Sáng sớm hôm sau, Phượng phủ nữ quyến tụ hội tại Thư Nhã viên thỉnh an lão thái thái.
Trầm Ngư cũng được Ỷ Lâm và Ỷ Nguyệt ngồi ở bên cạnh bầu bạn, nước trà đặt trên bàn bên cạnh, bàn tay nàng lại sưng, trước sau cũng không dám bưng lên.
Phượng Vũ Hoành tựa sát trên nệm bên cạnh lão thái thái, đặt tay lên cổ tay, đang bắt mạch cho lão thái thái.
Mỗi khi đến lúc này, cũng là lúc lão thái thái cảm thấy Phượng Vũ Hoành hữu dụng nhất. Trong nhà có một tôn nữ hiểu y lý, dù sao cũng tốt hơn nuôi Khách Khanh đại phu, đỡ xảy ra chuyện như của Tử Duệ lúc trước.
“Thân thể tổ mẫu không có gì đáng ngại.” Bấm mạch trong chốc lát, Phượng Vũ Hoành thả tay xuống, trấn an lão thái thái. “Tuy đã sang thu, nhưng eo và chân của tổ mẫu năm nay tốt hơn, không gặp bệnh nặng, khí mạch cũng thuận.”
Lão thái thái nghe xong, trong lòng rất thoải mái, không ngừng khen nàng. “Vẫn là A Hoành của chúng ta giỏi nhất.”
Phượng Vũ Hoành lại mở miệng nhắc nhở lão thái thái. “Nhưng phải chú ý nóng gan! Tổ mẫu gần đây động khí khá nhiều, không nên để hỏa khí làm bản thân thương tổn.”
Lão thái thái bất đắc dĩ than một tiếng, động khí khá nhiều? Không nhiều mới lạ.
Hàn thị ngồi bên cạnh trợn tròn mắt, giọng nói khó nghe vang lên. “Trong phủ cứ chuyện này đi chuyện khác lại đến, không động khí mới là lạ.” Vừa nói vừa trừng Trầm Ngư. “Đại tiểu thư, người nói có phải không?”
Trầm Ngư cúi đầu, không để ý nàng.
Hàn thị không muốn buông tha, lại nói. “Đặc biệt là đôi tay kia của Đại tiểu thư, thật sự càng làm cho lão thái thái và lão gia động khí! Lại phải nói, chuyện hôn mê bất tỉnh đâu phải muốn là làm được, không làm được đến cuối cùng thì người thua thiệt chính là mình.”
Hàn thị vừa mở miệng, tất cả mọi người đều cảm thấy không thoải mái. Hàn thị trước đây thiên kiều bá mị, Hàn thị hiện tại, lại mang theo chút quái gở giống Phượng Vũ Hoành.
Trầm Ngư bị nàng nói khiến hỏa khí trong lòng hừng hực dâng lên, rồi lại không thể không cố nén, chỉ là vẫn tỏ thái độ với lời nói của Hàn thị. “Ta thực sự bị bệnh, Hàn di nương đừng không biết phân biệt trái phải.”
“A?” Hàn thị đề cao giọng. “Ta không biết phân biệt trái phải? Ta nói Đại tiểu thư giả bệnh từ lúc nào?”
“Ngươi...” Trầm Ngư cảm thấy Hàn thị là một nữ nhanh chanh chua, nàng không nên nói linh tinh với nữ nhân chanh chua. Vì thế lại cúi đầu, ngậm miệng lại.
Hàn thị nhìn Trầm Ngư, lạnh giọng cười. “Tay bị buộc thành cái dạng kia, thật không biết có tốt lên được hay không. Đại tiểu thư từ nhỏ đã am hiểu cầm kỹ, hôm nay bị phế đi một bàn tay, cầm kỹ khổ luyện nhiều năm, chỉ sợ không còn giá trị.”
Tâm của Trầm Ngư chợt trùng xuống, ngẩng đầu lên hỏi. “Ngươi có ý gì?” Lại nhìn về phía Phượng Vũ Hoành. “Tay này của ta không thể tốt như cũ?”
