Phượng Vũ Hoành biết đây là bệnh chung của đại phu, đưa bình phun trong tay cho hắn. “Cái này là thuốc giảm đau, ta được một vị kỳ nhân Ba Tư tặng từ nhiều năm trước. Vừa nãy đã dùng cho tiểu Hoàng tôn một ít, ngươi cất cho kỹ, hiệu quả của thuốc này kéo dài sáu canh giờ, sau đó lại phun lần nữa, tiểu Hoàng tôn còn nhỏ, hắn không chịu được đau.”
Huyền Phi Vũ học theo cách dùng của Phượng Vũ Hoành vừa nãy, nói với Thái y. “Cứ phun như vậy! Ấn cái kia, phun lên đùi của ta, phun một cái thì hết đau.”
Nguyên Vương cùng Nguyên Vương phi vô cùng cảm kích với Phượng Vũ Hoành, Nguyên Vương phi thậm chí còn tháo vòng tay trên tay xuống muốn tặng cho Phượng Vũ Hoành. Phượng Vũ Hoành từ chối, Nguyên Vương khuyên Vương phi của hắn. “Chờ Vũ Nhi tốt hơn, chúng ta tự mình đến nhà bái tạ cũng không muộn, bây giờ quan trọng là đưa Vũ Nhi hồi phủ.”
Đám người lập tức chú ý đến Huyền Phi Vũ, đến khi hài tử được đặt lên kiệu chuẩn bị hồi phủ, hài tử này còn rướn cổ gọi Phượng Vũ Hoành. “Tiên nữ tỷ tỷ! Ngươi nhất định phải đến Nguyên Vương phủ thăm ta! Nhất định nha!”
Nguyên Vương phi không khỏi cười hắn. “Ngươi nên gọi là thẩm thẩm.”
Chợt nghe hài tử này kêu la. “Cái gì mà thẩm thẩm, sau này ta sẽ cưới nàng!”
Phượng Vũ Hoành đặc biệt bất đắc dĩ nhìn mọi người đi xa, sau đó nghiêng đầu nói với Hoàng Tuyền. “Ngươi đừng đem chuyện của hài tử kia nói cho Huyền Thiên Minh biết! Hắn dù gì cũng là thúc thúc, không thể phát rồ đánh một tiểu hài tử.”
Hoàng Tuyền bất đắc dĩ. “Điện hạ không phải ác nhân, đánh nữ nhân, nhưng không đánh tiểu hài tử, lại càng không đánh tiểu hài tử nhà mình.”
Lúc này nàng mới yên lòng, “Huyền Phi Vũ thật đáng yêu.”
Hoàng Tuyền lại nhắc nhở nàng. “Chẳng qua nô tỳ không nói không có nghĩa là người khác sẽ không nói, chỉ sợ lúc này điện hạ đã biết rồi.” Vừa nói vừa chỉ Nguyệt Hàn cung sau lưng. “Ngay trước cửa cung của Vân phi nương nương, tiểu thư nghĩ rằng sẽ giấu được chuyện này sao?”
Phượng Vũ Hoành ngẫm lại cũng phải, nhưng không hề lo lắng, đi theo Hoàng Tuyền đến cung yến ở Lưu Ly viên.
Nguyên bản là các nàng vào cung rất sớm, nhưng đi qua đi lại thì có chút chậm trễ, lúc Phượng Vũ Hoành đến, trong Lưu Ly viên đã ngồi kín người, khách nam bên trái, nữ quyến bên phải, đã có người nâng chén cạn ly, các nữ nhân cũng tụ vào một chỗ nói chuyện phiếm.
Phượng Cẩn Nguyên vẫn chú ý ở cửa, thấy Phượng Vũ Hoành đến, nhanh chóng chạy ra khỏi đám người, đến gần, vội vã hỏi một câu. “Tiểu Hoàng tôn không có việc gì chưa?”
Nàng lắc đầu. “Không có chuyện gì.” Tin tức truyền đi thật nhanh.
