Rất nhanh, Thiên Vũ Đế đã biết mình còn quá ngây thơ. Hắn chờ thật lâu, lại chỉ nghe thấy thanh âm của Vân phi, căn bản là không thấy người.
Lúc tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy thanh âm lúc nãy là ảo giác, thanh âm của Vân phi lại vang lên lần nữa, nói. “Bản cung ra ngoài đi dạo, đi qua Lưu Ly viên này, vừa vặn nghe được cuộc tranh luận. Mới đây đã vài năm, mọi việc trong cung đã thay đổi một cách bất ngờ! Trước kia chỉ là một Tiệp dư nho nhỏ, bây giờ còn dám đánh người trong cung yến. Chà chà, thật dọa người, bản cung và Hoàng thượng đã nhiều năm không gặp, vốn muốn ôn chuyện cũ một chút, nhưng bây giờ không dám. Bản cung cũng chỉ là phi, không dám chịu đòn. Hoàng thượng, thần thiếp đi.”
Nàng nói nhiều như thế, sau đó mọi người đợi đến nửa nén nhang cũng không nghe thấy thanh âm của Vân phi nữa, Huyền Thiên Minh cất giọng nói. “Phụ hoàng, mẫu phi của ta đã đi rồi.”
Thiên Vũ Đế lúc này mới hồi phục tinh thần, không hề nghĩ ngợi, quơ lấy chén rượu trong tay, đột nhiên ném tới sau ót Bộ Bạch Đình.
Một lần ném dùng hết sức lực, Bộ Bạch Bình tránh không kịp, bị đập bể đầu, lập tức ngất xỉu.
Trong đám người phía dưới, Lại Bộ Thượng thư Bộ Chính Phong gần như bò ra, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ. “Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng bớt giận!”
Nhưng Thiên Vũ Đế sao có thể bớt giận được, ngày ngày hắn đều trông mong, chỉ mong chờ một ngày thấy được Vân Phiên Phiên. Những cây cột của Triệu Hòa điện đã sắp đầy vạch, hắn cảm thấy mình không thể chờ thêm ngày nào nữa. Rốt cuộc hôm nay Vân Phiên Phiên cũng chịu ra ngoài đi dạo, rồi lại bị Bộ Bạch Bình dọa chạy mất.
Tuy trong lòng hắn biết rõ, Vân Phiên Phiên sao có thể sợ Bộ Bạch Bình, Vân Phiên Phiên ngay cả hắn cũng không sợ, sao có thể sợ Bộ Bạch Đình? Nhưng người ta đã lấy lý dó này, vì thế, hắn cũng đã có chỗ phát tiết.
Giống như cách Bộ Bạch Đình lấy Hoa phi ra làm chỗ trút giận, Thiên Vũ Đế giờ khắc này chỉ hận không thể treo nàng lên mà đánh. Bộ Chính Phong cầu tình không có tác dụng, hắn không đánh sao có thể hả cơn giận này!
Vì thế, Bộ Bạch Bình xui xẻo, cũng hôn mê rồi, nhưng vẫn bị Thiên Vũ Đế tự tay nhấc lên, sau đó giơ lên thật cao, ném ra giữa đại điện.
Phượng Vũ Hoành tính toán, lần này té xuống, Bộ Bạch Bình không chết thì xương cũng gãy hết, nàng nhìn ra được, Thiên Vũ Đế dùng nội lực.
Bộ Chính Phong quỳ phía dưới, trơ mắt nhìn nữ nhi bị ném từ trên xuống, dường như rơi xuống chỗ hắn đang quỳ. Hắn không kịp tránh, “ầm” một tiếng, bị Bộ Bạch Đình đè chết.
Đường đường là Lại Bộ Thượng thư, đang là đại quan, cứ như vậy bị thân sinh nữ nhi của mình đè chết, một tiếng kêu cũng chưa kịp nói ra.
Cung yến trong nháy mắt biến thành hiện trường án mạng, mà người hành hung chính là đương kim Thánh thượng.
Còn ai dám nói gì?
