Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 149: Chương 149. Tứ hôn


trước sau

Vào giờ phút này, Thanh Nhạc vô cùng hối hận với cử chỉ khi kích động, vốn nghĩ cung yến hôm nay đã náo loạn thế này, nếu không ai nhắc đến chuyện này, Hoàng thượng sẽ quên đi. Tiếc thay, người nhắc nhở Hoàng thượng, chính là nàng.

“Thanh Nhạc Quận chúa.” Thiên Vũ Đế gọi Thanh Nhạc, một tiếng này, không chỉ Thanh Nhạc ấm ức, Định An Vương cũng lắc đầu liên tục.

Nhưng ấm ức thì cũng không còn cách nào, Hoàng mệnh khó chống lại, bọn hắn cũng không có lá gan giống Huyền Thiên Minh, thích làm cái gì thì làm cái đấy.

Thanh Nhạc bất đắc dĩ đứng dậy, quỳ xuống giữa đại điện. “Thanh Nhạc tham kiến Hoàng thượng.”

Thiên Vũ Đế nhìn vị Quận chúa này, trong lòng cười lạnh một tiếng. Lúc Định An Vương phủ xảy ra chuyện, hắn mặc dù không có mặt, nhưng cũng biết hết mọi chuyện. Thanh Nhạc này có ý đồ hãm hại nữ nhân của nhi tử bảo bối của hắn, kết quả là bị Phượng Vũ Hoành hại ngược lại, đúng là báo ứng!

Đối với chuyện chỉ hôn cho Thanh Nhạc, Thiên Vũ Đế vô cùng thích thú. Vì thế lại hỏi một tiếng. “Nam tử tâm đầu ý hợp với ngươi có đến không?” Hắn đã đặc biệt nói Hoàng hậu mời người nọ tới.

Lúc này, chợt nghe chỗ khách nam bên kia có thanh âm vang lên. “Nô tài có mặt!” Sau đó thấy một nam tử dáng người khỏe mạnh đi lên trước, quỳ xuống bên cạnh Thanh Nhạc. “Nô tài Vương Nặc, tham kiến Hoàng thượng!”

Thanh Nhạc hung hăng trừng người này, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì.

Thiên Vũ Đế gật gật đầu, nhìn Vương Nặc, bất chợt cười thật to, Sau khi cười lại mở miệng nói. “Rất xứng đôi! Quả nhiên rất xứng đôi! Xem ra, ánh mắt của Thanh Nhạc cũng không tệ lắm.”

Định An Vương liền thấy khuôn mặt của hắn đã bị Hoàng thượng ném đi mất!

Vương Nặc kia thân thể khỏe mạnh, là thị vệ trong Vương phủ, trên người có công phu. Nhưng nói hắn có bộ dáng tốt, chính là nói bậy. Người này tuy không phải khó coi, nhưng cũng không tính dễ nhìn, chưa nói đến trên cằm hắn có một vết sẹo, nghe nói là lúc tập võ bị thương. Dù sao ngày thường Thanh Nhạc cũng như hoa như ngọc, phối thứ như vậy, sao xứng đôi được?

Nhưng Hoàng thượng nói xứng đôi, ai dám cãi lại? Vì thế khách nhân phía dưới liền phụ họa. “Có thể có được vị lang quân như ý, Thanh Nhạc Quận chúa thật có phúc lớn!”

Thanh Nhạc sắp phát điên rồi, nhưng nàng có thể nói cái gì? Nếu như không thừa nhận là tâm đầu ý hợp, vậy có nghĩa là bị hắn mê hoặc? Như vậy thì không phải là hỷ sự, mà là đại tội.

Thiên Vũ Đế nhìn phản ứng của mọi người, lại thưởng thức khuôn mặt tái xám của Thanh Nhạc, thấy đủ mới tiếp tục mở miệng. “Một đôi tâm đầu hợp ý, đây là chuyện tốt. Định An Vương, sao ngươi không sớm nói với trẫm?”

Định An Vương nghe Hoàng thượng gọi tên, nhanh chóng đứng dậy quỳ xuống bên cạnh Thanh Nhạc. “Thần... Thần không muốn gây thêm phiền toái cho Hoàng thượng.”

