Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 163: Chương 163. Cùng một quan viên nhị phẩm thì có nhân tình gì?


trước sau

Thanh âm quen thuộc khiến khóe môi Phượng Vũ Hoành hiện lên nụ cười khẽ, cũng làm cho tâm người nhà họ Bộ tâm trùng xuống...

Cửu Hoàng tử Huyền Thiên Minh, sao hắn lại tới đây?

Người nhà họ Bộ xưa nay không ngờ Cửu Hoàng tử sẽ đến phúng viếng, bởi vì chuyện Bộ Thượng thư chết có liên quan trực tiếp đến Vân Phiên Phiên – mẫu phi của Cửu Hoàng tử, dù ai tới, hắn cũng không thể đến.

Nhưng hắn chính là người không làm theo lẽ thường, người ta không nghĩ hắn sẽ đến, thì hắn đã đến rồi.

Bộ Bạch Kỳ hết cách rồi, mang theo mọi người của Bộ gia quỳ xuống trước long xa ấy, hắn dẫn đầu nói. “Khấu kiến Ngự Vương điện hạ.”

Rèm của long xa vén lên, một chiếc xe đẩy bay ra đầu tiên, ngồi trên đó là Huyền Thiên Minh một thân tử y cùng một chiếc mặt nạ vàng. Mà theo ở phía sau là một nam tử mặc áo xanh chắp tay đi tới, là Thất Hoàng tử Huyền Thiên Hoa.

Bộ Bạch Kỳ nhanh chóng bổ túc một câu. “Thuần Vương điện hạ thiên thiên tuế.”

Mọi người Bộ gia cùng nhau lặp lại, Bộ lão thái thái tim nhảy tới cổ, trực giác nói cho nàng biết, hai vị Hoàng tử này chắc chắn không phải đến phúng viếng.

Nhưng này lúc, Bộ Bạch Kỳ đã mở miệng. “Hai vị điện hạ có thể tới phúng viếng gia phụ, Bộ phủ thật sự cảm thấy vinh hạnh.”

Chỉ thấy Huyền Thiên Minh nhíu mày, thốt ra một câu nghi vấn. “Hử?”

Phượng Vũ Hoành buồn cười nhìn một trận này, ánh mắt rơi trên y phục màu tím yêu thích của Huyền Thiên Minh. Trang phục như vậy sao có thể đến phúng viếng, Bộ gia cũng giống y hệt Phượng Trầm Ngư, cứ thích tưởng bở.

Một tiếng nghi vấn kia của Huyền Thiên Minh là đang hỏi Bộ Bạch Kỳ, hắn không hiểu ý tứ của Huyền Thiên Minh, lại không dám hỏi ngược lại, chỉ đành khoanh tay đứng tại chỗ, một câu cũng không nói được.

Rốt cuộc Huyền Thiên Hoa đứng ra giải thích. “Bộ đại nhân hiểu lầm, bổn Vương và Cửu đệ đang đi đến kinh giao đại doanh, vừa khéo đi qua đây. Nghe nói đệ muội đi theo Phượng gia lão phu nhân đến Bộ phủ phúng viếng, nên mới dừng lại xem một chút.”

Bộ Bạch Kỳ đổ mồ hôi lạnh, chỉ nói mình quá nhiều lời, nói nhiều sai nhiều.

Huyền Thiên Minh cũng mở miệng, vẫn là thanh âm quái gở ấy. “May nhờ bổn Vương đi qua, bằng không có phải Hoành Hoành nhà chúng ta sẽ bị các ngươi bắt nạt tại chết?” Hắn vừa nói vừa vẫy vẫy tay với Phượng Vũ Hoành, nàng đi lên trước, nhét tay nhỏ của mình vào trong bàn tay của hắn. Chợt nghe Huyền Thiên Minh hỏi Bộ Quý phi. “Bộ Bạch Bình, ngươi có phải thấy nằm như thế không thoải mái, muốn nhắm mắt lại nằm?”

Phượng Vũ Hoành suýt nữa bật cười lên tiếng, nhanh chóng cúi thấp đầu, dù gì cũng phải lưu lại cho Bộ gia một chút thể diện.

Nhắm mắt nằm, đó chẳng phải là người chết sao.

Đường đường là Quý phi lại bị hắn mỉa mai, một câu cũng không dám nói lại, Huyền Thiên Minh lại bổ túc một câu. “Bổn Vương có thể tác thành cho ngươi.”

