Phượng Vũ Hoành kinh ngạc. “Vì sao người nhà họ Diêu lại không tới?”
Vân phi vỗ mu bàn tay nàng. “Sau này ngươi sẽ biết...” Một câu nói, khiến Phượng Vũ Hoành tò mò. “Đúng rồi, Nguyệt Tịch cung yến năm nay, nếu ngươi đã đến, tất nhiên sẽ phải gặp mặt chất nữ của Bộ Bạch Đình.”
“Bộ Nghê Thường?”
“Đúng.” Vân Phi gật đầu, khóe miệng nhếch lên lười biếng. “Nha đầu kia từ nhỏ đã đi theo ca ca nàng học võ, rất không coi ai ra gì. Nghĩ đến, dù ngươi không chủ động trêu chọc, nàng cũng sẽ đến tỷ thí với ngươi một phen, đây chính là màn kịch quan trọng của cung yến hàng năm.”
Từ Nguyệt Hàn cung đi ra, Phượng Vũ Hoành buột miệng hỏi Hoàng Tuyền. “Màn kịch quan trọng của cung yến là đấu võ?”
Hoàng Tuyền nói cho nàng biết. “Đâu chỉ đấu võ, cái gì cũng đấu. Cái gọi là cung yến, chẳng qua chỉ là để các phu nhân tiểu thư cùng thiếu gia quen biết nhau, bọn tiểu bối biểu diễn tài nghệ, các trưởng bối sẽ lựa chọn con dâu, con rể.”
Nàng nháy mắt mấy cái. “Vậy ta hẳn không cần làm gì? Ta cũng đính hôn rồi!” Rốt cuộc cảm thấy đính hôn đúng là chuyện tốt.
Hoàng Tuyền đành thở dài một hơi. “Chỉ mong không ai tới khiêu khích! Các tiểu thư thiếu gia ấy nhìn thì bình thường, nhưng trên thực tế, ai cũng tâm kế đầy mình.”
Đi tới đi lui, bất chợt, bước chân Phượng Vũ Hoành dừng lại. Hoàng Tuyền ngẩn ra, lập tức lỗ tai khẽ nhúc nhích, bất chợt liếc mắt hai bên.
Hai người các nàng đều nghe ra có động tĩnh, cùng nhau nhìn sang. Vốn tưởng rằng là người không có ý tốt, ai biết nhìn sang thì phát hiện trên cành cây đại thụ ven con đường nhỏ, là một hài tử. Là một nam hài, tầm bốn, năm tuổi, béo tròn, trắng trẻo, thập phần đáng yêu. Giờ phút này hắn ngồi trên cây, nhìn như sắp rơi xuống.
“Mau cứu người.” Phượng Vũ Hoành phân phó Hoàng Tuyền, nhưng âm thanh vừa dứt, Hoàng Tuyền chưa kịp đi, đã thấy cành cây kia bị gãy, “rầm” một tiếng, hài tử rơi xuống đất, lập tức truyền đến một tiếng khóc lớn.
“A...! Hắn rơi xuống rồi.” Hoàng Tuyền cũng có chút gấp gáp, cảm thấy tiểu hài tử này rất quen.
“Chúng ta đi qua nhìn thử.” Phượng Vũ Hoành chạy tới chỗ tiểu hài tử rơi xuống. Nàng chưa bao giờ thích lo chuyện bao đồng như vậy, có chết cũng không chịu giúp một lão bà đi qua đường, nhưng lại không thể kháng cự lại tiểu hài tử, đặc biệt là tiểu hài tử đáng yêu như vậy.
Hoàng Tuyền chạy theo Phượng Vũ Hoành đến bên kia, đến khi tới gần, mới thấy rõ hình dạng của hài tử, cả người hắn là cẩm phục, bên hông còn có ngọc bội.
