Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 162: Chương 162. Hoành Hoành, phải chăng có người khi dễ ngươi?


trước sau

Tiếng này vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn Phượng Vũ Hoành. Chỉ thấy nàng sớm đã đứng dậy, đứng ung dung, nhìn thẳng Bộ Quý phi, trong ánh mắt dẫn theo chút thần sắc tức giận cùng bất bình. “Thượng Thư đại nhân nửa cuộc đời tận tâm tận lực vì Đại Thuận, đến già không chỉ không thể an hưởng tuổi già, lại còn bị thân sinh nữ nhi đè chết, thật là... Khiến người khác thổn thức.”

Khi nàng nói xong lời này, bi thương hiện rõ trên mặt.

Người nhà họ Bộ sững sờ tại chỗ, có một tiểu hài tử chưa hiểu chuyện nghe Phượng Vũ Hoành nói thế, trong lòng cũng bắt đầu mông lung.

Bọn hắn căn bản cũng không hiểu sao Bộ Nghê Thường cùng Bộ Quý phi phải đem nguyên nhân cái chết của Bộ Thượng thư đổ lên người Phượng Nhị tiểu thư, giống như người ta nói, Thượng thư đại nhân bị Bộ Quý phi đè chết, mà người ném Quý phi nương nương, chính là đương kim Thánh thượng, chẳng lẽ bọn hắn phải đi phân xử với Hoàng thượng.

Mắt thấy người nhà họ Bộ biến đổi cảm xúc, Bộ Quý phi tức giận đến nổi ngũ phủ lục tạng đều đau. “Phượng Vũ Hoành!” Nàng gần như nghiến từng lời từ trong kẽ răng. “Nha đầu miệng lưỡi bén nhọn, nguyên nhân thực sự ra sao, trong lòng ngươi hiểu rõ!”

Bộ Nghê Thường cũng hung hăng nói. “Ngươi không cần quá kiêu ngạo!”

Bộ Bạch Kỳ không dám nói Quý phi, chỉ đàn quát mắng nữ nhi của mình. “Ở đây không đến lượt ngươi lên tiếng!”

Phượng Vũ Hoành gật đầu với Bộ Quý phi và Bộ Bạch Đình, nói. “Nói đúng! Nguyên nhân của chuyện này chính là Bộ cô nương tìm ta đòi so tiễn thuật, ta phản đối nhiều lần, nhưng nàng vẫn hùng hổ dọa người. Đến khi ta thắng, Quý phi nương nương trong lòng buồn bực, đắc tội Hoa phi, khiến Vân phi cùng Hoàng thượng thịnh nộ.” Lúc nàng nói chuyện, bất chợt chăm chú nhìn Bộ Bạch Kỳ, lại chỉ ngón tay về phía Quý phi cùng Bộ Nghê Thường, nghiêm mặt nói. “Thủ phạm ở đây, Bộ Lang trung, ngươi còn chờ cái gì?”

Người nhà họ Bộ hít thở thật sâu, trước đây chỉ nghe nói Phượng gia nữ nhi được đưa đến sơn thôn, cũng không mấy quan tâm, chỉ nghe bên ngoài gọi nàng là thiên kim sơn dã. Nhưng sau buổi cung yến, tam tiễn xuyên tâm của Phượng Vũ Hoành đã làm mọi người thay đổi cách nhìn về vị thiên kim sơn dã này. Đặc biệt là hôm nay, người nhà họ Bộ trực tiếp lĩnh giáo trình độ ăn nói của nàng, chỉ nói không hổ là nữ nhi Thừa tướng phủ, khí thế ép người, khiến cho bọn hắn dù thở dốc vẫn thấy bị đè nén.

Lời nói của Phượng Vũ Hoành cũng khiến Bộ Bạch Kỳ nghẹn lại, kỳ thực trong lòng hắn biết rõ chuyện này không thể trách Phượng gia, nhưng nói hắn đắc tội Quý phi, định tội nữ nhi của mình, hắn làm không được! Trong lúc nhất thời xấu hổ vạn phần, không cách nào kết thúc.

