Lão thái thái đặt mông trên ghế dựa, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một trận đau đớn.
“Ngươi nói là thấy ai?”
Trầm Ngư há miệng run rẩy, nói. “Ta thấy mẫu thân và tổ phụ.” Vừa nói vừa lại đi trong phòng nhìn chung quanh, trên mặt toàn là sợ hãi. “Tổ phụ nói hắn nhớ Trầm Ngư, nhớ người nhà chúng ta. Mẫu thân nói nàng chết oan, nói một mình nàng thấy rất cô độc.” Trầm Ngư nói rồi liền khóc. “Dáng vẻ của tổ phụ rất tang thương, Trầm Ngư rất nhớ tổ phụ! Hu hu...”
Trong phòng, Trầm Ngư thất thanh khóc rống, lão thái thái đang bị hù dọa lại cảm thấy chua xót.
Phượng lão gia qua đời đã được mười năm, Trầm Ngư khi đó đã bốn tuổi, tất nhiên là có trong ký ức.
Thở dài tuyệt vọng trong chốc lát, người trong nhà cũng chạy về đằng này. Diêu thị, An thị, Hàn thị cùng với Kim Trân đồng loạt vào phòng, chân Hàn thị vừa bước vào phòng thì thanh âm cũng vang lên. “Đại tiểu thư của ta! Người làm gì vậy?”
Mọi người ác cảm, từ sau khi Phấn Đại xuất phủ, tính tình nàng thay đổi quá nhiều, mơ hồ lại có điểm giống với Thẩm thị năm đó.
Hôm nay Trầm Ngư không thèm tính toán với nàng, chỉ toàn tâm toàn ý nàng tác quái, cũng rất tình nguyện khi có một người như Hàn thị phối hợp với nàng. “Ta thấy tổ phụ! Nhìn thấy mẫu thân!”
Hàn thị run rẩy toàn thân, im re.
An thị nhíu mày, cùng Diêu thị liếc nhìn nhau, ai cũng không nói.
Diêu thị đi tới trước mặt Phượng Vũ Hoành, ánh mắt hiện ra nghi vấn. Nàng kéo tay Diêu thị, cúi ở bên tai nhỏ giọng nói vài câu, mi tâm của Diêu thị càng nhíu chặt.
“Đại tiểu thư trúng tà?” Hàn thị nhịn không được, lại nói một câu, đối với câu nói lúc trước của Phượng Vũ Hoành không mưu mà hợp.
Lão thái thái chăm chú, cũng không biết nên giải quyết thế nào.
Trầm Ngư vẫn đang nói bậy nói bạ, trong chốc lát gọi mẫu thân, trong chốc lát gọi tổ phụ, làm ầm ĩ khiến tất cả mọi người đau đầu. Mời đại phu đến cũng không có tác dụng, chỉ nói có một cổ tà hỏa, hắn không trị được.
Lão thái thái phất tay tống cổ đại phu, nâng eo đau, âm ỉ thở dài tuyệt vọng.
Diêu thị quay lưng đi, ánh mắt nhìn ô cửa sổ mở rộng, nửa ngày, thầm thở dài một tiếng, nhỏ giọng nỉ non nói. “Nếu có thể, ta thật không muốn ở lại cái nhà này.”
Nói vậy người khác nghe không được, nhưng Phượng Vũ Hoành nghe rất rõ. Nàng nhấc khóe môi, tâm tình thật tốt. “Mẫu thân, sẽ có một ngày như vậy.”
“Ca ca dường như đã ngã bệnh, ta thấy ca ca ngã bệnh.” Trầm Ngư mê sảng xông ra, thần sắc càng thêm kích động. “Tổ phụ nhớ ta, mẫu thân cũng nhớ ta, tổ phụ, người đừng trách tổ mẫu không nhìn thấy người, quả thực trong phủ có nhiều chuyện, tổ mẫu cũng là bất đắc dĩ!”
Lão thái thái bị nàng kêu, tâm liền hoảng, nhưng cũng thầm tính toán. Từ lúc vào kinh thành, nàng chưa bao giờ trở lại thăm mộ lão gia. Lúc trước Phượng lão gia chết cũng là bọn tiểu bối đưa về quê an táng, lão gia không phải đang trách nàng chứ?
