Vụ án của Bách Thảo đường đã được giải quyết êm xuôi, Phượng Cẩn Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ tình thế trong triều không rõ, Hoàng thượng không có thái độ thiên vị Hoàng tử nào, chỉ độc sủng phế nhân Cửu Hoàng tử, điều này làm cho các đại thần âm thầm suy đoán dồn dập.
Mà sánh với việc biến đổi trong triều còn có Phượng gia của hắn, hai nữ nhi, một người được ngợi khen liên tục, một người bị trừng phạt liên tục, hắn làm Thừa tướng cũng thấy mơ hồ.
Chẳng qua Phượng Cẩn Nguyên từ trước đến giờ cẩn thận, tuy là Phượng Vũ Hoành được thưởng nhiều hơn nữa, hắn cũng không hy vọng sự kiện này quá ồn ào đến nỗi không thể giải quyết. Phượng Vũ Hoành có Cửu Hoàng tử vô pháp vô thiên làm chỗ dựa, nhưng Phượng gia của hắn, lại không có gì.
Phượng Cẩn Nguyên cúi chào Huyền Thiên Hoa, nói. “Đa tạ Thuần Vương làm chủ cho Phượng gia.”
Huyền Thiên Hoa vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh như cũ, nhẹ khoát tay. “Phượng tướng mau đứng lên, dễ như ăn cháo mà thôi, cũng là vì cho đệ muội một câu trả lời.” Nói gần nói xa đều có ý tứ rất rõ, người ta đến đây chỉ vì giúp Phượng Vũ Hoành.
Phượng Cẩn Nguyên sớm đã quen với thái độ của hai huynh đệ này dành cho Phượng gia, cũng không ngại, lại cảm tạ một phen, rồi mới nói với Phượng Vũ Hoành. “Trì hoãn đã lâu, nên lên đường rồi.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu, nói với Huyền Thiên Hoa. “Đa tạ Thất ca giải vây, hôm nay A Hoành theo yêu cầu của mọi người hồi Phượng Đồng huyện tế tổ, ít nhất là một tháng mới có thể trở về kinh thành, chờ Huyền Thiên Minh trở lại từ đại doanh, thỉnh Thất ca nói với hắn một tiếng.”
“Được.” Huyền Thiên Hoa lui về sau hai bước. “Đi đường cẩn thận, đến đó cũng phải bảo trọng. Ta sẽ nói với Minh Nhi, ngươi không cần mong nhớ.”
Phượng Vũ Hoành cười cười liếc mắt nhìn hắn, cũng lui lại mấy bước, đến bên cạnh lão thái thái. “Tổ mẫu, chúng ta đi thôi.”
Người nhà họ Phượng lần nữa bái biệt Huyền Thiên Hoa, lần lượt lên xe ngựa.
Lúc Phượng Trầm Ngư đi ngang qua người Huyền Thiên Hoa bỗng nhiên vấp một cái, cả thân thể ngã lệch sang phía Huyền Thiên Hoa. Hắn đột nhiên tránh, Trầm Ngư không kịp chuẩn bị, trực tiếp ngã lăn ra đất.
Ỷ Nguyệt mau chóng ra đỡ, lão thái thái sợ quá mức, liên tiếp hỏi. “Có sao không?”
Trầm Ngư ủy khuất rơi nước mắt, lại không có dũng khí ngẩng đầu nhìn Huyền Thiên Hoa, nhấc váy vội vã lên xe ngựa.
Phượng Vũ Hoành ngồi trên xe, vén mành, thu hết tất cả vào đáy mắt, thấy Huyền Thiên Hoa nhìn nàng, không khỏi nhếch miệng cười duyên, cười đến nỗi Huyền Thiên Hoa bất đắc dĩ lắc đầu.
Rốt cuộc, xe ngựa chậm rãi khởi động, giằng co cho tới trưa, đám người vừa mệt vừa đuối, từng người nằm trong toa xe nhắm mắt ngủ, Phượng Vũ Hoành cũng không ngoại lệ.
Đoạn đường này gió êm sóng lặng, đến khi Phượng Đồng huyện ở ngay trước mắt, Diêu thị mới thở phào một hơi, lo sợ nói. “Trái tim của ta vẫn không yên, chỉ lo nửa đường lại xảy ra chuyện gì.”
Phượng Vũ Hoành an ủi nàng. “Không sợ, binh tới tướng đỡ.” Nhưng trong lòng lại biết, chuyến đi nhìn thì bình yên này chẳng qua chỉ là chuẩn bị cho đợt sóng gió lớn hơn tiếp theo. Phượng Trầm Ngư phí sức như vậy mới có thể trờ về Phượng Đồng huyện, không có khả năng chỉ là tế tổ.
Nàng nheo mắt lại, xốc mành nhìn phía ngoài cửa sổ, ở xa xa có thể thấy được Phượng Đồng huyện y hệt một chiếc võng lớn đã đan xong, đang mở rộng vòng tay chờ nàng đến.
