Một đám người vội vàng chạy tới cửa phủ, lúc đến đó, chỉ thấy ngoài cửa có ít nhất hai mươi người xúm lại kêu la, nữ có nam có, tất cả đều là tráng niên, đang lớn tiếng gào thét. “Giết người đền mạng! Phượng gia nợ máu trả bằng máu!”
Phượng Cẩn Nguyên chắp tay đứng ở trước cửa, thần sắc uy nghiêm, những người gây chuyện kia cũng không dám tiến lên, nhưng tiếng gào thét vẫn tiếp tục, vẫn cũng cũng không dừng bước.
Chỗ chết người nhất chính là, ngay trước cửa Phượng gia có một cái cáng, một “người chết” đang nằm trên đó, áo thủng miễn cưỡng che kín thân thể, giày rơm đã bị mài hỏng.
Sáng nay người bồi Phượng Vũ Hoành đến Thư Nhã viên là Vong Xuyên, lúc này, Hoàng Tuyền không biết từ chỗ nào chạy tới, nhỏ giọng nói vào tai nàng. “Ban Tẩu nói, Bách Thảo đường xảy ra chuyện.”
Phượng Vũ Hoành cau mày, một cỗ phiền chán mãnh liệt dâng lên trong tim. “Biết.” Nàng lạnh giọng nói, lập tức phá tan đám người, chủ động đứng ở bên người Phượng Cẩn Nguyên.
Cũng không biết là do nàng xuất hiện quá bất chợt, hay là do cỗ lệ khí nàng mang theo quá mãnh liệt, mà những điêu dân nguyên bản đang kêu gào kia sau khi nhìn thấy nàng, không hẹn mà cùng ngậm miệng lại, từng người sợ hãi nhìn nàng.
Có một người nén âm hơi chậm, câu cuối cùng là phát ra từ trong miệng hắn. “Thuốc của Bách Thảo đường gây chết người, Phượng gia nợ máu trả bằng máu!”
Phượng Vũ Hoành ác liệt nhìn qua, người nọ bị doạ tức khắc im miệng, chợt nghe Phượng Cẩn Nguyên bên người nói. “A Hoành, là Bách Thảo đường xảy ra chuyện, ngươi phải cho dân chúng một câu trả lời thỏa đáng.”
Nàng không hề liếc mắt nhìn phụ thân nàng, chỉ thanh lãnh đáp một câu. “Phụ thân yên tâm, A Hoành đương nhiên sẽ không làm mất mặt Phượng gia.” Nói chuyện, lại tiến lên hai bước, nhìn chung quanh đám người gây sự một vòng, vừa nhếch khoé môi vừa lạnh lùng nói. “Nếu là Bách Thảo đường xảy ra chuyện, sao các ngươi không đến Bách Thảo đường, chạy đến trước cửa Phượng phủ làm gì?”
Mọi người nhìn nhau, đưa đẩy nửa ngày, cuối cùng đẩy ra một nhân vật đại biểu để đối thoại. Là một nam tử hán hơn ba mươi, hình dáng cao lớn thô kệch, lúc này cố ý lộ ra khuôn mặt hung hăng, tiến lên một bước, quát Phượng Vũ Hoành. “Bách Thảo đường là của Phượng gia, tất nhiên phải tìm đến Phượng gia để nói chuyện! Nếu ngươi là chưởng quỹ của Bách Thảo đường, vậy thì mời ngươi cho một câu trả lời thỏa đáng, các ngươi bán dược hoàn gây chết người, việc này phải tính thế nào?”
Phượng Vũ Hoành cũng có chút tức giận. “Sao ngươi biết ta là chưởng quỹ? Ta chỉ là một cô nương mười hai tuổi, sao có thể quản lý một cửa tiệm lớn như vậy?”
Nam tử kia rõ ràng là không đủ thông minh, theo bản năng liền ném ra một câu. “Chủ nhân nói cho chúng ta biết!”
Phượng Vũ Hoành tinh thần tỉnh táo. “Chủ nhân là ai?”
