểu thư này ra tay phóng khoáng như vậy, nàng chẳng những nhận được khuyên tai của Bạch xảo tượng, còn có được một cái áo khoác lông chồn tía, ngay cả vật được Thái hậu ban thưởng cũng đã cầm trong tay, Vũ Dương Quận chúa đường đường là người Hoàng tộc, nàng sẽ đưa cho mình cái gì?

Huyền Thiên Ca nhìn lão thái thái, từ ánh mắt nàng có thể nhìn ra tâm tư không bình thường, không khỏi cười. “Hôm nay tỷ muội chúng ta đến cửa, thứ nhất là phúng viếng Đại phu nhân quý phủ, thứ hai... Ta nói thật, cũng xác thực là muốn giữ thể diện cho A Hoành. Ba năm trước, mẫu phi ta vì chuyện của Diêu gia mà sầu não, lần trước gặp trên đường đến Phổ Độ tự, sau khi hồi phủ lại đau thương không ngớt. Chúng ta không biết A Hoành sống tại Phượng gia như thế nào, nhưng cũng hy vọng lão thái thái có thể quan tâm đến tỷ đệ A Hoành, Tử Duệ cùng Diêu di nhiều một chút. Đây không chỉ là tình nghĩa của tỷ muội chúng ta, còn là ý tứ của người trong nhà, Bình Nam Tướng quân từ nhỏ chinh chiến sa trường, thân mang trọng bệnh, nếu lúc trước không nhờ Diêu Thần y chữa trị, chỉ sợ đã sớm cưỡi gió về trời, Hữu Thừa tướng Phong đại nhân cùng Bạch gia cũng đã nhiều lần nhận ân huệ của Diêu gia, cho nên chúng ta đều hy vọng A Hoành có thể sống thật tốt, cũng xem như giúp đỡ người trong nhà bớt thương nhớ.”

Phượng Cẩn Nguyên nghe Huyền Thiên Ca nói, không khỏi hồi tưởng lại, quả nhiên là không sai, hắn còn nhớ Diêu Hiển đã kéo Bình Nam Tướng quân từ bờ vực sinh tử trở về. Còn có Phong gia, Bạch gia, thậm chí là tất cả mọi người trong kinh thành, bao gồm cả ngôi cửu ngũ trong cung kia, người nào chưa từng nhận ân huệ của Diêu Hiển? Có tiền có quyền không đáng sợ, một Thần y diệu thủ hồi xuân, mới là đáng sợ nhất!

Vừa nghĩ như vậy, đã suy nghĩ đến Phượng Vũ Hoành. Nếu như Diêu thị vẫn là chủ mẫu, bây giờ Phượng gia sẽ phong quang đến mức nào?

Trầm Ngư nhìn ra tâm tư đang biến hóa của Phượng Cẩn Nguyên, không khỏi kêu nhỏ một tiếng. “Phụ thân.”

Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên hoàn hồn, nhìn lại Trầm Ngư, tâm tư đã thu lại. Như thế nào đi nữa, cũng không thể bằng tiền đồ của Trầm Ngư, con người luôn phải có lúc lựa chọn và từ bỏ, hắn đã giữ lại Trầm Ngư, nhưng cũng không khỏi thiên về phía kia.

Lão thái thái cũng tỏ thái độ với Huyền Thiên Ca. “Quận chúa xin yên tâm, các vị tiểu thư cũng yên tâm, lão thân sẽ không bạc đãi A Hoành, Phượng gia cũng sẽ không bạc đãi mẫu tử Diêu thị.”

Diêu thị đứng ở một bên, nắm tay Tử Duệ, nghe lời nói của Huyền Thiên Ca, nhìn lại biểu hiện của mọi người, ký ức năm xưa cuồn cuộn trào về, nước mắt trào ra khóe mắt.

“Tốt.” Huyền Thiên Ca gật gật đầu. “Hôm nay bổn Quận chúa đến không mang theo lễ vật, nhưng có mang theo hai ân điển, không biết lão phu nhân cùng Phượng đại nhân có muốn hay không?”

“Muốn!” Lão thái thái nhanh chóng nói tiếp. Chuyện cười, ân điển của Vũ Dương Quận chúa, là thứ muốn là có được hay sao.

Phượng Cẩn Nguyên cũng nhanh chóng chắp tay hạ bái. “Thần đa tạ Quận chúa.”

“Tốt.” Huyền Thiên Ca gật gật đầu, chậm rãi nói. “Ân điển thứ nhất, là dành cho thứ tử Phượng gia, Phượng Tử Duệ.”

Diêu thị vừa nghe lời này, nhanh chóng kéo Tử Duệ tiến lên, làm dáng muốn quỳ xuống, lại bị Huyền Thiên Ca ngăn cản. “Diêu di không cần khách khí với Thiên Ca, ân điển này là mẫu phi cầu cho Tử Duệ.” Nói rồi, nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên. “Ngoại tổ phụ của ta, tức là sơn trưởng của Vân Lộc thư viện nơi Tiêu Châu đã đáp ứng, chờ đại tang của Phượng gia xong xuôi liền có thể đưa Tử Duệ đến Tiêu Châu, ngoại tổ phụ của ta sẽ tự tay thu làm đệ tử, dạy dỗ học tập.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!