Mọi người không ai dám lên tiếng, mà người đến phúng viếng bị chặn ở cửa phủ ngày càng nhiều, chỉ nghe từ trong Bộ phủ có thanh âm già nua nhưng không mất đi uy nghiêm truyền đến. “Đủ rồi!” Chỉ hai chữ, người nhà họ Bộ cùng xoay người lại, khom người trước nơi thanh âm truyền tới, ngay cả Quý phi Bộ Bạch Bình cũng ngậm miệng, nhìn tới nơi ấy, thần sắc cung kính.

Phượng Vũ Hoành quay đầu nhìn, chỉ thấy từ cửa phủ đi ra là vị lão thái thái, già hơn tổ mẫu của nàng năm, sáu tuổi, một thân tang phục trắng phau, trên đầu quấn một tấm khăn trắng làm từ vải bông, sắc mặt bi ai, nhưng con ngươi bóng lưỡng, trong tay cũng chống quyền trượng, đi trên đường trầm trọng hữu lực, khí thế tức khắc đè nén Phượng lão thái thái.

Bộ Bạch Kỳ gọi lão thái thái kia. “Mẫu thân.”

Chỉ thấy Bộ gia lão thái thái sau khi đứng vững, hung hăng nhìn Phượng Vũ Hoành, rồi sau đó quay lại, trầm giọng nói. “Hôm nay là ngày gì? Làm loạn thế này, các ngươi xứng đáng là người nhà họ Bộ sao?”

Lão thái thái giận dữ, người nhà họ Bộ không ai dám lên tiếng.

Phượng lão thái thái dường như bị khí thế của đối phương hù dọa, có chút không được tự nhiên. Phượng Vũ Hoành tiến đến bên người nàng, nhỏ giọng nói. “Tổ mẫu, người thân là mẫu thân của quan viên nhất phẩm, dù cho Bộ lão thái thái có Cáo mệnh trên người, người cũng không cần cúi đầu trước nàng.”

Phượng lão thái thái nghĩ thấy đúng, đối phương bởi vì có nữ nhi làm Quý phi, cầu xin Cáo mệnh cho nàng, nhưng nhi tử của nàng là quan viên nhất phẩm, cao hơn vị cố Thượng thư kia một bậc, vì sao phải khiêm tốn?

Nghĩ thông suốt điểm này, đầu Phượng lão thái thái lại nâng lên một chút.

Bộ gia lão thái thái không dùng Cáo mệnh để tự xưng, chủ động khom người với Phượng lão thái thái. “Phượng gia có thể tới phúng viếng vong phu, quả thật là may mắn của Bộ gia.”

Quý phi vẫn chưa mở miệng rốt cuộc lại không nhịn được, trừng Phượng Vũ Hoành, nói. “Muốn đi vào phúng viếng, ngươi quỳ xuống cho bản cung, vừa dập đầu vừa đi tới linh đường!”

Nói ra lời này, nàng dùng mười phần sức lực, cổ họng cũng khàn đi, khí thế của Quý phi lập tức toát ra, dọa hết mọi người.

Nhưng vừa dập đầu vừa đi tới linh đường, đại lễ như thế, lại bắt một cô nương khác họ làm?

Trong lúc nhất thời, đám ngươi đi phúng viếng nghị luận sôi nổi, đều nói Bộ Quý phi lấy thế đè người, Bộ gia đối với chuyện này hoàn toàn không có lý.

Đại Thái giám bên người Quý phi bất chợt hét to. “Yên lặng!” Đám người trong nháy mắt yên tĩnh lại.
“Phượng Vũ Hoành.” Bộ Quý phi không chịu được nữa, một lần nữa nằm lại trên cáng. “Bản cung là Hoàng phi cao quý, thế nào, muốn ngươi quỳ ngươi cũng không quỳ được?”

Phượng lão thái thái có chút bối rối, nàng là trưởng bối, không nhìn thấy thì thôi, nhưng hôm nay đã đi theo, không thể để mặc cho người khác bắt nạt tôn nữ nhà mình.

Lão thái thái đang định nói vài lời, ống tay áo đột nhiên bị một cái tay nhỏ tóm chặt lấy. Nàng quay đầu, là Trầm Ngư.