Trầm Ngư náo loạn đầy đủ hai canh giờ, hôm nay trên triều có nhiều việc, Phượng Cẩn Nguyên chậm chạp mãi chưa về. Đến khi Trầm Ngư mệt mỏi ngủ mê, hắn mới vội vã vào phòng.
Lúc này, nội tâm của lão thái thái vùng vẫy suốt hai canh giờ, rốt cục cũng làm ra một quyết định. “Ngày 28 tháng sau là minh thọ của phụ thân ngươi, ngươi thu xếp tính ngày tốt, hồi Phượng Đồng huyện tế tổ.”
Một câu nói của lão thái thái, quyết định một chuyện trọng đại này. Trầm Ngư đang mê man trên giường lông mày bỗng nhúc nhích, trên mặt nổi lên ý cười.
Đêm đó, Ỷ Nguyệt cũng đuổi hạ nhân trong viện ra ngoài, một mình bồi Trầm Ngư ở trong phòng.
Trầm Ngư tự mình đặt một cái hương án trên bàn, lại tự tay thắp ba nén hương, quỳ xuống dập đầu ba cái, lúc này mới nói. “Mẫu thân, Trầm Ngư nhất định sẽ báo thù cho người, ca ca cũng nhất định sẽ từ Phượng Đồng huyện trở về kinh thành. Tất cả những gì chúng ta mất, Trầm Ngư sẽ đòi lại hết. Mẫu thân, người chờ đi, Phượng Vũ Hoành, phải chết!”
Ỷ Nguyệt nâng Trầm Ngư dậy từ mặt đất, nhỏ giọng nói. “Đại thiếu gia bên kia đều đã chuẩn bị tốt, sẽ chờ chúng ta trở lại.”
Trong mắt Phượng Trầm Ngư hiện ra sự tàn khốc, nhìn chòng chọc Ỷ Nguyệt. “Nếu không phải vì đối phó Phượng Vũ Hoành, ta nhất định đánh chết ngươi!”
Ỷ Nguyệt bị dọa, quỳ phịch xuống đất. “Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi. Ban đầu là Đại thiếu gia cưỡng bức nô tỳ, nô tỳ lúc này mới...”
“Được rồi.” Trầm Ngư càng nghe càng buồn bực, nếu chẳng phải Thẩm thị chết khiến nàng không chỗ nương tựa, thì nàng sẽ không bao giờ để ý việc ca ca làm việc xằng bậy. “Nhớ kỹ, ngươi là nha hoàn thiếp thân của ta, tuy ca ca có thích ngươi, chỉ cần ta không gật đầu, hắn cũng không thể.”
“Nô tỳ biết, nô tỳ thề có chết cũng đi theo tiểu thư, cả đời quyết không bỏ.”
“Ừ.” Trầm Ngư gật đầu, đưa tay đỡ Ỷ Nguyệt dậy. “Tính khi của Đại ca ta như thế nào, ta tin chắc là ngươi hiểu rõ, những nha đầu được hắn thu bây giờ có bộ dạng gì, ta không nói, ngươi cũng đã nghe qua. Cho nên, Ỷ Nguyệt, có ta ở đây, ngươi sẽ có những ngày tháng tốt đẹp, còn không có ta, kết cục của ngươi sẽ không khác những nha đầu kia.”
Ỷ Nguyệt hít vào vài hơi, cố gắng bình phục tâm tư. Nàng biết lời Trầm Ngư nói đều đúng, tính tình của Phượng gia Đại thiếu gia như thế nào thì ai cũng biết, nàng chỉ có thể dựa lưng Đại tiểu thư, cảnh giác với Phượng Tử Hạo, mới có thể bảo vệ mạng của mình.
Ỷ Nguyệt hành lễ với Trầm Ngư. “Nô tỳ tạ tiểu thư đại ân.”
“Chuyện lần này nếu như có thể thành, ta đã làm chủ, tặng ngươi cho Đại ca làm thiếp.” Đây là hứa hẹn của Trầm Ngư với Ỷ Nguyệt. Đưa một nha hoàn bên người cho Phượng Tử Hạo, mà có thể tính kế Phượng Vũ Hoành, cuộc trao đổi này đối với nàng mà nói, tính thế nào cũng không thiệt thòi.
