Hiệu thuốc tư nhân của quân y đặc cấp thế kỷ XXI, sao có thể chỉ bán thuốc.
Phượng Vũ Hoành nhếch nửa khóe môi, cười tà mị có phần giống Huyền Thiên Minh.
Đưa tay túm cổ áo của thi thể kia, tiểu cô nương mười hai tuổi y hệt như con gà túm nam nhân kia lên thẳng lầu hai, dừng lại trước bức tranh phân tích thân thể treo trên tường.
Kiếp trước, nàng mở một phòng riêng trên lầu hai của hiệu thuốc này, trang bị thành một phòng giải phẫu tư nhân, tất cả dụng cụ thiết bị bên trong đều giống y hệt của y viện trong quân đội, mặc kệ là phẫu thuật bao nhiêu lần, chỉ cần có nàng, đều có thể hoàn thành giải phẫu trong căn phòng này.
Mà thi thể trong tay này... Phượng Vũ Hoành xem thường, có chết hay không, nàng liếc mắt liền nhìn ra ngay, hắn vốn chưa chết.
Y học hậu thế nhận định rằng não ngưng hoạt động thì mới chết thực sự, mà cách này cần phải giám định não, căn bản là đại phu thời đại này không làm được. Chỉ biết dò hơi thở từ mũi, trái tim, động mạch cổ liền kết luận một người sống hay chết, dưới cái nhìn của nàng, ngu muội đến cực điểm.
Vén bức tranh phân tích thân thể lên, ấn vào một cơ quan trên vách tường, một cái cửa nhỏ kẽo kẹt mở ra.
Phượng Vũ Hoành kéo thi thể kia đi vào, mùi nước sát trùng xông vào mũi, đèn trong phòng cũng sáng lên, cứ như biết có người phải tiến vào, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa.
Nàng cười, sinh hoạt ở thời cổ đại quá lâu mới biết, phát minh sáng tạo của thế kỷ XXI quan tâm lòng người đến cỡ nào.
Đặt thi thể lên trên bàn giải phẫu, Phượng Vũ Hoành theo thói quen mặc vào cái áo khoác trắng, kết nối với tâm não điện đồ, chuẩn bị thiết bị tạo nhịp tim, để công cụ rửa ruột ở một bên.
Hít sâu một hơi, cảm giác của một bác sĩ ngoại khoa ở kiếp trước tìm trở lại.
Nàng bình tĩnh lại, kiểm tra máy móc số liệu, các loại số liệu biểu hiện rằng người này quả nhiên chưa có chết.
Trong lòng Phượng Vũ Hoành nắm chắc, chích thuốc trợ tim, nối liền thiết bị tạo nhịp tim, đến khi người khôi phục hơi thở, bắt đầu rửa sạch dạ dày.
Thời gian ở trong phòng giải phẫu trôi qua hơn một canh giờ, nàng lau mồ hôi lần cuối, rốt cục cũng hoàn thành tác phẩm “người chết sống lại”.
Kỳ thực đối với nàng mà nói, đây chẳng qua là cấp cứu cần thiết, nhưng với cổ nhân mà nói, không khác gì “người chết sống lại”. Phượng Vũ Hoành không dám tưởng tượng, nếu một ngày Đại Thuận triều biết được đến nội tạng còn có thể thay thế, thì thế giới này có điên cuồng hay không. Hoặc là... Nói nàng điên rồi.
Nàng cười khổ, không nghĩ nhiều nữa, rửa tay, bỏ áo khoác trắng ra, một lần nữa kéo người xuống lầu một, đứng đúng ở vị trí tiến vào, ý niệm vừa động, nháy mắt đã về tới căn phòng nhỏ của Bách Thảo đường.
Với sự canh giữ của Vong Xuyên cùng Hoàng Tuyền, hết thảy bên ngoài đều bình thường. Phượng Vũ Hoành thả người đã được cứu sống lên giường, lúc này mới xoay người ra khỏi phòng.