Phượng Vũ Hoành xem thường. “Nếu như Hàn di nương cũng là đại phu, Đại tỷ tỷ cứ tin nàng đi.”
“Được rồi.” Lão thái thái đã sớm không nghe lọt tai những lời nói quái gở của Hàn thị. “Thư Nhã viên này không chứa nổi ngươi, cút ngay về viện tử của mình. Đã quên hết thân phận rồi, cư nhiên không tự xưng “thiếp thân”, không phải là đang có mưu đồ chứ?”
Hàn thị dù gan lớn ra sao cũng không dám đối nghịch với lão thái thái, khó chịu cúi đầu, không thèm nhắc lại.
Lão thái thái nhìn tay của Trầm Ngư, đáy lòng dâng lên một chút e ngại, buột miệng hỏi Phượng Vũ Hoành. “Tay của Đại tỷ tỷ ngươi...”
“Tổ mẫu yên tâm.” Nàng cười an ủi. “Nhanh thì nửa tháng, chậm thì một năm, tay của Đại tỷ tỷ sẽ lành lại.”
Lão thái thái lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Trầm Ngư nghe cũng yên lòng.
“Trầm Ngư!” Lão thái thái nói. “Lần này ngươi bất chợt phát bệnh, còn thật may mắn là có A Hoành, nếu không có nàng, chỉ sợ bây giờ ngươi cũng không tỉnh lại, ngươi cần phải đa tạ Nhị muội muội của ngươi.”
Phượng Trầm Ngư hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng cực kỳ muốn giết Phượng Vũ Hoành, sao có thể đa tạ nàng? “Còn thỉnh tổ mẫu suy nghĩ vì người trong nhà một chút, Nhị muội muội dù sao cũng chỉ mới mười hai tuổi, tuy là được Diêu Thần y chân truyền, cũng chỉ là khi còn nhỏ. Về phần kỳ nhân Ba Tư nàng kể, ngoại tộc bên ngoài tới, không tin mới tốt, đừng quá ỷ lại, đừng vì sai lầm mà làm hại người trong nhà.”
Khi nói xong lời này, bởi vì chán ghét Phượng Vũ Hoành, nàng cũng không nói bằng giọng bình thường. Lão thái thái nghe liền động khí. “Ngươi đang giáo huấn ta? Ngày ấy ngươi hôn mê bất tỉnh, ta với phụ thân ngươi ở cạnh cả đêm, thỉnh bao nhiêu đại phu đến ngươi cũng không tỉnh. Ta không còn biện pháp mới đi tìm Nhị muội muội ngươi, ngươi sau khi được nàng trị liệu đã tỉnh lại. Không biết cảm kích thì thôi, sao còn nói ra lời ấy? Thật không biết điều! Quá không biết điều!”
Trầm Ngư cả kinh, lập tức ý thức được lời mình nói, nàng hận Phượng Vũ Hoành là thật, nhưng hôm nay người nói chuyện cùng nàng là lão thái thái, nàng sao có thể cáu kỉnh với tổ mẫu, người mà ngay cả phụ thân nàng cũng phải nhún nhường ba phần?
Ý thức được điều này, Trầm Ngư nhanh chóng đứng dậy, thẳng thắn quỳ xuống trước mặt lão thái thái. “Thỉnh tổ mẫu thứ tội! Trầm Ngư mới tỉnh lại không lâu, đầu óc còn chưa rõ ràng, vừa rồi quả thực là hồ ngôn loạn ngữ!” Lại ngẩng đầu, trên mặt chảy xuống hai giọt lệ, một bộ dáng muốn có bao nhiêu người thương thì có bấy nhiêu, lão thái thái cần gì phải tiếp tục oán giận nàng?
“Mau đứng lên.” Nàng đành thở dài một hơi. “Ta biết thân thể ngươi không tốt, không trách ngươi. Chỉ là Nhị muội muội ngươi thực sự hảo tâm, ngươi phải đa tạ nàng.”
Phượng Trầm Ngư trong lòng thầm mắng lão thái thái một trận, chỉ nói lão thái thái sống quá lâu nên đầu óc hồ đồ rồi, cư nhiên bị một dã hài tử trong núi dắt mũi, còn bảo vệ nàng như vậy.