Thái giám đi vào thanh lý hiện trường, Bộ Chính Phong bị mang ra ngoài, mặt nền được cấp tốc cọ rửa, rất nhanh đã khôi phục như cũ. Nếu chẳng phải có hai ma ma đang dốc sức đỡ Bộ Bạch Bình trọng thương dậy, đám người còn tưởng rằng vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Hoàng thượng.” Vào giờ phút này, người dám nói chuyện với Hoàng thượng chỉ có Hoàng hậu của hắn, Hoàng hậu cũng hết cách rồi, không thể bỏ mặc tất cả mọi thứ như vậy, nàng cố gắng để thanh âm của mình lộ ra sự nhu hòa, nói với hắn. “Hoàng thượng bớt giận, thân mình người không tốt, Mạc tiên sinh đã nhắc nhở người không được tức giận.” Lại gần một chút, nhỏ giọng. “Chuyện của hậu cung nói sau, để sau cung yến rồi nói. Tốt xấu gì hôm nay cũng là Nguyệt Tịch.”
Lửa giận đang cháy hừng hực trong lòng Thiên Vũ Đế sao có thể dừng được, chỉ cảm thấy huyết mạch đang dâng lên! Mặt đỏ bừng bừng, người lung lay mấy cái, suýt nữa ngã quỵ.
Mọi người phía dưới thất kinh, dồn dập quỳ xuống đất hô to. “Hoàng thượng bớt giận!”
Mạc Bất Phàm không biết từ chỗ nào chạy ra, thúc giục Thái giám đỡ Thiên Vũ Đế ngồi xuống, sau đó một tay bắt mạch, một tay lấy thuốc ra nhét vào trong miệng hắn. “Hoàng thượng ngậm thôi, đừng nuốt.”
Hoa phi cũng không đoái hoài tới việc khóc, từ lúc thanh âm quỷ dị của Vân phi vang lên thì nàng đã ngậm miệng, giờ khắc này cũng tiến lên, chen chúc giữa một đám phi tần quan tâm thân thể của Hoàng thượng.
Phượng Vũ Hoành cau mày, triệu chứng của Hoàng thượng giống y hệt của lão thái thái, cao huyết áp nghiêm trọng, khi tức giận sẽ lên cao, bây giờ lại bị nhiều người vây quanh như vậy, không thông gió, không thông khí, ổn được mới lạ.
Chỉ chốc lát, Mạc Bất Phàm từ trong đám người chen ra, vội vã đi tới trước mặt Phượng Vũ Hoành. “Vương phi, dược mà lão thái thái quý phủ uống ngày ấy, người có mang theo không?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu, tất nhiên là có.
Hắn thi lễ với nàng. “Thỉnh Vương phi ra tay giúp đỡ.”
Phượng Vũ Hoành cũng không giả vờ, cất bước đi lên đài cao.
Phượng Cẩn Nguyên ở một bên nhìn, bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác. Nhị nữ nhi của hắn từng bước từng bước đi lên đài cao, không phải đi xem bệnh cho Hoàng thượng, mà là... Bồi tiếp tân Đế đăng cơ.
Hắn đột nhiên lắc đầu, nhanh chóng thu hồi suy nghĩ.
Mà lúc này, Phượng Vũ Hoành chạy tới giữa đám người, chợt nghe nàng hô to một tiếng. “Tránh hết ra!” Sau đó nói với Mạc Bất Phàm. “Huyết mạch của Hoàng thượng tăng cao, loại bệnh này vô cùng nguy hiểm, nếu muốn cứu người, đầu tiên phải bảo đảm không khí lưu thông.”
Mạc Bất Phàm gật đầu với Hoàng hậu. “Phượng tiểu thư nói rất đúng.”
Hoàng hậu nhanh chóng phân phó mọi người. “Tất cả lui ra phía sau, không được tới gần Hoàng thượng.” Sau đó nhìn Phượng Vũ Hoành, trong mắt lộ ra mấy phần kỳ vọng. Ngoại tôn nữ của Diêu lão đầu! Người nhà họ Diêu chưa từng khiến người khác thất vọng.