Người bên ngoài cũng rất có kiên nhẫn, có lẽ biết “người chết sống lại” chẳng phải loại chuyện dễ dàng, ai cũng không thúc giục, ngay cả hai người gây chuyện ấy vẫn đàng hoàng đứng phía sau Huyền Thiên Hoa. Thấy nàng đi ra, thậm chí còn “A” lên một tiếng, theo bản năng hỏi. “Nhanh thế đã sống lại rồi?”
Bọn hắn kỳ thực không tin có thể làm tên kia sống lại, người chết chính là chết rồi, vị Phượng gia Nhị tiểu thư này cũng không phải thần tiên, sao có thể có bản lĩnh hồi sinh người chết.
Nhưng vào giờ phút này, Phượng Vũ Hoành đứng ngay trước mặt bọn họ, nghiêm túc gật gật đầu. “Sống, chỉ là bột gây tê còn chưa có hết, cần đợi thêm nửa canh giờ.”
Lời vừa thốt ra, hai người kia cả kinh, suýt nữa ngồi bệt trên mặt đất. Người chết hồi sinh là một chuyện, sau khi hồi sinh mà nói sự thật ra là một chuyện khác.
Trong lúc nhất thời, hai nhân đưa mắt nhìn nhau, theo bản năng liền bước chân về sau, phải rời khỏi nơi này, ra ngoài thương lượng cùng đám ngươi kia một chút.
Nhưng còn không chờ họ di chuyển được một bước, chợt nghe Huyền Thiên Hoa vẫn ngồi đó mở miệng, hỏi. “Các ngươi muốn đi đâu?”
Hai người ấy đứng tại chỗ, ở lại không được, rời đi không xong.
Phượng Vũ Hoành nhìn bọn hắn, trong lòng xem thường.
“Bất kể là làm chuyện gì, trước tiên nên xem thử lương tâm của mình, nếu như vì tiền tài mà đánh đổi mạng người, ta tin tưởng sớm muộn cũng có một ngày sẽ có người khác dùng mạng của các ngươi để đổi lấy tiền tài.” Lời nói của nàng âm u băng lãnh, như sứ giả câu hồn tới từ địa ngục, khiến hai người kia run rẩy toàn thân.
Phượng Vũ Hoành không để ý đến bọn hắn nữa, chỉ nhìn Huyền Thiên Hoa, yếu ớt mở miệng. “Thất ca, khổ cực cho người rồi.”
Huyền Thiên Hoa lắc đầu. “Không có gì cực khổ. Minh Nhi vẫn còn ở đại doanh, ở chỗ ngươi có việc ta tất nhiên phải qua. Ngươi đã gọi ta một tiếng “Thất ca”, thì không cần khách khí như vậy.”
Hai người lại tán gẫu mấy câu, chợt nghe tiểu nhị của Bách Thảo đường kêu lên. “Chủ nhân, người nọ đã tỉnh lại.”
Phượng Vũ Hoành lập tức mời Huyền Thiên Hoa cùng hai người gây sự ấy. “Cùng vào xem một chút đi!”
Hai người kia tất nhiên không nguyện ý tiến vào, nhưng lại bị Vong Xuyên cùng Hoàng Tuyền kéo vào trong. Bọn hắn không nghĩ rằng chỉ là hai tiểu cô nương mảnh mai mà lại có khí lực lớn như vậy, vùng vẫy mãi không thể thoát, muốn chạy cũng không được.
Đến khi vào căn phòng nhỏ kia, liếc mắt liền thấy người vốn đã qua đời đang ngồi sờ sờ trên giường, chỉ là trạng thái không quá tốt, cần tiểu nhị của Bách Thảo đường đỡ mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy.
Phượng Vũ Hoành đi lên trước, đặt tay lên cổ tay, sau một lúc lâu, khẽ gật đầu một cái, nhỏ nhẹ nói với người kia. “Đã không còn gì đáng ngại, ngươi đừng lo.”
Người nọ mặt đầy ngỡ ngàng, nhìn Phượng Vũ Hoành, nói “Bọn hắn nói ta chết rồi?”
Nàng gật đầu. “Theo ý của người khác, đúng thế. Nhưng theo ý của ta, ngươi vẫn còn sống.”
