Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 159: Chương 159. Chỉ sợ là một chuỗi kiếp nạn


trước sau

Rốt cuộc, bảy bảy bốn chín kim hạ xuống, mồ hôi của Trầm Ngư ướt đẫm cả giường, lão thái thái cùng Phượng Cẩn Nguyên và cả nha hoàn kia cũng mệt gần chết.

Chỉ thấy Phượng Vũ Hoành vừa để Hoàng Tuyền thu cây ngân châm lại, vừa lau tay, đồng thời thăm thẳm nói. “Đây thật là quái chứng, nếu A Hoành hạ châm muộn hơn một chút, chỉ sợ cả đời này Đại tỷ tỷ cũng không tỉnh lại.”

Lão thái thái rùng mình sợ hãi, không khỏi trừng mắt về phía Phượng Cẩn Nguyên. “Nhờ có ta đi gọi A Hoành tới, lại do ngươi thỉnh bọn lang băm, Trầm Ngư mà có chuyện gì thì ngươi cứ ở đó mà hối hận.”

Phượng Cẩn Nguyên chỉ cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ, đặc biệt là đôi mắt phẫn hận của Trầm Ngư lúc này, cứ như bò cạp độc muốn đâm chết Phượng Vũ Hoành, chứ đâu giống người hôn mê vừa tỉnh?

Hắn dường như đã hiểu rõ, nhìn cặp tay Trầm Ngư mang theo hàng trăm vết cắt, cả người hắn chợt rùng mình một cái... Chẳng lẽ là Trầm Ngư giả bộ bệnh, mà bản thân cùng lão thái thái đều bị Phượng Vũ Hoành lừa rằng nữ nhi sẽ không tỉnh?

Phượng Vũ Hoành nhìn ánh mắt của Phượng Cẩn Nguyên dần tỉnh táo, biết hắn đã nghĩ ra, không khỏi nhếch khóe môi.

Phượng gia này, càng ngày càng thú vị!

“Phượng Vũ Hoành!” Phượng Cẩn Nguyên cắn răng nghiến lợi nhìn nữ nhi này, hận không thể tự tay bóp chết nàng. “Ngươi thật nhẫn tâm!”

Lời này rất nhỏ, là nghiến ra từ trong kẽ răng.

Phượng Vũ Hoành giương một đôi mắt linh động nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười như hoa anh túc mê người nhưng có độc, mở miệng nói. “Vậy thì sao?”

Đúng! Vậy thì sao?

Phượng Cẩn Nguyên dù có đoán ra Trầm Ngư đang giả bộ bệnh, nhưng hắn có thể nói toạc sao? Trầm Ngư dám thừa nhận sao?

Phụ tử đều không chịu nhận tội, không làm được gì nữa. Trầm Ngư đành oan uổng chịu 49 châm, mà bên ngoài vẫn phải làm ra cái bộ dạng cảm tạ ân đức của người hạ châm, điều này khiến bọn hắn ngẫm lại cũng nổi cáu.

“Được rồi.” Sau khi được Triệu ma ma hầu hạ lau mặt, lão thái thái lại mở miệng nói. “Trầm Ngư cũng đã tỉnh rồi, thế thì ta yên tâm rồi.” Nàng phân phó hạ nhân trong phòng. “Các ngươi giúp Đại tiểu thư thay xiêm y, chăn đệm cũng đổi đi, thấm mồ hôi ướt hết rồi. Tắm rửa sạch sẽ, tránh nhiễm phong hàn.”

Bọn hạ nhân gật đầu đáp lại, bắt đầu bận túi bụi.

Lão thái thái lại nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, trong ánh mắt toàn là cảm kích. “Thật là khổ cực cho A Hoành, hôm qua cả đêm không ngủ, hôm nay lại gọi ngươi đến, trong lòng tổ mẫu thật sự áy náy.”

Phượng Vũ Hoành trấn an nàng. “Tổ mẫu đừng nói như vậy, đừng nói người bệnh là Đại tỷ tỷ, kể cả là người khác, chỉ cần tổ mẫu nói một câu, A Hoành nhất định sẽ xuất thủ tương trợ.”