“Tổ mẫu, Nhị muội muội từ trước đến giờ rất thông minh, sẽ tự có biện pháp, người mà tham dự vào, chỉ sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến gia tộc.”

Lão thái thái nghe Trầm Ngư nhắc nhở, miệng há to lập tức đóng lại. Đúng rồi! Phượng Vũ Hoành lúc nào thì chịu thiệt thòi? Nàng lúc này không thể nói chuyện, nếu dám nói, sợ là Bộ gia sẽ không buông tha.

Quý phi áp bức ở ngay trước mắt, người ở đây đều muốn xem kết quả, Bộ Bạch Kỳ vạn bất đắc dĩ, đành phải nhẹ giọng cầu viện Bộ lão thái thái. “Mẫu thân, người khuyên nhủ Quý phi nương nương, hôm nay là đại tang của phụ thân, phải làm việc thiện!”

Bộ lão thái thái quay đầu sang một bên, không để ý Bộ Bạch Kỳ.

Phượng Vũ Hoành tiến lên vài bước, đi tới trước mặt lão thái thái, nhìn mọi người Bộ gia một vòng, sau đó nói. “Quý phi nương nương là quý nhân, cũng là trưởng bối, muốn A Hoành quỳ, tất nhiên A Hoành sẽ quỳ. Chỉ là A Hoành có một chuyện không rõ, còn muốn lĩnh giáo Bộ đại nhân và Bộ lão phu nhân.”

Bộ Bạch Kỳ vội vàng nói. “Mời nói.”

Mặt Phượng Vũ Hoành hiện lên một chút kinh ngạc. “A Hoành thật không hiểu, nếu như thân sinh nữ nhi của Thừa tướng đương triều phải hành đại lễ cho một vị Thượng thư nhị phẩm như vậy, thì tại sao lúc mẫu thân qua đời, Bộ gia tiểu bối không đến trước linh đường của Phượng gia dập đầu?”

Bộ Bạch Kỳ sững sờ, lúc trước Phượng gia chuẩn bị tang sự cho Thẩm thị, Bộ gia chỉ có một mình hắn đi.

Phượng Vũ Hoành nói tiếp. “Nếu không có, vậy cứ thế này, ngày giỗ năm sau của mẫu thân ta, Bộ đại nhân nên nhớ kỹ mang bọn tiểu bối đến Phượng gia dập đầu tạ lỗi. Phụ thân ta khoan hồng độ lượng, chắc sẽ không so đo việc dập đầu muộn một năm.” Nàng nói xong, cất bước xoay người, đi lên hai bước, đứng ngay vị trí phủ môn, sau đó vén lên làn váy, làm dáng quỳ xuống.

Nhưng vào lúc này, trên quan đạo của Bộ Quý phi lúc trước, lại có một chiếc long xa chậm rãi tiến đến.

Long xa kia còn khí phái hơn của Quý phi, diện tích cũng gấp hai lần, dàn giáo hoàng kim ngọc, bên ngoài dùng một loại vải sa làm màn trướng, bao phủ tất cả trên xe. Loại lụa mỏng hiện lên màu xanh nhạt, lộ ra nguyệt quang thần bí, khiến người nhìn không tự giác bị hấp dẫn, hồn cũng như rơi vào trên long xa ấy, tầm mắt không tài nào dời ra.

Lúc này, đầu gối của Phượng Vũ Hoành đã cong xuống, đã sắp quỳ trên nền đất. Bộ gia lão thái thái vẫn không lên tiếng đột nhiên tiến lên phía trước, giữ chặt cánh tay Phượng Vũ Hoành, cản trở nàng quỳ xuống, đồng thời nói. “Chậm đã!”

Phượng Vũ Hoành nhếch môi nghiêng đầu, lúc nhìn lên, trên mặt hiện ra thần sắc quỷ dị, khiến tâm địa độc ác của Bộ lão thái thái co quắp vài lần.

“Quý phi nương nương có chỉ, A Hoành sao không thể quỳ?” Nàng thản nhiên mở miệng, còn có một tia cười. “Lão phu nhân mau mau buông tay, bằng không Quý phi nương nương trách tội xuống, A Hoành không đảm đương nổi.”