Lời của nàng người nọ nghe không hiểu, nhưng cũng hiểu được là tiểu cô nương này cứu mạng mình, làm dáng muốn quỳ xuống đất dập đầu, lại bị Phượng Vũ Hoành chống đỡ. “Dập đầu với ta ở đây, không bằng theo chúng ta ra ngoài, nói sự thật những gì ngươi trải qua cho mọi người nghe.”
Người nọ tất nhiên đồng ý phối hợp, dùng sức gật gật đầu, dựa vào khí lực của tiểu nhị mà đứng dậy, đi theo Phượng Vũ Hoành cùng Huyền Thiên Hoa ra ngoài.
Đến khi mọi người một lần nữa đứng ngoài cửa Bách Thảo đường, khi tất cả mọi người nhìn thấy người vốn là thi thể đã hồi sinh, hiện trường an tĩnh.
Tới hơn nửa nén hương, một tiếng động cũng không có.
Sau này, cũng không biết là tiểu hài nhà ai bất chợt khóc lớn, vừa khóc vừa kêu. “Nương, ta đói!”
Mọi người bị hài tử chọc cho một trận cười vang, cuối cùng mới bớt đi kinh ngạc và hoảng sợ.
Vì thế mọi người bắt đầu dồn dập nghị luận. “Cư nhiên sống lại rồi, Phượng gia Nhị tiểu thư là thần tiên sao?”
“Thần tiên chắc chắn chẳng phải, nhưng nhất định là Thần y.”
“Nghe nói nàng là ngoại tôn nữ của Diêu Thần y!”
“Đây là y thuật chân chính của Bách Thảo đường! Sau này muốn xem bệnh bốc thuốc phải nhớ đến Bách Thảo đường.”
Cứ như vậy, Phượng Vũ Hoành lại một lần nữa quảng cáo cho Bách Thảo đường.
Mà bọn điêu dân gây lúc nhìn thấy thi thể kia đang đứng trước mặt, mỗi một người đều nghĩ muốn thoát thân rời khỏi. Nhưng còn không chờ bọn hắn xoay người, phía sau không biết từ khi nào đã có quan binh xông tới, đem nhóm người kia gắt gao khống chế.
Phượng Vũ Hoành tiến lên đi hai bước, cất giọng nói. “Nói dược hoàn của Bách Thảo đường ta có độc đúng không? Ta đã cứu sống người của các ngươi, thỉnh chư vị ở đây đến nghe thử, rốt cuộc là Bách Thảo đường của ta có độc, hay lòng các ngươi có độc!”
Nàng vừa dứt lời, nam nhân được cứu kia nhờ tiểu nhị đỡ lên trước hai bước, chỉ thấy hắn vươn tay ra, trực tiếp chỉ vào nam tử cao lớn thô kệch kia, tức giận nói. “Chính là hắn! Chính là hắn mang theo một cô nương che mặt đến tìm ta, ta vừa vặn nhiễm phong hàn, bọn hắn cho ta tiền để đến Bách Thảo đường xem bệnh, còn nói nhất định phải mua dược hoàn ở đây. Ta làm theo, dược hoàn cũng uống, bọn hắn lại giả vờ tốt bụng mua bánh bao cho ta. Thế nhưng ta ăn bánh bao xong ngũ tạng liền đau, sau đó liền không hay biết gì hết. Căn bản không phải dược hoàn có độc, mà bánh bao của hắn và cô nương kia mang tới có độc!”
Chân tướng vừa hiện ra, Huyền Thiên Hoa lập tức quát một tiếng. “Bắt!”
Bọn quan binh không nhiều lời, giữ chặt nhóm người gây chuyện lại.
Bọn hắn đều là dân chúng bình thường, thấy tiền thì mắt sáng lên, làm mấy việc ngu xuẩn, việc bại lộ như thế, đâu còn bản lĩnh phản kháng, từng người quỳ xuống đất, liều mạng cầu xin tha thứ.