Phượng Cẩn Nguyên thở phào nhẹ nhõm. “Không sao là tốt rồi. Hoàng thượng rất thích tiểu Hoàng tôn của Nhị Hoàng tử, hôm nay ngươi giúp hắn, cũng xem như là mệnh của ngươi. Mau tìm chỗ ngồi đi, vi phụ thấy Tưởng Dung đang ở cùng một chỗ với Vũ Dương Quận chúa đó.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Nữ nhi cũng đến đó ngồi, phụ thân cũng ngồi đi thôi.” Nói xong, khom người một cái, xoay người rời đi.
Phượng Cẩn Nguyên nhìn nữ nhi này của hắn rời khỏi, bỗng nhiên cảm thấy Phượng Vũ Hoành kỳ thực là người nhà họ Diêu. Tuy nói hài tử đều theo gia phụ, nhưng đối với nữ nhi này, cho dù là diện mạo hay tính cách, đều giống như được đúc ra từ một khuôn với Diêu Hiển.
Năm đó, Diêu Hiển cũng tế thế cứu nhân như vậy, phổ độ chúng sinh, không riêng gì trong kinh thành, mà cả Đại Thuận đã có khối người chịu ân huệ của Diêu Hiển. Bây giờ Phượng Vũ Hoành lại đi lên con đường của Diêu Hiển, hôm nay cứu tiểu Hoàng tôn, còn có ngày mai, ngày mai nữa, chờ đến một ngày người nàng cứu ngày một nhiều, đại danh của Phượng Vũ Hoành cũng sẽ vang xa như ngoại tổ phụ nàng. Phượng Cẩn Nguyên không biết rốt cuộc hắn nên cao hứng hay lo lắng.
Lúc Phượng Vũ Hoành đi đến bên cạnh Huyền Thiên Ca, Huyền Thiên Ca đang cùng Bạch Phù Dung giễu cợt Tưởng Dung, nói nàng vừa nhìn thấy Thất Hoàng tử thì đỏ mặt. Thấy Phượng Vũ Hoành trở lại, nhanh chóng kéo nàng cùng tiến hành thẩm vấn Tưởng Dung, thẩm vấn đến nỗi khuôn mặt nhỏ của Tưởng Dung đỏ đến nỗi sắp nhỏ máu.
Lúc này, Phong Thiên Ngọc kéo mấy người đến một chỗ, nhỏ giọng nói. “Hàng năm Hoàng thượng sẽ lấy một bảo vật gì đó làm phần thưởng để khích lệ các khách nữ, nghe nói năm là một câu trâm Phượng Hoàng.”
Phượng Vũ Hoành không hiểu. “Cách thưởng thế nào? Một người một cái?”
Bạch Phù Dung cười nàng. “Sao thưởng như thế được! Cung yến hàng năm đều có tỷ thí tài nghệ, phải làm đệ nhất mới được nhận thưởng.”
Huyền Thiên Ca chậm rãi nói về lai lịch của trâm Phượng Hoàng kia. “Trâm Phượng Hoàng đã được truyền qua mấy đời, trước đó đã có sáu vị Hoàng hậu dùng. Người người đều nói, ai có được vật kia, chín phần là Hoàng hậu tương lai.”
Nhậm Tích Phong cảm thán. “Đúng là tương đương với một bộ Thánh chỉ sống!”
Tưởng Dung có chút lo lắng. “Nếu thật sự như thế, nữ tử có được trâm Phượng Hoàng không phải sẽ bị tranh giành sao?”
Một câu nói, lại có đề tài nói chuyện của các nữ tử.
Phượng Vũ Hoành không để ý đến trâm Phượng Hoàng, ánh mắt của nàng đang rơi vào hồng y nữ tử đang thấp giọng nói chuyện với Thanh Nhạc bên kia.
Phượng Trầm Ngư chọn vị trí rất khéo, sát bên một trụ đá, vừa vặn thoát khỏi tầm mắt của Phượng Cẩn Nguyên. Ngày thường nhân duyên của Thanh Nhạc đã không được tốt, Định An Vương phủ lại bị Cửu Hoàng tử thiêu một phen, cung yến rộng lớn như vậy, cũng không có ai chủ động tới tiếp chuyện với nàng. Trầm Ngư vẫn cúi đầu nói chuyện với Thanh Nhạc, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ đảo qua chỗ khách nam bên kia, lần nào cũng rơi trên thân Huyền Thiên Hoa.