Nhưng lão thái thái rất kiên trì, nàng cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành nín giận, nói với Phượng Vũ Hoành. “Như vậy, đa tạ Nhị muội muội.” Lúc nói chuyện, cũng không thèm nhìn Phượng Vũ Hoành.
Lão thái thái cảm thấy thái độ của Trầm Ngư không được, chuẩn bị nhắc nhở nàng hai câu, nhưng vào lúc này, có nha hoàn chạy vào từ bên ngoài, cầm trong tay một tấm thiệp mời màu trắng.
Triệu ma ma nhanh chóng tiến lên nhận lấy thiệp, nói vài câu với nha hoàn kia, mới quay đầu nói với lão thái thái. “Là Bộ phủ đưa thiệp tang tới. Đại tang của Lại Bộ Thượng thư, người trong phủ chúng ta nên đi phúng viếng.” Nàng vừa nói vừa đưa thiệp cho lão thái thái.
Lão thái thái nhận lấy, vừa nhìn vừa nói. “Cũng nên đi, lúc trước đám tang của Thẩm thị, Bộ gia Đại nhi tử cũng từng đến.”
Phượng Vũ Hoành nghe liền rối bời trong lòng. Bộ gia Đại nhi tử, tên là... Bộ Bạch Kỳ? Chính là Bộ Bạch Kỳ được ngoại tổ phụ Diêu Hiển của nàng chữa bệnh khi nghe tin nàng ra đời.
“Nói về Bộ gia Đại nhi tử, thật sự là một người thật thà đàng hoàng, chúng ta...” Lời của lão thái thái nói tới đây thì nói không được nữa, thanh âm dừng lại, tay cũng run rẩy. Theo bản năng nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, chỉ liếc mắt một cái, đã thu hồi ánh mắt.
Phượng Vũ Hoành cảm thấy buồn cười, chủ động mở miệng hỏi. “Trên thiệp tang có nhắc tới A Hoành?”
Lão thái thái khá có vài phần xấu hổ gật gật đầu, rút thiệp tang về trong tay. “Đúng vậy, trong thiệp có mời A Hoành.”
“Ha.” Nàng không nhịn được cười. “Thiệp tang lại còn điểm danh? Bộ gia coi đây là hỉ sự sao!” Bình thường chỉ có hỷ thiếp mới có thể đặc biệt điểm danh để ai cùng đi, thiệp tang chỉ mời theo đơn vị gia tộc.
Lão thái thái cảm thấy Bộ gia quá đáng, nhưng nàng cho là quá đáng chẳng phải vì việc điểm danh, mà trên tấm thiệp sáng loáng kia viết: Thỉnh Phượng gia thứ nữ Phượng Vũ Hoành tới phủ dập đầu tạ tội với Bộ Thượng thư. Nói như vậy nàng cũng không dám nói với Phượng Vũ Hoành, chỉ có Lão Thiên mới biết Nhị tôn nữ này sẽ có phản ứng gì. Huống chi, Bộ thượng thư chết có liên quan gì tới A Hoành nhà các nàng?
“Bộ gia thật là khinh người quá đáng!” Lão thái thái buông thiệp tang trong tay ra. “A Hoành không cần để ý.”
An thị cũng gật gật đầu. “Bộ Thượng thư chẳng qua là quan viên nhị phẩm, còn lão gia nhà chúng ta là quan viên nhất phẩm, đâu tới lượt bọn chúng điểm danh Phượng tiểu thư đi phúng viếng.”
Diêu thị cũng đã mở miệng, chuyên nghiệp hơn hẳn An thị. “Trong triều không có quy củ này.”
Mọi người hết sức tán đồng với lời nói của hai người, cũng cùng gật đầu, nhưng chỉ có Phượng Trầm Ngư xiết chặt lông mày, vẫn nói. “Chức quan của Bộ Thượng thư tuy không lớn bằng phụ thân, nhưng rốt cuộc trong cung còn có một vị Quý phi!”
Lão thái thái vừa nghe lời này, lại bắt đầu suy nghĩ một lần nữa.