Phượng Vũ Hoành không nói gì thêm, buớc nhanh tới trước mặt Hoàng thượng, tay trái bắt mạch, tay phải xoa nhẹ bớt Phượng Hoàng ở cổ tay trái, từ bên trong lấy ra một loại thuốc hạ huyết áp.
“Phụ hoàng.” Nàng lại gần, nhẹ giọng mở miệng. “A Hoành cho phụ hoàng loại dược này, ngậm trong miệng là được, không cần cố nuốt.”
Thiên Vũ Đế chưa hoàn toàn ngất đi, còn có thể nghe hiểu Phượng Vũ Hoành nói gì, nhưng không có phản ứng gì.
Nàng cũng không hỏi nhiều, thấy Thiên Vũ Đế đưa mắt nhìn nàng, liền biết đối phương đã nghe rõ. Vì thế nhét thuốc hạ huyết áp vào trong miệng hắn, quan sát trong chốc lát, thấy sắc mặt Thiên Vũ Đế khá hơn một chút, tay nàng vẫn đặt trên cổ tay Thiên Vũ Đế, quan sát, sau một nén hương, mạch tượng đã vững vàng, lúc này mới thực sự yên lòng.
“Phụ hoàng.” Nàng chậm rãi nói, nghe rất thân thiết gần gũi. “Người thử lắc đầu xem có còn choáng không?”
Thiên Vũ Đế nghe lời nàng, lắc đầu mấy lần, xác định mình không còn choáng, rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện. “Nhân tình trẫm nợ Diêu gia còn chưa trả hết, bây giờ lại nợ ngươi nữa.”
Phượng Vũ Hoành bật cười. “A Hoành là tức phụ tương lai của phụ hoàng, ân tình này có nợ, cũng là nợ Cửu điện hạ.”
Nói vậy khiến Thiên Vũ Đế thấy rất có lợi cho hắn, không khỏi cao giọng cười ha hả.
Phượng Vũ Hoành thấy hắn thật sự không sao, lúc này mới cùng Mạc Bất Phàm nâng hắn dậy, một lần nữa ngồi trở lại Long ỷ.
Phượng Vũ Hoành đưa bình sứ trong tay cho cho Thiên Vũ Đế, bên trong là mười viên thuốc hạ huyết áp, đây là do nàng sắp xếp ra để mang sẵn trong hiệu thuốc, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể dùng.
Thiên Vũ Đế nhìn bình nhỏ kia, hỏi nàng. “Vừa rồi trẫm uống cái này?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Tức phụ từng nhận một vị kỳ nhân Ba Tư làm sư phụ, hắn dạy cho tức phụ rất nhiều cách chế kỳ dược. Đây là một loại dược vật được gọi là thuốc hạ huyết áp, chuyên dùng cho bệnh nhân cao huyết áp, hiệu quả cực nhanh.”
Thiên Vũ Đế nghe không hiểu lắm, nhưng biết được thuốc này tốt cho bệnh của mình, đã cẩn thận thu vào.
Mạc Bất Phàm ở bên cạnh bổ sung thêm. “Phượng gia lão thái thái cũng có loại bệnh này, lần trước thần đến Phượng gia làm dược thiện, đã thấy tận mắt lão thái thái phát bệnh, cũng uống thuốc cho Vương phi chế để cứu mạng.”
Thiên Vũ Đế lần nữa cảm khái. “Lúc trước trẫm không hiểu sao y thuật của Diêu lão đầu lại tốt đến thế, bây giờ trò giỏi hơn thầy, A Hoành tuổi còn nhỏ, y thuật cũng không thua kém ngoại tổ phụ ngươi.”
Phượng Vũ Hoành được khen đến mức có chút xấu hổ, chỉ vì nàng có không gian trong tay mới có những thứ tốt như vậy, nếu không có hiệu thuốc không gian, đừng nói là chế ra thuốc Tây y, kể cả là thuốc Đông y, chỉ sợ nàng sẽ rất lao lực.
