Mãn Hỉ là người hầu hạ Phượng Vũ Hoành tắm, lúc trước nàng có lưu ý đến móng tay của Mãn Hỉ được sơn rất tốt, chỉ là nha đầu này không ngờ rằng vào Liễu viên phải làm việc nặng cả ngày, sơn móng tay đã sớm tróc ra gần hết. Cũng chính vì vậy, chỗ móng tay để lộ ra một vấn đề nhỏ liền bị Phượng Vũ Hoành thu hết vào đáy mắt.
Mặt ngoài mười ngón tay đều có mặt lõm hoặc đường rãnh, nơi nghiêm trọng còn tạo thành vết rách, hai ngón tay cái đã bắt đầu dày lên, hiện màu nâu đậm, ố màu nghiêm trọng, màu sắc các móng tay khác cũng tương đối đục ngầu.
Đây là bệnh nấm móng.
Chỉ là người thời cổ cũng không hiểu cái gì gọi nấm móng, đặc biệt là nha hoàn trong phủ này, sinh ra loại bệnh này cũng không dám đến đại phu, nếu bị truyền ra ngoài sẽ bị đuổi ra khỏi phủ. Các chủ tử cũng mặc kệ ngươi có phải là nhất đẳng nha hoàn hay không, cũng không quan tâm bệnh kia có bị truyền nhiễm hay không, chỉ cần uy hiếp đến sức khỏe hay làm bẩn mắt các nàng, tuyệt đối phải đuổi đi thật xa.
Mãn Hỉ đổ nước vào thùng gỗ, thấy Phượng Vũ Hoành đứng cạnh nhìn, không hề thay y phục tắm rửa, nàng thấy có chút kỳ quái, kêu một tiếng. “Nhị tiểu thư?”
Phượng Vũ Hoành chăm chú nhìn hai tay nàng ta, lúc nãy đổ nước nóng vào thùng, nha đầu này đã nhúng tay vào nước, còn “tốt bụng” dò xét xem nước có nóng không.
Vì thế, nàng càng có đầy đủ lý do. “Mãn Hỉ, tuy ở Phượng phủ ta không được sủng ái, thậm chí còn không được chào đón, nhưng tốt xấu gì ai nấy thấy ta cũng phải kêu một tiếng Nhị tiểu thư. Nếu như Phượng gia Nhị tiểu thư trong chớp mắt sinh ra một loại bệnh quái lạ, móng tay cùng làn da đều ghẻ lở, ngươi nói Phượng gia là trực tiếp ném ta đi, hay tìm đại phu xem bệnh cho ta? Rồi điều tra nguyên nhân ta sinh bệnh?”
Nàng vừa nói lời này ra, Mãn Hỉ theo bản năng liền rụt hai tay vào trong tay áo, chậu gỗ trong tay “ầm” một tiếng, rơi xuống đất, nước bắn tung tóe.
“Nhị, Nhị tiểu thư, sao lại nói lời ấy?”
Phượng Vũ Hoành đột nhiên vỗ mạnh cái bàn. “Sao lại nói lời ấy? Không ngờ phụ thân ta là người trọng tình trọng nghĩa như thế, lại nâng đỡ một người lòng dạ rắn rết lên làm chính thất. Đường đường là Phượng phủ Đại phu nhân, lại phái một nha hoàn có bệnh nấm móng đến hầu hạ trong phòng ta, đây chẳng phải muốn truyền bệnh qua cho ta, đẩy ta vào chỗ chết sao?”
Hai chữ “nấm móng” vừa ra khỏi miệng nàng, Mãn Hỉ không hiểu sao lại choáng váng, “ầm” một tiếng liền quỳ xuống đất, cũng không quản địa vị trong phủ của vị Nhị tiểu thư này là gì, liên tục dập đầu.
“Cầu Nhị tiểu thư tha mạng, cầu Nhị tiểu thư tha mạng!”
Phượng Vũ Hoành kéo ghế ngồi xuống, nửa ngày không mở miệng, chờ cảm xúc của Mãn Hỉ ổn định lại, lúc này mới nói. “Tuy một thứ nữ như ta đi chỉ trích mẫu thân là đại bất kính, nhưng mẫu thân làm ra chuyện như vậy, cũng không vinh quang gì.”