“Tiểu Hoàng tôn?” Hoàng Tuyền cuối cùng cũng nhận ra hài tử này, không khỏi vội vã. “Sao người lại tự mình tới đây? Không có hạ nhân sao?”
Hài tử này rõ ràng té đến bị thương ở chân, mặt xanh lại rồi, không đoái hoài tới việc khóc, liều mạng bám lấy Phượng Vũ Hoành.
“Trước tiên nhìn thử thương thế của hắn.” Phượng Vũ Hoành không hỏi Hoàng Tuyền, mặc kệ hài tử này là ai, nàng là đại phu, cứu người là nguyên tắc đầu tiên.
Phượng Vũ Hoành nắm chặt tay tiểu hài tử, an ủi hắn. “Không phải sợ, tỷ tỷ là đại phu, để tỷ tỷ xem thử ngươi bị thương thế nào.”
Hoàng Tuyền vỗ trán. “Tiểu thư, sai thế hệ.”
“Ách...” Hình như là... “Kệ đi, ngươi mau đi xem thử có hạ nhân đi theo hắn không, rồi kêu ngươi thỉnh Thái y.”
Hoàng Tuyền nhìn Phượng Vũ Hoành, cứ không yên lòng để một mình nàng ở đây, nhưng lại không thể không trị thương cho tiểu Hoàng tôn, không còn cách nào, chỉ đành dặn nàng. “Tiểu thư cẩn thận một chút.” Sau đó cấp tốc chạy đi.
Phượng Vũ Hoành khẽ đặt tay lên đùi hài tử, nỗ lực kiểm tra thương thế, nhưng tay nàng vừa đặt lên hài tử đã kêu đau, nàng biết đây là bị thương ở xương cốt, cho tay vào ống tay áo, từ trong không gian lấy ra bình phun giảm đau và một cây kéo.
“Ngoan, tỷ tỷ giúp ngươi cắt bớt ống quần, phun cho ngươi chút dược là hết đau.” Nàng an ủi hài tử, đồng thời cắt ống quần của hài tử, sau đó phun thuốc giảm đau lên chân hắn, năm giây sau, tiếng khóc của hài tử rốt cuộc cũng giảm đi. “Không đau nữa phải không?”
“Ừ.” Tiểu nam hài vô cùng đáng thương gật đầu, tay nhỏ vẫn nắm tay áo Phượng Vũ Hoành. “Tỷ tỷ, ngươi là thần tiên sao? Vì sao ngươi phun cái này một lần, thì ta không còn đau nữa?”
Nàng cười, nhéo gương mặt của hài tử, chọc hài tử cười khanh khách.
“Ngoan, tỷ tỷ xem thử thương thế của ngươi.” Nàng nói, đưa tay đặt lên chân hài tử, chốc lát đã đưa ra kết luận. “Gãy thì không gãy, nhưng nứt xương rồi.” Nàng đặc biệt bất đắc dĩ nhìn tiểu hài tử này. “Ngươi chẳng phải là Hoàng tôn sao? Vì sao không có hạ nhân đi theo? Còn có, sao ngươi lại trèo lên cây cao như vậy?”
Tiểu hài tử đưa ngón trỏ lên trước trên môi, làm động tác đừng lên tiếng với nàng. “Xuỵt, đừng nói cho người khác, là ta lén đến đây ngắm trăng.”
“Ngắm trăng?” Phượng Vũ Hoành hoàn toàn không hiểu được tâm tư của một tiểu hài tử. “Chạy tới nơi này ngắm trăng?”
Đứa nhỏ này trả lời như chuyện đương nhiên. “Ai cũng nói Quan Nguyệt đài của Vân phi nương nương là chỗ ngắm trăng tốt nhất, chỗ này gần cung của Vân phi nương nương, ta leo lên cao là có thể ngắm trăng.”
Đây là suy luận gì?
Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ. “Mặt trăng nhìn ở đâu cũng như nhau, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy.” Nàng vừa nói vừa giúp hài tử xử lý qua cái chân bị thương. “Tỷ tỷ giúp ngươi cố định lại chân, ngươi đừng lộn xộn, chờ một lát Thái y đến sẽ đưa ngươi đi nghỉ ngơi, chuyện còn lại cứ giao cho Thái y là được. Thương thế của ngươi, có lẽ sau ba tháng mới đi lại được.”
Nàng còn tưởng rằng hài tử này sẽ xoắn xuýt vì ba thàng không được đi lại, nhưng không nghĩ, tiểu Hoàng tôn này nhìn chằm chằm vào động tác của Phượng Vũ Hoành, khó hiểu. “Tỷ tỷ, ống tay áo của ngươi là rương bách bảo sao? Sao cái gì cũng biến ra được?” Hắn thấy tỷ tỷ xinh đẹp này trong chốc lát biến ra cây kéo, trong chốc lát lại biến ra một cái bình nhỏ, trong chốc lát lại biến ra hai cái ván cứng, còn có mảnh vải... Trong ống tay áo của một cô nương có thể chứa nhiều thứ như thế sao?
Phượng Vũ Hoành cũng sửng sốt một chút, chỉ vội vã cố định chân cho tiểu hài tử này, quên luôn chuyện này... “Không phải ngươi nói tỷ tỷ là tiên nữ sao.” Nàng trực tiếp lừa hắn. “Những thứ này đều do tỷ tỷ biến ra! Nhưng ngươi đừng nói cho người nào biết nha, nói rồi thì ma pháp của tỷ tỷ sẽ không linh nghiệm.” Vừa nói vừa lấy ra một thanh chocolate cho hắn, ừ, lấy cái này chặn miệng ngươi.
“Được.” Hài tử ngậm sô cô la, mặt ngạc nhiên gật đầu, “Phi Vũ sẽ không nói với ai, tỷ tỷ yên tâm đi!” Đây là cái gì vậy, ăn thật ngon. “Thiên Vũ sẽ giữ bí mật cho tỷ tỷ, sau này tỷ tỷ vẫn cho Thiên Vũ ăn ngon như vậy nha.”
Nàng gật đầu. “Chỉ cần ngươi không nói với ai, tỷ tỷ sẽ cho ngươi ăn thường xuyên.” Thấy hài tử trịnh trọng đáp lại, nàng lúc này mới hỏi. “Ngươi tên là Phi Vũ? Huyền Phi Vũ?”
“Đúng. Ta là...” Hài tử đếm trên đầu ngón tay. “A, Nhị Hoàng tử, chính là Nguyên Vương, ta là nhi tử của Nguyên Vương. Tỷ tỷ, ngươi là ai?”
Phượng Vũ Hoành nghĩ lại, Nguyên Vương, nàng chưa từng thấy. “Ta là... Nếu như thế, ngươi không được gọi ta là tỷ tỷ.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ta là tiểu thê tử chưa qua cửa của Cửu thúc ngươi...”
“A?” Đứa nhỏ này cũng sợ ngây người. “Tỷ tỷ, ngươi không lớn hơn ta bao nhiêu, Cửu thúc của ta già rồi, hành vi này của hắn gọi là gì?”
Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát. “Trâu già gặm cỏ non.”
“Tỷ tỷ, ngươi đừng gả cho Cửu thúc được không? Chờ Phi Vũ trưởng thành, hãy gả cho Phi Vũ! Ngươi đừng quên, chúng ta còn có bí mật chung!”
Phượng Vũ Hoành vỗ trán, không hổ là người của Huyền gia, tuổi còn nhỏ mà đã biết ra điều kiện và uy hiếp.
“Suỵt.” Bỗng, nàng chặn lời hài tử, nhỏ giọng nói. “Có người tới, nhớ kỹ, bí mật của tiên nữ không thể nói cho người khác!”
Huyền Thiên Vũ dùng tay che miệng lại, liều mạng mà gật đầu.