Ỷ Nguyệt đút tay vào ống tay áo, lấy ra một cái hộp gỗ. “Đây là của Bộ gia tiểu thư.”
Trầm Ngư không hề xem thử, nhìn thấy liền cất hộp gỗ vào ống tay, trên mặt nổi lên cười gằn. “Phượng Vũ Hoành, kết cục của sự phách lối của ngươi chính là sự tức giận của mọi người. Một Thanh Nhạc bị phế thì làm sao, phía sau còn có Thanh Nhạc thứ hai, Thanh Nhạc thứ ba, ngươi cứ chờ mà tiếp chiêu.”
Sau Nguyệt Tịch, cả tòa Phượng phủ toàn tâm chuẩn bị về quê tế tổ, ngay cả Phượng Cẩn Nguyên cũng đã xin nghỉ phép.
Lúc cuối tháng, Thanh Ngọc mang theo mười nha hoàn đứng trước mặt Phượng Vũ Hoành, những nha hoàn này bộ dáng không xuất chúng, nhưng ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, lại rất lưu loát, nhìn cũng làm người ta thư thái.
Phượng Vũ Hoành rất thỏa mãn với ánh mắt chọn người của Thanh Ngọc, đã chọn ra trong số đó hai nhất đẳng nha hoàn cùng bốn nhị đẳng nha hoàn. Những người khác cũng ở lại Đồng Sinh hiên, tùy theo Thanh Ngọc sắp xếp.
Bây giờ ở Đồng Sinh hiên, Thanh Ngọc nghiễm nhiên trở thành quản sự, lo liệu trong ngoài, tuy bận rộn một chút, nhưng nàng rất thích thú.
Phượng Vũ Hoành ban tên cho hai nhất đẳng nha hoàn là Thanh Sương và Thanh Lan, Thanh Sương lưu bên cạnh mình, Thanh Lan đưa đến chỗ Diêu thị, thay thế vị trí của Tôn ma ma.
Phía bên nàng vừa sắp xếp xong, chỉ thấy Hoàng Tuyền cười hì hì chạy vào, người còn chưa tới gần thanh âm đã vang lên, rất vui vẻ. “Tiểu thư, người xem ai đã về rồi!”
Nói rồi nhường đường, Phượng Vũ Hoành thấy được có người đi đằng sau, là Vong Xuyên.
“Nô tỳ khấu kiến tiểu thư.” Vong Xuyên ra ngoài có mấy ngày, vừa thấy Phượng Vũ Hoành thật có chút kích động, đặc biệt là khi nghe Hoàng Tuyền nói tới sự tích trong mấy ngày nay của Phượng Vũ Hoành lại càng phấn khích, nhưng cũng ảo não vì mình không thể sớm trở lại. Nàng thật sự muốn tận mắt nhìn thấy tam tiễn xuyên tâm trong Nguyệt Tịch cung yến!
“Mau đứng lên.” Phượng Vũ Hoành đứng dậy, chủ động nâng Vong Xuyên lên. “Đi đường vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Vong Xuyên nở nụ cười, mấy ngày chạy ra ngoài, mặt nàng hơi đen một chút.
Thanh Ngọc nhìn thấy Vong Xuyên trở lại cũng rất kích động, vừa chào hỏi vừa giới thiệu đám nha hoàn mới tới. Đám tiểu nha hoàn cũng rất thông minh, thấy Vong Xuyên cùng Phượng Vũ Hoành thân thiết như vậy, trong bụng đã biết vị cô nương này nhất định là tri kỷ của chủ tử, vì thế dồn dập hạ bái, ngoan ngoãn kêu. “Vong Xuyên tỷ tỷ.” Sau đó lại nói với Hoàng Tuyền. “Hoàng Tuyền tỷ tỷ.”
Hai người cười cười chịu lễ của các nàng, sau đó từng người hàn huyên vài câu, Thanh Ngọc dẫn bọn nha hoàn mới đi làm quen với Đồng Sinh hiên và Phượng phủ, Vong Xuyên lưu lại báo cáo với Phượng Vũ Hoành về chuyện ở Tiêu Châu.