“Chuyện này... Chuyện này không liên quan tới Đại phu nhân.” Mãn Hỉ bị doạ đến chân tay run cầm cập. “Là do nô tỳ... Đại phu nhân không biết gì hết, cầu Nhị tiểu thư đừng nói cho Đại phu nhân biết, cầu Nhị tiểu thư khai ân!” Mãn Hỉ lại dập đầu xin tha thứ.
Phượng Vũ Hoành hơi khó chịu, đám người cổ đại này cứ động tý lại quỳ xuống mà dập đầu, cứ thế này thì nói chuyện thế nào? Chờ đến lúc dập đầu đến mơ hồ rồi, nàng nói chuyện chẳng phải là vô ích sao?
“Ngươi nếu còn muốn dập đầu như vậy, ta liền đi nói với Đại phu nhân.” Nàng uy hiếp. “À, còn phải nói với tổ mẫu một tiếng, đây không phải chuyện đùa, nếu bị lây bệnh sẽ rất nguy hiểm.”
“Nhị tiểu thư, không được!” Mãn Hỉ hoảng sợ, bò tới trước hai bước, muốn ôm chân Phượng Vũ Hoành, nhưng hai tay vừa nâng lên lại nghĩ tới bệnh nấm móng trên mười ngón, tay dừng lại giữa không trung, rút về cũng không được, tiến lên cũng không xong.
Nhưng thái độ của Phượng Vũ Hoành đột nhiên thay đổi, bất chợt nắm chặt hai cánh tay Mãn Hỉ, sau đó nâng tới trước mặt mình.
“Nhị tiểu thư.” Mãn Hỉ muốn rút tay lại, chợt phát hiện, căn bản là rút không nổi.
“Đừng nhúc nhích, cho ta xem thử.”
Mãn Hỉ vừa thẹn vừa sợ, móng tay của nàng như vậy đã được một thời gian, để đề phòng người khác phát hiện, mỗi ngày nàng đều thức đến nửa đêm để sơn móng tay. Ban ngày cũng lựa chọn công việc không dính nước, mới giấu diếm được lâu như thế. Bây giờ...
“Mãn Hỉ.” Phượng Vũ Hoành nghiên cứu móng tay của nàng. “Ngươi có biết ngoại tổ phụ của ta trước đây làm gì không?”
Mãn Hỉ sửng sờ, theo bản năng gật đầu. “Có, có biết.” Chuyện của Diêu gia trong Phượng phủ, không ai là không biết.
“Ừ. Ta từ nhỏ vốn thân cận với ngoại tổ phụ, đi theo đọc không ít sách y, cũng học được không ít y thuật. Ta khi đó tuổi còn nhỏ, có lòng hiếu kì nặng, đã ghi nhớ được rất nhiều phương thuốc dân gian có hiệu quả thần kỳ, nếu ta nói bệnh nấm móng của ngươi có thể trị, ngươi tin không?”
Mãn Hỉ trong nháy mắt hoá đá, hạnh phúc tới quá nhanh khiến nàng không đỡ kịp, nha đầu này há to miệng, nửa ngày mới ngậm miệng được, sững sờ không phát ra tiếng động.
Phượng Vũ Hoành vỗ mạnh vai nàng một cái, lúc này người mới tỉnh, chợt nghe Mãn Hỉ thét một tiếng kinh hãi. “Thật sự?”
“Không, là giả.” Nàng đẩy đôi tay ấy ra, dựa lưng vào ghế dựa. “Nói đến đâu rồi nhỉ? Đúng rồi, ta muốn đi báo với mẫu thân và tổ mẫu.”
“Nhị tiểu thư!” Trái tim Mãn Hỉ bất định, lúc lên lúc xuống, trong chốc lát rớt xuống bụng, trong chốc lát lại ở trên cổ họng. “Nhị tiểu thư, cầu người tha cho nô tỳ! Cầu Nhị tiểu thư cứu mạng, cầu Nhị tiểu thư cứu mạng!”