Nàng lại nhìn phía các Hoàng tử bên kia, từ một đến chín, không thiếu một ai, Huyền Thiên Minh vẫn ngồi trên xe lăn, mang theo chiếc mặt nạ vàng, trong tay cầm ly rượu, cũng không uống, dựa người vào xe lăn, lười biếng như cũ, khóe môi nhếch lên, mi tâm tử liên của hắn ẩn ẩn hiện hiện, mê hoặc chúng sinh.
Huyền Thiên Hoa một thân bạch y, ngồi cạnh Huyền Thiên Minh, đang nghiêng đầu nói gì đó với một vị Hoàng tử nàng chưa từng gặp. Thần thái hờ hững, khí tức xuất trần.
Tam Hoàng tử Huyền Thiên Dạ vẫn một thân nộ khí như cũ, trong vòng bán kính ba trượng khiến người khác run rẩy.
Nhị hoàng tử Huyền Thiên Lăng thì vẫn giữ nguyên bổn phận, thấy Phượng Vũ Hoành nhìn sang, nâng chén lên với nàng, trung thực gật đầu, sau đó ngửa cổ, tự mình uống cạn.
Phượng Vũ Hoành cũng nâng chén, nhấp một ngụm nhỏ coi như đáp lễ. Sau đó nhìn về phía Huyền Thiên Minh, thấy kia người đang nhếch môi cười nhìn nàng, không khỏi quăng lại một nhãn đao. Động tác nhỏ này bị đám người Huyền Thiên Ca chế giễu.
Rốt cuộc, nhân vật chính của cung yến cũng đến.
Sau tiếng hét the thé của đại Thái giám, Đế Hậu xuất hiện. Một đám phi tần đi theo phía sau, có một người cao ngạo y hệt Bộ Nghê Thường, Bộ Quý phi, cũng có những Quý nhân, Tiệp dư gần như cả năm không gặp được Long nhan, chỉ thiếu một mình Vân phi.
Tất cả mọi người lập tức đứng dậy, quỳ gối trước một Long một Phượng trên đài cao kia, đồng thanh. “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Thiên Vũ Đế Huyền Chiến nhìn xuống mọi người, khoát tay. “Các khanh bình thân!”
“Đa tạ Hoàng thượng!” Đám người lúc này mới đứng dậy.
Phượng Vũ Hoành chưa từng nhìn thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu, thật cẩn thận nâng đầu nhìn, chợt phát hiện ánh mắt Thiên Vũ Đế cũng đang hướng về phía nàng. Hai ánh mắt chạm vào nhau giữa không trung, mi tâm của Phượng Vũ Hoành nhíu lại, không hổ là người ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn, nếu không phải nàng có chuẩn bị, chỉ sợ đã thua trận trong ánh mắt Thiên Vũ Đế.
Mà Thiên Vũ Đế Huyền Chiến cũng hơi sợ, hắn chỉ biết nha đầu mà lão Cửu chọn là ngoại tôn nữ của Diêu Hiển, tuổi còn nhỏ mà có y thuật hơn người. Nhưng không nghĩ, nha đầu này lại có dũng khí nhìn thẳng mặt hắn, cũng không thua hắn. Trong lòng không khỏi động đậy, lời nói của của tên giám chính Khâm Thiên giám lần nữa quanh quẩn trong đầu.
Phượng Hoàng giáng thế, tây bắc, tất cả đều ăn khớp.
Nếu theo tử vi là nha đầu này, kỳ thực... Rất tốt.
Thiên Vũ Đế thu hồi ánh mắt, cùng Hoàng hậu ngồi xuống, phất tay áo, lập tức có Thái giám cao giọng nói. “Nguyệt Tịch cung yến bắt đầu!”
Dứt lời, nhạc vang lên, vũ cơ nhảy múa.
Các Hoàng tử và các đại thần lần lượt mời rượu Đế Hậu, các nữ quyến cũng hữu ái nâng chén.
Phượng Vũ Hoành hàn huyên, đang thấy vô vị, Huyền Thiên Ca dùng khuỷu tay đụng vào nàng. “Chà! Có người tìm đến ngươi rồi.”
Nàng vừa ngẩng đầu, thấy Nhị Hoàng tử Huyền Thiên Lăng đang bưng chén rượu đi về phía này. Vì thế nhanh chóng đứng dậy, chủ động hành lễ với đối phương, chợt nghe đối phương gấp gáp nói. “Đệ muội đừng khách khí như vậy, sau này chúng ta sẽ là người một nhà, ta là Nhị ca của ngươi, ngươi khách khí với ta làm gì.”