Lão thái thái cảm thấy vô cùng có mặt mũi, liên tục nói A Hoành tốt, sau đó nắm tay Phượng Vũ Hoành đi ra khỏi viện.

Lúc chỉ còn lại hai phụ tử Phượng Cẩn Nguyên và Phượng Trầm Ngư, Phượng Cẩn Nguyên cực kì muốn hỏi có phải Trầm Ngư giả bộ hay không. Nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt phẫn hận của Trầm Ngư, liền cảm thấy không cần thiết phải hỏi lại nữa. Đáp án là chắc chắn, chỉ là không biết vì sao Trầm Ngư lại giả bộ bệnh như vậy.

Trở lại Đồng Sinh hiên, Hoàng Tuyền rốt cuộc cũng không nhịn được cười, dựa vào một gốc cây trong viện mà cười to.

Phượng Vũ Hoành kiên nhẫn chờ nàng cười xong, lúc này mới lên tiếng hỏi. “Đến mức đó sao?”

Hoàng Tuyền dùng sức mà gật đầu. “Đến mức đó! Tiểu thư, chiêu này của người thật độc, nếu như Vương gia biết, chắc chắn cũng sẽ biểu dương người như thế.”

Phượng Vũ Hoành vỗ trán, độc? Cái này gọi là biểu dương? Cách biểu dương của Ngự Vương phủ các ngươi cũng thật độc!

Ngày kế, Phượng Vũ Hoành ngủ một giấc đến tận trưa. Khi tỉnh lại, Diêu thị đang ngồi ở bên giường nàng, trong tay may một bộ quần áo.

Nàng ngồi dậy, dụi dụi mắt. “Sao mẫu thân lại ở chỗ này? Đang may cái gì vậy?”

Diêu thị cười. “May cho ngươi cùng Tử Duệ một bộ y phục, còn chút nữa là xong.”

“Trong phủ chẳng phải đều làm đủ xiêm y sao? Mẫu thân tốn sức làm chuyện này làm gì?” Nàng đưa tay chạm vào vải bông, vô cùng mềm mại, xác thực tốt hơn đồ trong phủ đưa tới nhiều.

“Đây là An di nương đặc biệt nhờ người chọn từ bên ngoài, vải không nhiều, chỉ đủ cho ba hài tử các ngươi mỗi người một bộ.” Diêu thị thả công việc trong tay xuống, đưa tay xoa xoa tóc Phượng Vũ Hoành. “Trước đây trong núi ăn không được, tóc của ngươi vừa khô vừa thưa. Bây giờ không chỉ tóc tốt hơn, bộ dáng cũng sắp trở thành một mỹ nhân rồi.”

Phượng Vũ Hoành nghe ra trong lời nói của Diêu thị có thâm ý, nhìn chằm chằm nàng một hồi, nghiêm mặt nói. “Mẫu thân có gì cứ nói thẳng, không cần như vậy.”

Diêu thị đành thở dài một hơi, kéo chặt tay nàng. “A Hoành, có một số việc mẫu thân không muốn hỏi, nhưng giấu trong lòng thật sự khó chịu, sau này nếu có người khác hỏi tới, cũng không biết nên nói như thế nào.”

“Mẫu thân muốn hỏi ta từ khi nào thì biết bắn cung phải không?” Nàng biết, trong cung yến trổ tài, dù Diêu thị không được thấy tận mắt, nhưng người trong phủ không thể không có ai thích khua môi múa mép, Diêu thị từ trước đến giờ là người nặng tâm sự, nghi hoặc cũng là điều đương nhiên..

Nàng đưa ra một lý do thường dùng. “Kỳ nhân Ba Tư dạy.”

“Thật sự có kỳ nhân Ba Tư sao?” Diêu thị thẳng thắn truy vấn.

Phượng Vũ Hoành cười. “Mẫu thân, người tin sẽ có, không tin sẽ không có. Ta là nữ nhi của người, dù sao cũng sẽ không hại người.”

Diêu thị nhìn ra nàng không nguyện nhiều lời, nhưng đưa ra một lý do như vậy, kỳ thực nàng có thể trước mặt người khác đưa ra một lời giải thích hợp lý.