Nàng nói. “Nhị thiếu gia rất được Vân Lộc thư viện coi trọng, sơn trưởng vì hắn mà làm lễ bái sư rất long trọng, Nhị thiếu gia của chúng ta cũng không chịu thua kém, ngày bái sư đó trả lời tất cả những câu hỏi sơn trưởng đưa ra, đáp án vô cùng phấn khích.”
Phượng Vũ Hoành nghe rất vui mừng, Tử Duệ đọc sách không nhiều lắm, nhưng nhưng lại có nàng cùng Huyền Thiên Minh tự tay chỉ dạy. Đặc biệt đối với binh pháp, nàng tin tưởng, trong số những hài tử cùng lứa, Tử Duệ tuyệt đối là người tài ba.
Nói xong chuyện của Tử Duệ, Vong Xuyên lại nói với Phượng Vũ Hoành. “Nô tỳ đến Tiêu châu đã tìm được một cô nương vừa tinh thông y lý vừa biết đối nhân xử thế, cô nương kia tên là Nhạc Nghênh Thiên, năm nay mười bảy tuổi, làm việc ở một y quán, nô tỳ viện cớ bốc thuốc, cùng nàng làm quen. Vì trên mặt nàng có một vết bớt, cho nên tính khí có chút tự ti, không thích tiếp xúc với người khác, nhưng đối với y lý dược lý lại cực kỳ hứng thú.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Ngươi làm việc ta rất yên tâm.”
Vong Xuyên lại nói. “Nô tỳ nói với nàng về chuyện của chúng ta, nàng cũng đáp ứng giúp đỡ bồi dưỡng những tiểu nha đầu kia, sổ tay của tiểu thư ta cũng giao cho nàng, sau khi nhìn thấy thì nàng tán dương người viết là kỳ nhân!” Vong Xuyên nhớ tới biểu tình của Nhạc Nghênh Thiên lúc nhìn thấy cuốn sổ tay ấy, không khỏi sùng bái Phượng Vũ Hoành.
“Chuyện bên kia ngươi để ý nhiều hơn, lúc cần thiết cứ qua lại giữa Tiêu Châu và kinh thành, dù sao cũng có Tử Duệ ở bên kia, ngươi cũng có lý do đi qua.”
Vong Xuyên trịnh trọng đáp lại việc cần làm. “Nô tỳ biết rõ.”
Ngày Phượng gia xuất phát đến Phượng Đồng huyện, là ngày mùng mười tháng chín.
Từ kinh thành đến Phượng Đồng huyện phải đi hết gần mười ngày, nếu có trục trặc trên đường hoặc đi chậm, thời gian sẽ càng dài.
Lão thái thái chuẩn bị rất nhiều thứ mang theo, chỉ là chuyên chở những vật dụng tế tự, đã xếp vào đầy đủ chiếc xe ngựa.
Vừa ra đến trước cửa, mọi người tụ tập tại Thư Nhã viên nghe lão thái thái dặn dò. Hàn thị lắc lắc khăn dựa vào lão thái thái, trống rỗng nói. “Nếu là hồi hương tế tổ, sao không đi đủ người, Tứtiểu thư cũng đi được.”
Lão thái thái rên lên một tiếng, trách mắng. “Hài tử phạm sai lầm, sao có thể đi gặp tổ tiên?”
“Đại tiểu thư cũng phạm không ít sai lầm.”
“Tứ tiểu thư sao có thể so với Đại tiểu thư?” Lão thái thái trợn mắt. Kỳ thực nàng muốn nói “Ngươi sinh ra thứ nữ mà cũng dám do với đích nữ?”, nhưng nghĩ đến Phượng Vũ Hoành còn ngồi ở chỗ này, không thể không biết thẹn mà nói ra vấn đề đích thứ. “Không nhiều lời nữa, ngươi cũng không cần đi.”
Hàn thị bị mắng không có phát cáu, lắc lắc khăn không thèm nhắc lại.
Lão thái thái đứng lên, Triệu ma ma đem một cái áo khoác ngoài phủ thêm cho nàng, mọi người vừa chuẩn bị đi, lúc này, một tiểu nha hoàn vội vội vàng vàng chạy vào, thở không ra hơi, cũng không kịp hành lễ, lớn tiếng nói. “Không tốt! Cửa phủ bị một đám điêu dân chặn lại!”