Phượng Vũ Hoành cười. “Vương gia nói tới chuyện này, đừng nói hiện tại A Hoành chưa gả đi, kể cả khi gả đi rồi, Ngự Vương điện hạ cũng là đệ đệ, đệ đệ nên hành lễ với ca ca.”
Huyền Thiên Lăng cảm thấy nha đầu này vô cùng nhu thuận hiểu chuyện, khuôn mặt thật thà nở nụ cười. “Hôm nay đệ muội cứu Vũ Nhi, người làm ca ca như ta cũng không biết phải cảm tạ như thế nào cho tốt, trước hết kính một ly rượu nhạt, ngày sau chắc chắn sẽ đích thân đến Phượng phủ cảm ơn.”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu. “Vừa rồi người còn nói người một nhà không cần khách khí, A Hoành cứu chất tử của mình, chẳng phải việc nên làm hay sao. Huống chi ta là ngoại tôn nữ của Diêu Hiển, bản lĩnh khác thì không có, nhưng trị bệnh cứu người thì đã được ngoại tổ phụ dốc lòng truyền dạy từ nhỏ.”
Huyền Thiên Lăng giơ ly rượu lên với nàng, không nói gì nữa, ngửa đầu, uống cạn chén rượu đầy.
Huyền Thiên Lăng vừa mở ra thế cục này, từ Đại Hoàng tử Huyền Thiên Kỳ, mãi cho đến Bát Hoàng tử Huyền Thiên Mặc lần lượt mời rượu Phượng Vũ Hoành. Lý do của bọn hắn rất đơn giản, chính là muốn làm quen với đệ muội tương lai.
Không cần biết ý nghĩ thực sự của những Hoàng tử này ra sao, cũng mặc kệ bọn hắn lúc tranh chấp long ỷ kia đã vỡ đầu chảy máu thế nào, nhưng ai ai cũng biết, Hoàng thượng sủng ái nhi tử thứ chín Huyền Thiên Minh nhất, cho nên thái độ bên ngoài vẫn phải đầy đủ. Huống chi, đối với các ca ca này mà nói, Huyền Thiên Minh bây giờ đã không có hy vọng kế thừa sự nghiệp đất nước, nể mặt Phụ hoàng nên đối tốt với hắn một chút, cũng không ảnh hưởng gì đến bản thân. Cho nên, lúc mời rượu Phượng Vũ Hoành cũng rất chân thành.
Tình cảnh được Thiên Vũ Đế thu vào trong mắt, không khỏi mỉm cười gật đầu, cất cao giọng, nói. “Giữa huynh đệ, nên hũu ái với nhau, các ngươi quan tâm đệ đệ là điều nên làm.”
Cuối cùng cũng đuổi được mấy vị thần này đi, Phượng Vũ Hoành lau mồ hôi, trừng mắt nhìn Huyền Thiên Minh đang cười tà mỵ, không tiếng động mà mắng một câu: Ngu ngốc.
Sau đó đứng dậy, đi tìm Văn Tuyên Vương phi nói vài lời.
Cuối cùng cũng đã hàn huyên xong, chỉ thấy trên đài cao, Hoàng hậu nương nương chờ vũ cơ nhảy múa xong mờớ chịu lên tiếng, nói với mọi người. “Hàng năm luôn có hai bữa tiệc vui vẻ như thế này, một là Nguyệt Tịch, hai là Đại Niên. Bản cung rất ít khi thấy các tiểu bối hội tụ lại một chỗ, trong lòng rất vui mừng. Người đã già, luôn hy vọng các tiểu bối có được tiền đồ, có được lương duyên như ý, cho nên cung yến này, quan trọng nhất chính là các tiểu bối. Năm nay thì vẫn thế, có tài nghệ gì cứ biểu diễn, ba người giữ vị trí đầu bảnn cung sẽ thưởng cho, Hoàng thượng sẽ chọn ra một người xuất sắc nhất trong bảy tiết mục cầm kỳ thi họa ca vũ tiễn, thưởng cho một vật đặc biệt.”