Tinh thần của Thiên Vũ Đế chuyển biến tốt hơn rất nhiều, Hoàng hậu đề nghị. “Hay là cung yến hôm nay đến đây thôi, Hoàng thượng cần được nghỉ ngơi.”
Nhưng Thiên Vũ Đế khoát tay chặn lại. “Tiếp tục! Trẫm không thể làm mọi người mất hứng!”
Hoàng hậu khó xử hỏi một câu.“Bộ Quý phi kia...”
“Hừ!” Thiên Vũ Đế nắm tay, cố gắng khống chế tâm tình của mình. “Ném nàng về cung, không cho phép ai để ý đến nàng!”
Hoàng hậu gật đầu, ra lệnh cho hạ nhân đi làm. Mà đối với vị Bộ đại nhân chết oan kia, không ai dám nhắc tới.
Hoàng hậu ra hiệu cho mọi người quỳ phía dưới đứng dậy, nhìn Hoàng thượng đã khôi phục lại như cũ, chỉ cảm thấy màn kịch náo loạn vừa rồi giống một cơn ảo giác. Vân phi nhiều năm chưa rời khỏi Nguyệt Hàn cung sao có thể đi ra ngoài? Lại Bộ Thượng thư sao có thể bị chính nữ nhi của mình đè chết? Bộ Quý phi quyền cao chức trọng tại hậu cung từ trước đến giờ sao có thể lập tức gãy đổ?
Là ảo giác, nhất định là ảo giác, bằng không Hoàng thượng đang chóng sao có thể sau một khắc đã phấn chấn ngồi đây?
Chỉ đến lúc mọi người nhìn về phía Phượng Vũ Hoành mới ý thức được tính chân thật của chuyện này.
Phượng gia Nhị tiểu thư, Ngự Vương phi tương lai, ngoại tôn nữ của Thần y Diêu Hiển, bệnh nặng đến nỗi Mạc Bất Phàm cũng không có cách, mà trong tay nàng lại có thuốc chữa.
Người người nghị luận sôi nổi, một phu nhân quan viên nhất phẩm nói với nữ nhi nàng. “Nghe nói Phượng tiểu thư có mở một Bách Thảo đường ở kinh thành, bên trong có bán một số loại dược hoàn và thuốc pha nước uống, tất cả đều là kỳ dược có hiệu quả rất nhanh. Ngày nào đó ngươi đi mua một chút, để trong nhà dự trữ.”
Không ít phu nhân tiểu thư có ý định như vậy, ngay cả Thanh Nhạc cũng hỏi Phượng Trầm Ngư. “Ngươi nói, Phượng Vũ Hoành có thể giúp ta mọc lại tóc không?”
Phượng Trầm Ngư đã sớm đố kỵ đến sắp phát bệnh, đâu còn muốn cho Thanh Nhạc một sắc mặt tốt, liền đả kích nàng. “Cho dù có thể, nàng cũng sẽ không chữa cho ngươi.”
Thanh Nhạc giận dữ, tức khắc quên mất tình huống xung quanh, cầm một chén nước ném tới trước.
“Choang” một tiếng, chén nước rơi xuống đất, vỡ vụn.
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn sang, nhìn chằm chằm vào vị Quận chúa khác họ mà không ai yêu thích, chỉ cảm thấy nàng dùng khăn quấn đầu lại trông rất buồn cười. Xấu xí còn làm chuyện khiến người khác để ý, bộ dáng này, yên lặng không phải tốt rồi sao? Sao cứ phải dùng phương thức này để nhắc nhở mọi người nhớ đến sự hiện diện của nàng?
Thiên Vũ Đế giờ khắc này cũng chú ý tới Thanh Nhạc, nhưng cùng lúc đó, hắn nghĩ tới một chuyện phải làm tối nay. Vì thế hắng giọng, cất cao giọng nói. “Hôm nay là Nguyệt Tịch, còn có hỉ sự trẫm muốn chia sẻ cùng với chư vị.”