Bộ Bạch Bình bị doạ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nàng còn nhớ năm ấy Huyền Thiên Minh một roi quất chết sủng phi của Hoàng thượng, roi đó hạ xuống vô tình, cả mắt cũng chưa nháy một cái.

Đáng sợ hơn là, Hoàng thượng không trách hắn một câu, lại sai người qua loa mang sủng phi kia ra chôn. Ân sủng ngày xưa như mây khói phù vân, ngay cả mẫu tộc của sủng phi ấy cũng chịu liên luỵ, toàn tộc 45 nhân khẩu, không một cái sống sót.

Nàng hiểu rõ, trong lòng Hoàng đế, nữ nhân cùng nhi tử không thể đánh đồng với nhau, đặc biệt là loại nữ nhân không có hài tử như các nàng.

Người của Bộ gia không dám thốt ra một tiếng, tiểu hài tử cũng bị người lớn che miệng, chỉ lo một câu nói không tốt sẽ chọc giận vị ôn thần này.

Nhưng vị ôn thần trước mặt không có tâm trạng để ý đến bọn hắn, chỉ lo nói chuyện với tức phụ tương lai nhà mình. Chỉ là lời nói ra khiến những người khác không thích nghe lắm. “Chỉ là một quan viên nhị phẩm chết thôi, ngươi đến phúng viếng làm gì?”

“Đi bái nhân tình.”

“Phụ thân ngươi là quan viên nhất phẩm, là Thừa tướng đương triều, hắn cùng một quan viên nhị phẩm thì có nhân tình gì?”

“Không thể nói như vậy, đều là thần tử của Hoàng thượng, phải chung sống hòa thuận!”

“Người chết rồi thì hắn chung sống với ai? Ta thấy Phượng Cẩn Nguyên cũng sống đủ rồi.”

Phượng Vũ Hoành khoét ánh mắt hắn. “Trước mặt mọi người chú ý cách nói chuyện.”

“Ừ, dù sao nhà các ngươi đã cho Bộ gia đầy đủ thể diện, nhưng bọn hắn không cần, vậy cũng không cần phải đi vào. Đi, trở về lấy Hậu Nghệ cung của ngươi, ta mang ngươi đến đại doanh đi dạo.”

Hai người đối thoại với nhau, nhưng trên thực tế đã để lộ ra rất nhiều tin tức. Đặc biệt là câu cuối cùng, lúc người nhà họ Bộ nghe thấy Hậu Nghệ cung cư nhiên đã nằm trong tay Phượng Vũ Hoành, từng người hít vào ngụm khí lạnh.

Bộ Nghê Thường lại vô cùng phẫn hận!

Thì ra sau một trận so tiễn, Phượng Vũ Hoành không chỉ có trong tay một cây trâm Phượng Hoàng, mà còn có cả bảo vật Hậu Nghệ cung.

Mắt thấy Bộ gia lão thái thái trừng nàng, Bộ Nghê Thường cúi đầu, nàng biết, mình thua quá thảm.

“Không.” Phượng Vũ Hoành lại mở miệng, kéo cánh tay Huyền Thiên Minh. “Cũng đã đến đây, vẫn nên đi vào thắp nén hương. Dù sao ngày ấy Thượng thư đại nhân cũng chết trước mắt ta, không đi thắp nén hương, trong lòng luôn bất an.”

“Cũng được.” Huyền Thiên Minh vẫn không nhìn người khác, trong mắt chỉ có chính phi chưa qua cửa của hắn. “Nhưng nếu ngươi muốn đi, thì phải cầm khí độ Hoàng gia đến, đừng làm Bổn Vương mất mặt, cũng đừng làm Phụ hoàng mất mặt!”

“Biết rồi.” Nàng nở nụ cười yếu ớt, lời nói ngoan ngoãn.

Huyền Thiên Minh ngồi thẳng dậy, đưa tay xoa đầu nàng, chợt nghe thanh âm của Bộ Nghê Thường truyền đến. “Điện hạ không cảm thấy Phượng gia Nhị tiểu thư quá kiêu ngạo sao?”

Huyền Thiên Minh không so đo với nàng, cũng không tức giận, chỉ hỏi ngược lại. “Bổn Vương tình nguyện sủng ái nàng thành thế này, thế nào, ngươi có ý kiến?”