Xác thực, một vị Thượng thư không thể quản một vị Thừa tướng, nhưng một Quý phi trong cung lại không giống như vậy. Tuy ai nấy đều biết Bộ Thượng thư là bị Quý phi đè chết, mà Quý phi lại bị Hoàng thượng tự tay ném ra, hơn nữa còn là vì đắc tội với Vân phi. Nhưng mặc dù như thế, trong cung vẫn không truyền ra tin tức giáng chức vị của Quý phi, dường như cuộc sống của nàng không có gì khác trước đây. Đã như thế, quan hệ này khá vi diệu.
Lão thái thái theo bản năng liền nhìn lại Phượng Vũ Hoành, thấy một thái độ thản nhiên, khuôn mặt không có nửa điểm thần sắc lo âu.
Thấy nàng nhìn mình, Phượng Vũ Hoành bèn mở miệng, chủ động nói. “Tổ mẫu không cần sầu lo, A Hoành tới Bộ phủ một chuyến là được. Dù nói thế nào, ngày ấy A Hoành cũng tận mất nhìn thấy cảnh Bộ đại nhân chết, nếu không đi phúng viếng một phen, trong lòng sẽ khó chịu.”
Nghe nàng nói như thế, lão thái thái lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nàng còn thật sợ tôn nữ này cố chấp không chịu đi, đến lúc đó không biết sẽ hỗn loạn như thế nào.
“A Hoành thật là hiểu chuyện.” Nàng nói từ trong thâm tâm. “Nếu như hài tử trong nhà đều có thể giống ngươi thì tốt rồi.”
Phượng Vũ Hoành ném ra lý do này, Tưởng Dung ngồi bên cạnh cũng không thể không đi, vì thế đứng dậy, nói. “Tưởng Dung cũng nghĩ như Nhị tỷ tỷ.”
Lão thái thái gật đầu liên tục. “Vậy thì cùng đi thôi, tổ mẫu tự mình mang các ngươi đến Nộ phủ.” Nói rồi nhìn về phía Trầm Ngư. “Ngươi cũng đi cùng.”
Rời khỏi Thư Nhã viên, Diêu thị lôi kéo Phượng Vũ Hoành đi nhanh vài bước, chờ kéo dài khoảng cách với mọi người mới nói. “Những người khác của Bộ gia không cần nói đến thì có lẽ ngươi cũng đã biết một chút. Chỉ là về độc nam của vị Thượng thư quá cố kia là Bộ Bạch Kỳ, nhiều năm qua có giao hảo với nhà ngoại của ngươi. Hôm nay hắn đã là Bộ Lang trung ngũ phẩm, hắn...”
Phượng Vũ Hoành thấy Diêu thị có chút gấp gáp, thẳng thắn tiếp lời. “Hắn có một nhi tử tên Bộ Thông, trước kia từng nói phụ thân hắn đến Phượng phủ cầu thân với ta.”
Diêu thị gật đầu. “Ngươi còn nhớ?”
Nàng đương nhiên không nhớ, cũng là nghe người khác nói, chẳng qua cũng không muốn giải thích thêm, chỉ tùy ý gật đầu. “Ý định của mẫu thân ta hiểu, yên tâm, A Hoành được hứa hôn cho Cửu Hoàng tử, sẽ không nảy sinh tình cảm với người khác.”
Diêu thị khẽ thở ra một hơi. “Nói chung ngươi đến Bộ gia, nói chuyện hay làm việc gì cũng phải cẩn thận, ta cảm thấy tang sự này không đơn giản như vậy.”
Chuyến phúng viếng Bộ gia là sáng sớm ngày kế, Phượng Vũ Hoành một thân bạch y đến Thư Nhã viên đón lão thái thái, tự mình bồi tiếp lão thái thái đi đến cửa phủ.
Tưởng Dung cũng đã sớm đợi ở cửa, ba người vừa mói chạm mặt, chỉ thấy Tưởng Dung nhìn về một phía, khuôn mặt sợ hãi.
Mọi người xung nhìn, liền gặp được một cái bóng trắng cách không xa, giống quỷ ảnh đang liếc sang bên này...