“Phượng gia tiểu thư nói quá lời.” Bộ lão thái thái túm chặt cánh tay của nàng, không cho nàng quỳ. “Quý phi nương nương chẳng qua chỉ nói đùa, không thể coi là thật.”

“Thật không?” Phượng Vũ Hoành lúc này mới đứng dậy, nhìn về phía mọi người Bộ phủ, lại liếc nhìn kia long xa đã sắp đến gần, cuối cùng, tầm mắt rơi trên người Bộ Bạch Bình, cất cao giọng nói. “Bộ lão phu nhân nói Quý phi nương nương đang đùa giỡn A Hoành, chẳng lẽ nương nương vất vả xuất cung chỉ vì một câu nói đùa sao? Chuyện lạ thật, A Hoành sẽ nhớ rõ kể lại chuyện này với phụ hoàng cùng mẫu phi, bọn hắn thường ở thâm cung, có lẽ không có chuyện gì làm để giải trí, vừa vặn có thể cười nhờ chuyện này, đa tạ Bộ Quý phi vì Phụ hoàng cùng mẫu phi phân ưu.”

Chỉ với mấy câu nói của nàng, người nhà họ Bộ từ trên xuống dưới tim đập thình thịch, ngay cả Bộ Bạch Bình cũng có chút hối hận.

Sao nàng lại có thể quên, Phượng Vũ Hoành được chính miệng Hoàng thượng chấp thuận gọi hắn là phụ hoàng, cũng được bá chủ một phương hậu cung - Vân phi chấp thuận gọi là mẫu phi!

Bây giờ Phượng Vũ Hoành nói đến phụ hoàng và mẫu phi của nàng, người nhà họ Bộ còn ai dám nhiều lời?

Phượng lão thái thái cảm thấy đã nghiền! Nàng chỉ biết, Nhị tôn nữ này sẽ không bao giờ chịu thiệt, không chỉ không chịu thiệt, còn đặc biệt am hiểu nghịch chuyển thế cuộc, đem tất cả những người đang ngạo mạn đè xuống. Mỗi một lần nhìn thấy đều ghiền, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tưởng Dung cũng cảm thấy Nhị tỷ tỷ của nàng thật quá giỏi! Tát vào mặt mọi người Bộ phủ vang bành bạch! Các ngươi có Quý phi để dọa người, nhà chúng ta có Hoàng thượng cùng Vân phi, không người nào là không thể lấy mạng các ngươi!

Cũng chỉ có Phượng Trầm Ngư cắn răng, trong lòng thập phần thất vọng. Nàng hy vọng Phượng Vũ Hoành sẽ bị Bộ Quý phi bắt vừa dập đầu vừa tiến vào linh đường Bộ phủ! Hy vọng nha đầu này không chịu nổi sỉ nhục mà chết ngất tại chỗ. Đúng, Phượng Vũ Hoành chết đi mới tốt, nếu nàng bất tử, bản thân sẽ vĩnh viễn không thể nổi danh!

Hai tay của Trầm Ngư nắm chặt trong tay áo, ánh mắt nhìn Bộ Nghê Thường. Dưới cái nhìn của nàng, Bộ Nghê Thường có giá trị lợi dụng hơn Thanh Nhạc rất nhiều. Thanh Nhạc đã bị phế, cũng không có nghĩa là nàng không thể tìm được đồng đảng. Chỉ bằng tốc độ đắc tội người của Phượng Vũ Hoành, không tốn bao lâu, nàng có thể tìm ra rất nhiều đồng đảng trong cái kinh thành rộng lớn này.

Ngay lúc Trầm Ngư nhìn sang, Bộ Nghê Thường cũng chú ý tới nàng, ánh mắt hai người đan xen. Người xưa có câu “Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu” quả không sai.

Bộ lão thái thái trong lòng lo lắng, liếc nhìn long xa đã dừng lại, giục Bộ Bạch Kỳ. “Mau mời khách quý Phượng gia vào phủ.”

“Vâng.” Bộ Bạch Kỳ vừa đáp trả lời một câu, lại nghe từ bên trong long xa đã dừng lại truyền ra một âm thanh quái khí...

“Hoành Hoành, phải chăng có người khi dễ ngươi?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!