Trong đám người lập tức có người ý thức được hắn nói hớ, nhanh chóng chọc vào nam tử kia, hắn lập tức phản ứng, lật lọng nói. “Cái gì mà chủ nhân? Ở đâu ra chủ nhân? Ta nói là có người nói cho chúng ta biết, chưởng quỹ của Bách Thảo đường là Phượng gia Nhị tiểu thư.”
Phượng Vũ Hoành có chút tức giận, cũng không muốn so đo với bọn hắn, cúi đầu liếc nhìn người chết ấy, lại nói. “Khiêng người của các ngươi đi, theo ta đến Bách Thảo đường.” Nói chuyện, lại cao giọng, nói với dân chúng đang vây xem và mọi người của Phượng gia. “Có muốn cùng xem náo nhiệt thì đi theo, đến thời điểm cũng cần chư vị làm chứng, nhìn xem rôt cuộc là dược của Bách Thảo đường gây chết người như bọn hắn nói, hay là có kẻ cố ý lấy mạng người ra để sinh sự.”
Trong dân chúng lập tức có người hưởng ứng, kêu rằng muốn đến Bách Thảo đường. Bọn điêu dân gây chuyện này cũng hiểu, gây náo loạn trước cửa Phượng phủ, lại lấy Bách Thảo đường ra nói chuyện, người ta muốn đến đó cũng là có đạo lý.
Vì thế có hai nam nhân tiến lên, cong thân nhấc cáng cứu thương, Diêu thị vừa nghe nói là Bách Thảo đường có chuyện, trong lòng có chút sợ, lúc này mới tiến lên, đừng bên người Phượng Vũ Hoành, nhỏ giọng nói. “Cứ ở đây giải quyết đi, trước cửa Phượng phủ xảy ra chuyện, phụ thân ngươi sẽ không thể ngồi yên.”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu. “Mẫu thân, hắn thực sự sẽ không ngồi yên.”
Diêu thị nhíu chặt lông mày, dù như thế nào cũng không yên tâm khi Phượng Vũ Hoành đến Bách Thảo đường, nghĩ một lát, thẳng thắn xoay người, mở miệng nói với lão thái thái. “A Hoành là Nhị tiểu thư trong phủ, mặc kệ là đích nữ hay thứ nữ, chuyện này cũng liên quan đến thể diện của Phượng gia. Chẳng lẽ lão thái thái lại trơ mắt nhìn A Hoành bị ủy khuất, bị một đám điêu dân vu hại sao?”
Diêu thị từ lúc hồi kinh tới nay, không hề có yêu cầu gì với những người trong phủ, cũng hoàn toàn thu hồi khí thế của đương gia chủ mẫu nhiều năm trước, luôn luôn có bộ dạng phục tùng, không tranh với đời. Bây giờ đã mở miệng, còn nói có đạo lý như thế, lão thái thái sao có thể tùy ý để Phượng Vũ Hoành một mình đi qua. Nhanh chóng liền thuận theo đề nghị của Diêu thị. “Chúng ta đều đi theo, đưa xe ngựa đuổi theo, sự tình xử lý xong sẽ lập tức khởi hành.”
Vì thế, một nhóm của Phượng gia cuồn cuộn đi theo bọn điêu dân ấy đến Bách Thảo đường.
Lão thái thái cùng Trầm Ngư ngồi chung trong chiếc xe ngựa gỗ tử đàn, vừa đi vừa an ủi Trầm Ngư. “Đừng có gấp, ta tin tưởng bằng bản lĩnh của Nhị muội muội ngươi, sự tình sẽ nhanh chóng được giải quyết.”
Trầm Ngư hoảng hốt, tùy ý gật gật đầu, mất tập trung.
Lão thái thái có chút hối hận khi ngồi chung với Trầm Ngư, từ khi tôn nữ này trúng tà, cả ngày không kêu tổ phụ thì cũng kêu mẫu thân, không người nào không phải người chết, nàng ngồi bên cạnh cũng cảm thấy sợ hãi.
Cũng không biết, trong bụng Trầm Ngư đang tính toán, tiết mục nàng an bài ở Phượng Đồng huyện, còn chưa kịp tiến hành sao có thể bị Phượng Vũ Hoành ngáng chân?