Mặt Bộ Nghê Thường hiện lên vẻ đố kỵ, trong mắt mang theo sự quật cường. Đều là nữ hài được đính hôn với Hoàng tử, vì sao Tứ Hoàng tử đối với nàng, lại kém xa Cửu Hoàng tử đối với Phượng Vũ Hoành?

Nàng không cam lòng!

Lại nói đến đây, Huyền Thiên Minh cùng Huyền Thiên Hoa cũng không ờ thêm chỗ này, hai người dặn dò Phượng Vũ Hoành vài câu, lúc này mới một trước một sau lên long xa.

Tất cả mọi người quỳ xuống đất đưa tiễn, chờ long xa chậm rãi cất bước, người nhà họ Bộ mới thở phào một hơi.

Nhưng vào lúc này, chợt nghe được tham âm Huyền Thiên Minh truyền ra từ long xa đã đi xa, nghe thấy rất rõ. “Người nhà họ Bộ, các ngươi cần phải nhớ đến Phượng phủ dập đầu cho Đại phu nhân đã qua đời, dập từ cửa phủ đến trước bài vị, một bước cũng không được thiếu”

Tiếp theo, thanh âm xuất trần của Huyền Thiên Hoa cũng truyền đến, nhắc nhở Bộ Nghê Thường. “Nữ hài tử không cần có lòng háo thắng quá mạnh, bởi vì đôi khi càng là một việc mình chắc chắn thắng, càng thua một cách thảm hại.”

Bộ Nghê Thường gục đầu xuống, trong đầu đều là việc Huyền Thiên Minh đối xử tốt với Phượng Vũ Hoành, càng nghĩ càng thấy uất ức.

Mà Quý phi Bộ Bạch Đình kia đã sớm mất khí thế lúc trước, nuốt giận nằm trên cáng, hướng thẳng lên trời, trong mắt là một mảng trống rỗng.

Vào giờ phút này, người cảm thấy ghiền nhất, đương nhiên là Phượng lão thái thái. Nguyên bản nàng cảm thấy Cửu Hoàng tử nhằm vào Phượng gia, bây giờ mới biết, đối tượng của hắn là những người không tốt với Phượng Vũ Hoành. Bộ gia thì đã có sao? Quý phi thì như thế nào? Còn không phải bị mắng xối xả! Còn không phải bị chỉnh đốn đến nỗi á khẩu không trả lời được!

Nàng càng nghĩ càng thấy có Phượng Vũ Hoành, quả thực Phượng gia không chịu thua kém, đã muốn trấn an tiểu hài tử này một phen, thoáng nhìn ở giữa, lại chứng kiến Phượng Trầm Ngư đang mất hồn nhìn phương hướng long xa đi xa, gương mặt ửng hồng.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới Phượng Cẩn Nguyên từng đề cập về tâm tư của Trầm Ngư, không khỏi trầm mặt xuống, kéo Trầm Ngư một phen, kéo cả suy nghĩ của nàng lại.

Ai nghĩ được, Bộ Quý phi lúc này cũng chú ý tới Trầm Ngư, chỉ thấy nàng cân nhắc đến nửa ngày, mới nghi hoặc mở miệng. “Người nhà họ Phượng lá gan lớn như vậy sao?”

Nghe nàng lại nói chuyện như vậy, Bộ lão thái thái trừng mắt, quát lên. “Phụ thân ngươi đã không còn, đừng sinh sự nữa.”

Bộ Bạch Bình cảm thấy ủy khuất. “Mẫu thân, Phượng gia Đại tiểu thư đang kháng chỉ!”

Một câu nói, tất cả mọi người sửng sốt, không ai hiểu câu nói của Bộ Bạch Đình là có ý gì.

Phượng Vũ Hoành nhìn Bộ Quý phi, chỉ cười không nói, nhất quyết khoanh tay nhìn biểu tình của lão thái thái, nàng nghĩ tới, Hoàng hậu nương nương có ý chỉ, Trầm Ngư chỉ cần xuất phủ, nhất định phải tô son phấn màu đen kia, thế nhưng hôm nay...