“Chà!” Thiên Vũ Đế vung tay lên. “Sai lại phiền phức? Ngươi là Vương gia khác họ, Thanh Nhạc là Quận chúa, phân lượng của nha đầu này trong lòng trẫm cùng với Thiên Ca là như nhau.”

Mọi người thấy Hoàng thượng trợn mắt nói dối, mọi người đều lựa chọn cách không để ý từ “như nhau” này.

Như nhau? Như nhau mới lạ.

Thanh Nhạc vì mình tranh thủ lần cuối cùng, chỉ thấy nàng dập đầu với Thiên Vũ Đế, cầu xin. “Thanh Nhạc còn muốn ở nhà hầu hạ phụ vương cùng mẫu phi thêm hai năm, thỉnh Hoàng thượng tác thành.”

Thiên Vũ Đế nghiêm mặt. “Ngươi đâu còn nhỏ nữa? Trẫm nhớ sinh thần của ngươi là tháng mười, chỉ hai tháng nữa là đến tuổi cập kê. Nữ tử Đại Thuận xuất giá khi cập kê là hỷ sự. Hôm nay trẫm tứ hôn cho hai ngươi, hôn lễ sẽ tổ chức vào sinh thần mười lăm tuổi của Thanh Nhạc, cùng tổ chức với lễ cập kê! Ngươi là Quận chúa, để Quận mã nhập phủ là chuyện bình thường, cho nên ngươi không cần lo phụ vương và mẫu phi ngươi không có ai chiếu cố. Định An Vương, ngươi thấy thế nào?”

Định An Vương còn nói được gì, Hoàng thượng đã chọn ngày xong cả rồi, căn bản là không cho hắn thương lượng. Vì thế đành phải dập đầu. “Thần tạ long ân Hoàng thượng.”

Thanh Nhạc cùng Phụ vương cúi đầu xuống, cắn răng nói. “Thanh Nhạc tạ Hoàng thượng tứ hôn.”

Trên đại điện có ba người phải quỳ, đám người đang chờ nghe câu tạ thứ ba để tiếp tục thưởng thức ca vũ, nhưng vào lúc này, nghe thấy tên nam tử cường tráng kia gào to. “Thần thỉnh Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”

Một câu nói, tứ phía khiếp sợ.

Thanh Nhạc cũng kinh hãi.

Thanh Nhạc lúc này đã nghĩ, làm loạn đi, tốt nhất là ngươi làm loạn trước mặt Hoàng thượng, sau đó một đao chém ngươi là tốt nhất. Bổn Quận chúa dù cả đời không gả, cũng không nguyện ý gả cho tên cẩu nô tài như ngươi.

Thế mà, Thiên Vũ Đế không hề tức giận như trong dự liệu, hắn chỉ hứng thú nhìn Vương Nặc kia, hỏi một câu. “Ngươi không muốn cưới Thanh Nhạc Quận chúa sao?”

Vương Nặc gật gật đầu. “Nô tài không muốn.”

“Vì sao?”

“Bởi vì...” Vương Nặc liếc nhìn Thanh Nhạc. “Bởi vì nàng quá xấu.” Vừa nói, vừa bất chợt đưa tay về phía Thanh Nhạc.

Thanh Nhạc không có phòng bị, chốc lát đã bị Vương Nặc kéo khăn trùm đầu xuống.

Một cái đầu trọc trong chốc lát lộ ra trước mắt mọi người, từng vết sẹo trên đầu khiến mọi người cảm thấy buồn nôn, có phu nhân sức chịu đựng kém chút nữa đã nôn thật sự.

Huyền Thiên Ca vừa nhìn đã thấy vui, kéo tay áo Phượng Vũ Hoành. “Là nam nhân của ngươi đốt đó.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Ngươi nhìn kỹ đi, rất giống một tác phẩm nghệ thuật mang tính chất hủy diệt.”

Tưởng Dung nghe không nổi nữa, dùng khăn nhỏ che miệng, xoay người đi, suýt nữa nôn hai lần.

Phượng Vũ Hoành nâng cằm lên thưởng thức cái đầu của Thanh Nhạc, bệnh nghề nghiệp lại tái phát... Ừ, cũng không khó trị, nhưng dù cho chữa khỏi, bệnh viêm da cũng sẽ đi theo Thanh Nhạc cả đời. Đến lúc đó da đầu giống như cái móng tay, từ từ bong hết ra, cho đến lúc chết.