Tiếc thay, tha mạng thì có thể, nhưng có điều kiện…
“Bổn Vương hỏi ngươi.” Huyền Thiên Hoa nhìn nam tử kia, nói. “Cô nương che mặt rốt cuộc là người nào? Nếu như ngươi ăn ngay nói thật, Bổn Vương sẽ tha cho ngươi tội chết.”
Nam tử kia mặt đầy ngỡ ngàng. “Nàng lúc nào cũng che mặt, lại có rất nhiều tiền, vừa ra tay liền đưa cho mỗi chúng ta 100 lượng bạc. Nhưng ta thật sự không biết nàng là ai!”
Có người phụ họa nói. “Bộ dáng nàng như thế nào không ai thấy rõ.”
“Phải!” Nam tử kia nói. “Trên đầu nàng đội mũ, khăn che mặt rất dày, rủ xuống tới eo, chúng ta chẳng nhìn rõ được gì.”
Huyền Thiên Hoa bất đắc dĩ lắc đầu. “Nếu như thế, cũng chỉ có thể dùng tội mưu sát nhốt tất cả các người vào đại lao.”
Hắn không nói thêm lời, chỉ vung tay lên, vô số quan sai cùng nhau hành động, áp giải một đám điêu dân đang kêu tha mạng rời khỏi.
Rốt cuộc, trước cửa Bách Thảo đường thanh tĩnh trở lại.
Phượng lão thái thái thở phào một hơi, trong lòng nghĩ nguy hiểm thật, nhưng cũng cảm thấy kinh ngạc với việc Phượng Vũ Hoành có thể cứu sống người chết.
Phượng Cẩn Nguyên cũng thế. Chỉ mới ba năm ngắn ngủi, y thuật của nữ nhi này lại tiến bộ đến thế, nếu như lại cho nàng thêm ba năm, còn đến mức nào?
Không đợi bọn hắn suy nghĩ nhiều, chỉ thấy bách tính vây xem bất chợt quỳ xuống trên đất, từng người dập đầu với Bách Thảo đường cùng Phượng Vũ Hoành.
Phượng Cẩn Nguyên nhìn trận liền cảm thấy khiếp sợ, tiếng hô của dân chúng cùng lúc vang lên. “Bách Thảo đường tế thế cứu nhân, Phượng Thần y có thể mọc hồi sinh người chết! Phượng gia là cứu tinh của chúng ta!”
Một câu nói, ngay cả Phượng gia cũng có vinh quang, nhận hết lễ ngộ của mọi người.
Phượng lão thái thái không khỏi phiêu phiêu, như nàng nói, Nhị tôn nữ này xưa nay là cao thủ nghịch chuyển càn khôn, thấy chưa, bây giờ ngay cả Phượng gia cũng được người ta tung hô.
Phượng Vũ Hoành cười cười chờ mọi người bái xong, lúc này mới cất giọng nói. “Mau mau đứng lên, tế thế cứu nhân là bổn phận của Bách Thảo đường, chỉ hy vọng chuyện như vậy sau này không phát sinh thêm nữa, mạng người là quan trọng, không ai được phép lấy tính mạng của người khác ra để mưu cầu tiền tài. Luật pháp của Đại Thuận không chỉ dùng để trừng phạt kẻ ác, còn dùng để ràng buộc lòng người. Thiện ác có báo, nhân quả tuần hoàn, luật pháp ở trong lòng người.”
Huyền Thiên Hoa dẫn đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay của một đám dân chúng cũng theo sát phía sau.
Phượng Trầm Ngư trừng đôi mắt u oán nhìn tình cảnh này, nàng chỉ hận người dùng thủ đoạn ấy quá mức ngu dốt, không chỉ không thể thu thập Phượng Vũ Hoành, còn giúp nàng cùng Bách Thảo đường được mọi người tán dương, thật không biết đây là đang hại người hay đang giúp người.
Ai cũng không nhìn thấy, ngay đối điện Bách Thảo đường, trong một góc nhỏ, có một cô nương che mặt đội mũ đang nhìn về phía này, u oán trong mắt còn sâu hơn Trầm Ngư, một tay vịn trên tường, một tay năm vào, móng tay đâm rách thịt, chảy máu…