“Quý phi nương nương minh giám!” Trầm Ngư cũng rất thông minh, trực tiếp quỳ xuống đất. “Trầm Ngư cũng chẳng phải có ý kháng chỉ, chỉ là hôm nay là tang lễ của Thượng thư đại nhân, Trầm Ngư một thân bạch y, còn có cài cả bạch hoa, thực sự không thể tô son phấn! Nương nương, người có thể nhìn thử, Trầm Ngư hôm nay không hề thoa phấn son, một tâm đến đây chịu tang Bộ Thượng thư.”

Bộ Bạch Bình vốn định nói lại, nhưng bị Bộ gia lão thái thái cướp lời. “Tâm ý của Phượng Đại tiểu thư, lão thân nhận, thỉnh chư vị mau mau vào phủ, để Bạch Kỳ pha trà bồi tội.” Vừa nói vừa trừng mắt về phía Bộ Bạch Bình, trong ánh mắt toàn là cảnh cáo.

Bộ Bạch Bình cũng không phải người ngu, tất nhiên biết rõ cái gì gọi là có chừng mực. Phượng gia dù sao cũng hơn Bộ gia một bậc, cho dù nàng có là Quý phi, nhưng Quý phi không có hài tử... Khác gì những Tiệp dư trong cung? Nói cho cùng, Bộ gia bây giờ chỉ có thể dựa vào độc nam của Bộ Bạch Kỳ, Bộ Thông.

Nàng bất đắc dĩ nằm lại cáng cứu thương, khoát tay, Thái giám dốc sức nhấc nàng vào bên trong phủ.

Một nhóm của Phượng gia cũng đi vào Bộ phủ, Tưởng Dung đi sau cùng, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Nàng cảm thấy cần phải rèn luyện cho bản thân một chút can đảm, đặc biệt là khi đi theo Nhị tỷ tỷ nàng ra ngoài, lần nao cũng không bình an, cứ tiếp tục như vậy, chắc nàng bị doạ chết mất.

Rốt cuộc cũng đi vào linh đường, bởi vì tất cả người của Bộ phủ đi ra cửa nghênh đón Quý phi, cũng chỉ lưu lại chút hạ nhân, nhưng tiền giấy vẫn không ngừng, thiêu đến nỗi trong phòng có cái mùi đặc trưng của tiền giấy.

Người nhà họ Bộ trở lại linh đường, thay thế hạ nhân, Phượng lão thái thái mang theo ba vị cô nương nhận nhang đốt nhang, cắm nhang ấy vào trong lư hương linh tiền. Nhìn như mọi việc thuận lợi, nhưng lúc Phượng Vũ Hoành cắm hương, bất chợt không biết từ nơi nào chạy ra một hài tử, đụng vào người nàng.

Tay run một cái, hương rơi mất.

Nàng không có tâm tư đỡ, trơ mắt nhìn nửa cây nhang ấy rơi xuống đất, đốt mấy tờ giấy tiền, tàn lửa bốc cháy.

Bộ gia hạ nhân nhanh chóng tiến lên dập tắt ngọn lửa, Bộ Bạch Kỳ quát mắng hài tử này. “Đây là nơi nào? Ai cho phép ngươi chạy toán loạn khắp nơi?”

Hài tử bị dọa, khóc lớn, Phượng Vũ Hoành không để ý chút nào, chỉ nói. “Tiểu hài tử chẳng hiểu cái gì cả, Bộ Lang trung chớ nên trách hắn. Chỉ là hài tử nhất định phải được coi chừng, đặc biệt ở địa phương này, vừa rồi chỉ là đánh rơi nhang, nếu đụng đổ chậu than, sẽ không tốt. Lúc trước linh đường của mẫu thân ta cũng bị thiêu hủy như vậy, nói đến, cả thi thể cũng cháy hỏng.”

“Phượng tiểu thư xin nói cẩn thận!” Bộ lão thái thái nổi giận.

Phượng Vũ Hoành lại cười cười, cũng không biện giải, chỉ là nói. “Sự thật mất lòng, lão phu nhân thứ lỗi.”

Nàng một lần nữa cắm nhang, lui về sau vài bước, đứng bên cạnh chờ Phượng lão thái thái trở lại. Nhưng thời điểm lui về sau, tiểu hài tử lúc này đưa ra một chân ngáng đường nàng, bước chân nàng chần chừ một chút, thân mình lay nhẹ, chỉ cảm thấy cánh tay được người khác đỡ, sau đó là một thanh âm mang theo uy nộ chi khí liền vang lên trên đỉnh đầu. “Cẩn thận.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!