“A!” Đột nhiên, Thanh Nhạc kêu lên một tiếng sợ hãi, toàn thân run rẩy. Chỉ thấy hai tay nàng ôm đầu, liều mạng muốn che đậy, nhưng che khuất thế nào được? Cái đầu không một sợi tóc đã sớm in dấu trong lòng mọi người, hình tượng này của Thanh Nhạc Quận chúa sẽ khắc sâu trong lòng mọi người suốt đời.

“Hoàng thượng!” Vương Nặc chỉ vào đầu Thanh Nhạc, nói. “Cầu Hoàng thượng khai ân! Nô tài mà có thê tử như vậy, ban đêm cũng sẽ gặp ác mộng!”

Định An Vương tức sắp chết, đứng dậy, một cước đạp Vương Nặc kia. “Nhạc Nhi của ta dù cháy hết toàn thân, thì nàng vẫn là Quận chúa, không tới phiên ngươi ghét bỏ!”

Thiên Vũ Đế cũng thu hồi thái độ trêu tức, sắc mặt giận dữ một lần nữa hiện lên, mắt trừng Vương Nặc. “Một nô tài cũng dám lớn mật như thế, Định An Vương, sau này ngươi phải quản lý gia nô cho tốt.”

Định An Vương nhanh chóng quỳ trở lại. “Thần tuân chỉ.”

“Thôi!” Thiên Vũ Đế phất tay áo. “Hôm nay là Nguyệt Tịch, còn là ngày tứ hôn cho Thanh Nhạc, trẫm không so đo với ngươi, không thể vô cớ phá hỏng bầu không khí.”

Phượng Vũ Hoành trợn tròn mắt, bầu không khí đã sớm bị ngươi phá hủy rồi, không phải sao? Ngươi quên chuyện chính tay người hại chết Lại Bộ Thương thư sao?

“Tháng mười này là ngày Thanh Nhạc cập kê, cũng là ngày đại hôn của các ngươi, đến lúc đó, trẫm chắc chắn sẽ mang đến một phần lễ vật!” Một câu nói của Thiên Vũ Đế, kết thúc chuyện này.

Vương Nặc kia thấy Thiên Vũ Đế thậtsự động khí, không dám lỗ mãng, cũng quỳ xuống đất tạ ân.

Đầu óc Thanh Nhạc là một trận hỗn loạn, theo bản năng liền nhìn về phía Huyền Thiên Minh. Nhưng đối phương căn bản không hề nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy ấy đang nhìn về hướng khác.

Thanh Nhạc xoay người lại, chỉ thấy Phượng Vũ Hoành đang làm mặt quỷ với Huyền Thiên Minh, thường ngày vốn chỉ cười khẽ, mặt quỷ này lại khiến nàng lộ ra mười phần đáng yêu. Đặc biệt khi nhìn vào mái tóc của Phượng Vũ Hoành, Thanh Nhạc đố kỵ đến phát điên.

Nàng cũng không biết làm sao mình có thể trở về chỗ ngồi, đến khi Trầm Ngư đỡ nàng ngồi xuống, lại ghé vào lỗ tai nàng thì thầm một câu, nàng mới hồi phục lại tinh thần.

Thấy chuyện nhà của Định An Vương đã xong, đám người bắt đầu cảm thấy bầu không khí cung yến năm nay thật quỷ dị, tốt nhất là nên kết thúc sớm, nếu cứ kéo dài, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Vì thế có người không kiềm chế nổi, chủ động tiến lên phía trước. “Hoàng hậu nương nương, ngày trước thần ngẫu nhiên tìm được một loại bảo vật, hôm nay là Nguyệt Tịch nên đã đặc biệt mang vào cung tặng cho nương nương, mong nương nương quốc sắc thiên tư, thường khai bất tạ. vĩnh thịnh bất suy.”

Phượng Vũ Hoành hiểu rõ, đã đến tiết mục tặng lễ vật cho Hoàng hậu.

Nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, hỏi Hoàng Tuyền bên cạnh. “Mọi việc xong rồi?”

Hoàng Tuyền gật đầu. “Tiểu thư yên tâm.”

Nàng khẽ nhếch môi nở nụ cười, dư quang hướng sang phía Phượng Trầm Ngư, chỉ thấy nàng đang cúi đầu nói chuyện với Thanh Nhạc, trên mặt có chút hoang mang.