Nàng bất đắc dĩ, nhưng cũng không truy cứu nữa, chỉ nói. “Ta là mẫu thân của ngươi, chỉ trông mong ngươi sống tốt.”

Tiễn Diêu thị, Phượng Vũ Hoành không thể không nghĩ nhiều.

Diêu thị nghi ngờ nàng, một câu “Kỳ nhân Ba Tư” của nàng gạt được người khác, nhưng không lừa được mẫu thân cùng sống với nàng trong sơn thôn.

Hôm nay chỉ hỏi thử, như sau này có càng nhiều chuyện nghĩ không ra, chỉ sợ cái kết này hội trong lòng càng thắt càng lớn.

Xem ra, nàng phải nghĩ biện pháp kéo dài khoảng cách với Diêu thị, đưa nàng đi Tiêu châu cùng Tử Duệ.

Phượng Vũ Hoành trong lòng đặt mưu đồ, nhưng cũng hiểu rõ việc này không vội vàng được. Trước mắt có quá nhiều nhân tố không xác định, trước tiên phải bảo đảm Diêu thị được bình an, rời khỏi tầm mắt của nàng, chuyện này còn cần nhiều suy tính.

Chiều hôm đó, Thanh Ngọc mang về tin tức. “Bộ gia có đại tang, hiện tại cả kinh thành đều đang nghị luận về tang sự của Bộ Lại Thượng thư đại nhân.”

Nàng lúc này mới nhớ tới cung yến tối đó, Bộ Lại Thượng thư bị nữ nhi của mình đè chết, chỉ sợ đây là cái chết buồn cười nhất trên đời?

“Tang sự rất lớn?” Nàng vừa ăn vừa nói chuyện với Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc rót cho nàng một tách trà, gật đầu nói. “Tốt xấu gì cũng là quan lớn, huống chi còn có Bộ Quý phi ở đó, sao có thể không khí thế. Tối hôm qua có người đến Kỳ Bảo trai mua một khối ngậm thiền, nô tỳ đã phái người đến xem, chính là Bộ gia sai người đi mua.”

Cái gọi là ngậm thiền, kỳ thực là vật người cổ đại dùng để bồi táng, đặt vào trong miệng người chết. Ngậm thiền làm từ ngọc, hình dạng là con ve, ngụ ý rằng tinh thần bất tử, tái sinh phục sinh. Bình thường người có tiền cực kỳ chú ý, người nhà họ Bộ có thể đến Kỳ Bảo trai mua ngậm thiền, đủ thấy cực kỳ coi trọng tang sự của Bộ đại nhân tang sự là cực kỳ coi trọng.

“Bộ gia có động tĩnh gì hay không?” Bây giờ người đi ra ngoài nhiều nhất là Thanh Ngọc, Phượng Vũ Hoành đã hình thành thói quen, cứ có việc là hỏi thăm Thanh Ngọc, còn làm việc liền tìm Vong Xuyên và Hoàng Tuyền.

“Tiểu nhị của Kỳ Bảo trai có cùng với hai người đi mua ngậm thiền nói chuyện phiếm, có nói Bộ gia đã gửi thư cho vị Tướng quân ở nơi biên quan xa xôi, muốn hắn về chịu tang.”

Phượng Vũ Hoành cảm thấy rất hứng thú với tin tức này, cũng rất hài lòng với biểu hiện của tiểu nhị Kỳ Bảo trai, nàng nói với Thanh Ngọc. “Thưởng cho tiểu nhị nghe được tin tức đó hai lượng bạc, đồng thời ngươi phải nói rõ cho bọn hắn, nghe được bất cứ chuyện gì cũng không cần nói ra ngoài, ngoài ta và ngươi, bất kỳ kẻ nào muốn đến nghe tin tức đều phải có yêu bài của ta.” Nàng vừa nói vừa lấy ra yêu bài lão thái thái đặc biệt đưa cho nàng và Tưởng Dung hôm cung yến. “Ngươi nhìn rõ cái này, trước tiên tạm thời dùng, sau này tìm được thứ thích hợp sẽ đổi lại.”