Chẳng qua cũng tốt, bất kể là ai, chỉ cần có thể áp chế nhuệ khí của Phượng Vũ Hoành, nàng cũng cao hứng.
Lúc đến Bách Thảo đường, chưởng quỹ Vương Lâm đang đứng trước cửa, nhìn đám người đen kịt đi tới, Vương Lâm chỉ cảm thấy đau đầu. Tìm thấy Phượng Vũ Hoành trong đám người, nhanh chóng chạy lên trước, khom người nói. “Chủ nhân.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu trầm giọng nói. “Coi chừng cửa tiệm, không được để cho kẻ hữu tâm thừa cơ lợi dụng.”
Vương Lâm trịnh trọng đáp. “Vừa rồi Hoàng Tuyền cô nương sớm đã tới, hiện tại trong ngoài đều có người bảo vệ, không có sơ hở nào.”
Nàng lúc này mới yên lòng, đi mau hai bước tới cửa chính của Bách Thảo đường, quay người lại, đối diện với bọn điêu dân ấy.
Người nhà họ Phượng cũng lục đục xuống xe ngựa, dồn dập vây quanh bên người Phượng Vũ Hoành. Diêu thị dựa vào nàng, sắc mặt nghiêm túc, không có biểu tình sợ hãi, trong nháy mắt khôi phục lại khí độ của Phượng gia chủ mẫu những năm trước.
An thị cùng Tưởng Dung cũng ở bên người nàng, Tưởng Dung từ trước đến giờ nhát gan, chẳng qua hôm nay cũng không thấy sợ hãi, tận lực tới gần Phượng Vũ Hoành, cùng nàng duy trì một chiến tuyến.
Còn có Kim Trân, tuy đứng bên người Phượng Cẩn Nguyên, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy khuôn miệng anh đào của nàng đang thổi gió bên tai Phượng Cẩn Nguyên. “Lão gia, đây chẳng phải là chuyện riêng của Nhị tiểu thư, mà là chuyện của cả Phượng phủ, người phải cho chúng ta một chỗ dựa!” Nàng nói chuyện mềm mại nhỏ nhẹ, hoàn toàn khác với sự nóng hổi của Hàn thị trước đây, dù sao cũng là nha hoàn nuôi trong nhà, dù thế nào cũng hơn cái loại hoa liễu Hàn thị một bậc.
Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy Kim Trân nói rất có đạo lý, bọn điêu dân này lại dám tới cửa lớn của Phượng phủ, bọn hắn cho rằng Thừa tướng như hắn chỉ bày ra cho đẹp mắt sao?
“A Hoành, ngươi không cần sợ!” Phượng Cẩn Nguyên rốt cuộc đã mở miệng. “Mặc kệ hôm nay ra làm sao, vi phụ đều đứng bên ngươi.”
Phượng Vũ Hoành cười. “Như vậy, đa tạ phụ thân.” Nhưng trong lòng ấm áp hơn, có Diêu thị, An thị, Tưởng Dung, còn có Kim Trân chống đỡ. Người giỏi đến đâu cũng không thể tự lực cánh sinh cả đời, lúc ban đầu không cảm thấy gì, nhưng khi bên cạnh ngươi có một đám người chống đỡ cho ngươi, tin tưởng ngươi, giúp đỡ ngươi, hơn nữa còn trung thành với ngươi, ngươi mới biết, một thân một mình, mới đúng là chuyện đáng buồn nhất.
Đám điêu dân kia thấy đã đến Bách Thảo đường, trực tiếp đặt cáng cứu thương trước lối vào cửa chính, sau đó nam tử cao lớn thô kệch kia lại mở miệng. “Vốn chỉ là phong hàn nho nhỏ, mua thuốc chữa bệnh của Bách Thảo đường các ngươi, ai biết rằng vừa uống vào đã chết. Hỡi nhân dân, các ngươi nói xem Bách Thảo đường này có phải hắc điếm hay không? Phượng gia Nhị tiểu thư có phải hắc tâm hay không? Giết người có nên đền mạng hay không?”