Chớp mắt, trên một con đường nhỏ có một đám người chạy tới, dẫn đầu là Hoàng Tuyền, theo sau là một phụ nhân tầm ba mươi tuổi, còn có Thái y, còn có Thái giám, cung nữ và ma ma.
Phụ nhân kia vừa chạy vừa khóc, sau khi nhìn thấy Huyền Phi Vũ thì khóc lớn hơn, nhào tới phía hắn. “Vũ Nhi của ta!”
Phượng Vũ Hoành nhanh chóng dùng tay cản nàng. “Vương phi tuyệt đối đừng động vào chân tiểu Hoàng tôn, có thương tích!”
Người chạy tới là Nguyên Vương phi, nàng nghe xong lời này mới chú ý tới Phượng Vũ Hoành, trên đường đi cũng nghe Hoàng Tuyền nói về tình huống ở đây, lập tức nhận ra nàng. “Ngươi chính là Cửu đệ muội sao? Thực sự cảm ơn ngươi đã cứu Phi Vũ nhà ta.”
Phượng Vũ Hoành thầm nghĩ, người không quen biết, không cần giải thích nhiều, chỉ nói. “Không cứu kịp, lúc chúng ta phát hiện ra tiểu Hoàng tôn, người đã ngã từ trên cây xuống. Ta chỉ làm chút biện pháp sơ cứu, những thứ khác còn phải nhờ đến Thái y.” Nàng vừa nói vừa kể lại tình huống với Thái y. “Thương tổn ta đã kiểm tra qua, là nứt xương, ta dùng dược giảm đau, dùng ván cứng cố định, các ngươi phái người mang kiệu đến đưa tiểu Hoàng tôn đi, rồi tiếp tục xử lý.”
Thái y cũng là người nhanh nhẹn, vừa nghe nàng thuật lại liền đi đến xem thương tổn của Huyền Phi Vũ. Vừa kiểm tra xong thì không khỏi kinh hãi. “Cô nương dùng dược vật giảm đau gì vậy? Sao lại thần kỳ như thế? Nứt xương đau đâu kém gãy xương!”
Mọi người vừa nghe, dồn dập nhìn vào cái chân bị thương của Huyền Phi Vũ, chợt nghe Huyền Phi Vũ nói. “Không đau chút nào, chỉ hơi tê, cái chân này không có cảm giác.”
Phượng Vũ Hoành nói cho hắn. “Hết tê sẽ đau, đến lúc đó, ngươi không được khóc nhè.”
Huyền Phi Vũ cười hì hì, Nguyên Vương Huyền Thiên Lăng đứng bên cạnh hắn đánh giá Phượng Vũ Hoành, cuối cùng cũng yên lòng, không khỏi thi lễ với Phượng Vũ Hoành. “Đa tạ Phượng cô nương cứu giúp, bổn Vương vô cùng cảm kích. Tương lai nếu có gì cần Bổn Vương giúp, Phượng cô nương không cần ngại.”
Phượng Vũ Hoành nhìn lại hắn, chỉ cảm thấy vị Nhị Hoàng tử này không có tà khí giống Cửu Hoàng tử, cũng không có nộ khí của Tam Hoàng tử, càng không có tiên khí của Thất Hoàng tử. Thoạt nhìn hắn rất thành thật, tướng mạo giản dị, khiến người khác sinh ra mấy phần thân cận.
Phượng Vũ Hoành cũng đáp lễ, nói. “Nhị điện hạ không cần khách khí, dễ như ăn cháo, tiểu Hoàng tôn khả ái như thế, ai cũng sẽ không thờ ơ.”
Thái y kia chưa có được đáp án mình muốn, vô cùng không cam lòng, cũng không quản rằng hai vị chủ tử đang hàn huyên, vội vã hỏi Phượng Vũ Hoành. “Rốt cuộc cô nương đã dùng dược vật gì?”