Thanh Ngọc là nha đầu cực kỳ thông minh, chỉ với mấy câu nói của Phượng Vũ Hoành, nàng đã sáng tỏ. “Tiểu thư là muốn bồi dưỡng nhãn tuyến, yên tâm, nô tỳ chắc chắn sẽ căn dặn thật kỹ người của ba cửa tiệm, đồng thời cũng sẽ lưu ý sắp xếp người được bồi dưỡng vào.”

“Bây giờ chuyện bên ngoài giao cho ngươi thu xếp, ta rất yên tâm. Chỉ là người phải chú ý lưu lại một người không quan tâm đến việc làm ăn, nói đến nhãn tuyến như vừa rồi cũng không để tâm. Ở phương diện chọn người phải chọn những người cơ trí, nhưng tướng mạo tuyệt đối không được phi thường. Không thể quá dễ nhìn, cũng không thể khó coi, tốt nhất là loại khuôn mặt ở trong đám đông không thể tìm thấy, như vậy mới không khiến người khác lưu lại ấn tượng, không lợi dụng được.”

Thanh Ngọc gật đầu. “Nô tỳ nhớ rồi. Hôm qua tiểu thư nhắc tới chuyện muốn tăng thêm nhân thủ, nô tỳ cũng đang chọn, buổi trưa ngày mai sẽ mang một nhóm người vào đây cho tiểu thư lựa chọn.”

“Không cần ta chọn, ngươi trực tiếp mang người tốt vào phủ là được rồi. Ta tin tưởng ngươi.” Nàng không nguyện việc gì cũng phải tự làm, phải để người phía dưới có một khoảng không gian để trưởng thành, dù cho Thanh Ngọc chọn người chưa đủ tốt, thậm chí là sai, đó cũng là một loại trưởng thành. Nàng để Thanh Ngọc bồi dưỡng đám người đó, vì muốn mặc dù có một ngày nàng không ở đây, các nàng cũng có thể vì nàng chống đỡ cả bầu trời.

Đối với sự tín nhiệm của Phượng Vũ Hoành, Thanh Ngọc cực kỳ cảm kích, thậm chí là kích động.

Nàng vốn không cam lòng làm một nha hoàn bình thường chỉ biết hầu hạ, Phượng Vũ Hoành trọng dụng nàng như thế, gần như đã hoàn toàn kích phát tiềm lực của nàng ra, để nàng một mình gánh vác một phương, hoàn toàn tìm lại được tự tin vốn có của nàng.

Chủ tử như vậy, Thanh Ngọc tin tưởng, trừ bỏ Phượng Vũ Hoành, đời này không thể tìm ra người thứ hai.

Chủ tớ hai người nói vài lời, Thanh Ngọc liền rời phủ đi làm. Phượng Vũ Hoành gọi Hoàng Tuyền tới, phân phó. “Nghĩ cách đi thăm dò Bộ Thông, tin tức càng nhiều càng tốt.”

Hoàng Tuyền gật đầu đáp lại, rồi lại nhắc nhở nàng. “Vẫn nên nhờ điện hạ hỏi thăm, hoặc là mượn người bên kia đi thăm dò.”

Phượng Vũ Hoành than nhẹ một tiếng. “Đi đi, dù sao hiện nay chúng ta cũng không có nhân thủ.”

Nhìn Hoàng Tuyền vội vã rời đi, Phượng Vũ Hoành không khỏi có chút sốt ruột. Ở thời đại không có thông tin cùng giao thông nhanh và tiện, xây dựng lên một mạng lưới tin tức cường đại là điều trọng yếu!

Bộ Thông, nam tử nghe nói còn có mấy phần vướng mắc với nàng hồi kinh, vì sao vừa nghe tin này tâm nàng đã có chút hoảng loạn?

Trên cung yến ngày ấy nghe được nguyên chủ cùng Bộ Thông đã từng có quan hệ, nàng còn tưởng là một câu chuyện tốt đẹp, thậm chí là đã mang theo vài phần thật tâm mà nghe.

Nhưng hôm nay, trực giác nói cho nàng biết, Bộ Thông hồi kinh, đối với Phượng phủ, hay chính xác là đối với Phượng Vũ Hoành nàng, chỉ sợ là một chuỗi kiếp nạn...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!