Câu nói có tính chất kích động, nhưng nam tử này không hiểu thế nào là vận dụng ngôn ngữ nghệ thuật, mấy câu nói ra, trừ một nhóm đi theo hắn, không người nào hưởng ứng.
Phượng Vũ Hoành kiên nhẫn đợi bọn hắn kêu gào xong, lúc này mới nghiêng đầu, hỏi Vương Lâm đứng bên người. “Dược hoàn trị phong hàn, Bách Thảo đường chúng ta bán bao nhiêu một viên?”
Vương Lâm là người rất thông minh, hắn đã sớm nhìn ra vị chủ nhân này tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lời nói ra từ nàng miệng sẽ không có câu nào là vô nghĩa, mỗi câu đều có ý tứ riêng. Bây giờ nghe Phượng Vũ Hoành hỏi như vậy, hắn nhanh chóng ưỡn thẳng lưng, giương giọng đủ cho tất cả mọi người nghe thấy. “Bách Thảo đường kinh doanh chủ yếu là thuốc Đông y bào chế sẵn, tổng cộng mười lăm loại, tất cả đều được đại phu xem bệnh kê đơn, hướng dẫn cách dùng cùng liều dùng. Trong đó, dược hoàn trị phong hàn có tên là ngân kiều giải độc hoàn, mỗi viên hai lạng, mỗi toa thuốc ít nhất là năm viên.” Nói xong, liếc nhìn những người gây chuyện, bổ sung một câu. “Nói cách khác, một lần ít nhất phải mua năm viên, tức là mười lượng bạc.”
Hắn nói xong lời nói này, cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ của Phượng Vũ Hoành. Không khỏi buồn cười nhìn người chết ấy, lại nhìn đám người gây sự này. “Tiểu nhân thay chủ nhân hỏi một câu, người chết khi còn sống làm việc ở nơi nào? Mỗi tháng có bao nhiêu tiền công?”
Một câu hỏi của hắn, đám người vây xem chợt bật cười, có người không khách khí hô. “Mười lượng bạc, đủ cho hắn làm lụng một năm.”
“Làm một năm thì thế nào?” Nam tử không vui. “Tiền thì có gì quan trọng? Chúng ta nguyện ý dùng tiền công một năm đi xem bệnh mua thuốc, ngươi quản được sao?” Vừa nói vừa lấy ra từ trong túi một phương thuốc.
Vương Lâm tiến lên tiếp nhận, liếc nhìn, gật đầu. “Đúng là toa thuốc do chính tay đại phu của Bách Thảo đường kê đơn.” Lại giao cho tiểu nhị đi đối chiếu, tiểu nhị kia rất nhanh đã chạy ra, cùng hắn thì thầm vài câu, chợt nghe Vương Lâm lại nói. “Dược hoàn bán ra đều có ghi chép, tiểu nhị trong cửa hàng cũng nhớ, người chết thực sự có đến Bách Thảo đường mua dược vào hôm qua.”
“Vậy các ngươi còn dám chống chế?” Nam tử kia đã chuẩn bị sẵn, lúc nói chuyện đã kiên cường hơn.
Nhưng Phượng Vũ Hoành lắc đầu nói. “Nhưng cũng không thể nói cái chết của hắn là do thuốc của Bách Thảo đường gây ra.”
“Các ngươi còn biết lý lẽ hay không?” Nam tử kia không nhịn nữa, mấy người đi cùng hắn lại tiếp tục kêu gào. “Các ngươi ỷ rằng mình có quyền có thế mà dám giết người? Đại Thuận triều còn có thiên lý vương pháp hay không? Hôm nay không cho lời giải thích, chúng ta tới cửa cung! Đi cáo trạng!”
Nhìn thấy thanh âm của những người gây rồi ngày càng lớn, Trầm Ngư kéo kéo tay áo lão thái thái, nhỏ giọng nói. “Tổ mẫu, cứ như thế này thanh danh của Phượng gia sẽ bị hủy sạch.”
Lão thái thái cũng nghĩ như vậy, liền muốn nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên nghĩ cách, lại nghe Phượng Vũ Hoành mở miệng nói. “Người đâu, dẫn đường cho các vị ở đây, đưa bọn hắn đến Hoàng cung!”