Thanh Nhạc một lần nữa dùng khăn trùm đầu, không tinh tế như trước, mà rối bời một cục, đâu còn nửa điểm khí thế của Quận chúa.

Nàng kéo tay áo Tưởng Dung, nói. “Lát nữa cung yến sẽ lại có trò hay, mở mắt nhìn thật rõ.”

Tưởng Dung khó hiểu. “Còn có trò hay? Nhị tỷ tỷ, hôm nay Tưởng Dung thật mở mang tầm mắt, thì ra cung yến của Hoàng cung lại náo nhiệt như thế, chuyện giết người cũng có rồi, còn có thể có tiết mục hay hơn sao?”

Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Màn kịch trước đó không liên quan đến chúng ta lắm, màn kịch tiếp theo, mới là quan trọng.”

Tưởng Dung căn bản không nghe rõ ý nghĩa trong lời nói của Phượng Vũ Hoành, nhưng nàng có một loại kỹ năng, chính là chủ động ý thức tất cả lời nói của Nhị tỷ tỷ đều đúng. Vì thế nàng ngồi thẳng, chờ xem kịch vui.

Huyền Thiên Ca phát hiện, từ lúc giai đoạn tặng lễ vật bắt đầu, ánh mắt của Thanh Nhạc cứ thỉnh thoảng lại nhìn sang bàn bên này. Nàng hỏi Phượng Vũ Hoành. “Nữ nhân đó đang nhìn ngươi?”

Phượng Vũ Hoành xem thường. “Bằng không thì đang nhìn ngươi!”

“Chắc chắn không phải, từ trước đến giờ ta luôn hòa nhã với mọi người, chưa bao giờ ỷ mạnh hiếp yếu, ánh mắt độc ác của nàng không thể dành cho ta.”

Phượng Vũ Hoành giật giật khóe miệng, Huyền Thiên Ca, ngươi nói như vậy mà không sợ mất lưỡi sao?

Nguyệt Tịch cung yến của Đại Thuận triều, cũng không biết là bắt đầu từ năm nào, liền tự động bỏ thêm vào một khâu tặng lễ vật cho Hoàng hậu. Trước đây khi Thái hậu còn sống thì phải tặng cho cả Thái hậu, còn Hoàng thượng thì không cần nịnh nọt.

Nói như vậy, lễ vật quý giá thì các đại thần trong triều đưa, nữ quyến bên này quá nửa là đưa mấy thứ lễ nho nhỏ vụn vặt.

Phượng Cẩn Nguyên, với tư cách là Thừa tướng một triều, tất nhiên phải đứng lên làm gương, sau khi người thứ nhất tặng lễ vật xong, Phượng Cẩn Nguyên đứng lên, mang một cái hộp gỗ đi vào giữa điện, quỳ bái Hoàng hậu, đồng thời nói. “Thần đại diện cho Phượng gia dâng lên Thất Thải Thạc, mong Hoàng hậu nương nương thích.”

Tất cả mọi người dụi dụi mắt, Thất Thải Thạch? Đó là cái gì?

Từng người một đưa mắt nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên.

Chỉ thấy Phượng Cẩn Nguyên chậm rãi mở hộp gỗ trong tay ra, đồng thời giải thích với mọi người về Thất Thải Thạch, hắn nói. “Thất Thải Thạch là do thiên nhiên hình thành, thuộc loại ngọc, nhưng trên cùng một viên ngọc lại có bảy màu khác nhau, mà viên ngọc là hình một cánh hoa, thoạt nhìn y hệt một đóa thất sắc hoa”

Nói xong, hộp gỗ đã hoàn toàn mở ra, tất cả mọi người nghe hắn nói cảm thấy rất hấp dẫn, bao gồm cả Hoàng thượng và Hoàng hậu. Thiên Vũ Đế từ trước đến giờ thích trân bảo, Hoàng hậu cũng thích nghịch vật mới, hai người cùng nắm tay đứng lên, tiến lên phía trước vài bước, ánh mắt nhìn thẳng vào cái hộp gỗ ấy.

Thế mà, Phượng Cẩn Nguyên vốn đang đắc ý, khi mở hộp gỗ ra thì choáng váng một phen: Hộp trống không.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!