Xe ngựa dừng lại trước bia đá của Phượng Đồng huyện, là buổi trưa ngày hai mươi tháng chín. Mặt trời cuối thu vẫn chói chang như vậy, lúc mọi người Phượng gia xuống xe, không ai có thể mở mắt hẳn ra.
Hàn thị ngồi riêng ở một chiếc xe ngựa đi sau cùng, trên đường rung lắc có chút mơ hồ, vừa xuống xe , đầu chưa ngẩng lên đã làm dáng kêu to. “Tại sao phải xuống xe sớm như vậy? Chẳng phải còn chưa đến cửa nhà sao?”
Một tiếng này của nàng nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người, ai nấy đều cho rằng xe ngựa không nên dùng lại nơi này.
Thế nhưng đi tiếp cũng không được, đi qua chỗ này, thông với Phượng Đồng huyện chỉ có một con đường nhỏ, bây giờ đường nhỏ kia bị một đám người ngăn chặn, đừng nói là xe ngựa, cả người muốn chen qua cũng khó khăn.
Diêu thị nhìn chằm chằm những người chắn đường, cau mày ngay, nhỏ giọng nói bên tai Phượng Vũ Hoành. “Là người của Thẩm gia.”
Nàng lúc này mới nhớ tới, Phượng gia và Thẩm gia trước kia cùng sống ở Phượng Đồng huyện, cũng chính bởi vì vậy, trước kia khi Phượng Cẩn Nguyên đi thi, Thẩm thị mới có thể có cơ hội ở lại gia tộc chiếu cố lão thái thái. Nhưng Thẩm gia chặn đường là có dụng ý gì?
Trong lúc nhất thời, Phượng gia cùng Thẩm gia tạo ra hai thế lực đối lập trên con đường nhỏ này.
Phượng Cẩn Nguyên đứng chắp tay, sắc mặt âm trầm nhìn đám người Thẩm gia, lạnh giọng quát lên. “Tránh ra!”
Người nhà họ Thẩm không nói, càng không nhường đường, ngược lại còn tiến lên trước vài bước.
Phượng lão thái thái cảm thấy người nhà này đúng là vô lại. “Các ngươi muốn làm gì? Chiếm đường làm vua sao? Còn có thiên lý vương pháp hay không?”
Phượng Vũ Hoành đi đến bên cạnh lão thái thái, ôn nhu nói. “Tổ mẫu không nên nổi giận, vạn sự dĩ hòa vi quý.”
Nàng vừa tiến lên, người nhà họ Thẩm lập tức kích động, chỉ thấy có hai lão nhân tầm 70 tuổi bước lên, nhìn chằm chằm Phượng Vũ Hoành, hỏi. “Ngươi chính là nha đầu đó của Phượng gia?”
Phượng Vũ Hoành hỏi ngược lại. “Nha đầu đó?”
Phượng Trầm Ngư bước nhanh về phía trước, nắm tay hai lão nhân kia, lệ tuôn trào. “Tam cữu tổ, Tứ cữu tổ, Trầm Ngư rất nhớ các ngươi!”
Hai lão nhân kia vừa thấy Trầm Ngư, sắc mặt lập tức hòa hoãn, vừa vỗ lưng Trầm Ngư vừa lau nước mắt.
Lão đầu nhi được gọi là “Tam cữu tổ” nói với nàng. “Ca ca ngươi nói Phượng gia Nhị nữ nhi hại chết mẫu thân ngươi, có phải không?”
Trầm Ngư kinh ngạc. “Sao ca ca lại nói thế? Nhị muội muội tuy ngày thường không qua lại với chúng ta, nhưng chuyện hại chết mẫu thân... Tội danh quá lớn, Tam cữu tổ đừng nói như vậy.”
“Hừ!” Lão nhân kia hừ lạnh một tiếng. “Trầm Ngư ngươi từ nhỏ có tính khí tốt, cũng không biết bản thân đang bị bắt nạt! Mẫu thân ngươi là độc nữ của Thẩm gia chúng ta, cứ như vậy chết đi trong tay người ngoài, chúng ta phải nuốt cơn giận này vào thế nào?”
Phượng Vũ Hoành nhìn hai lão nhân này liền cảm thấy buồn cười, không khỏi nghiêng đầu hỏi Phượng Cẩn Nguyên bên người. “Phụ thân, Thẩm gia cũng có tư cách tính sổ với Phượng gia chúng ta? Không phải nói tức phụ gả vào cửa là người của phu gia sao, vì sao Thẩm gia luôn miệng nói Thẩm thị và chúng ta là người ngoài?”
Không cần nàng nhắc nhở, Phượng Cẩn Nguyên nghe thấy cũng rất khó chịu, lập tức trở mặt. “Thẩm thị vào cửa Phượng gia ta, ưu điểm khuyết điểm gì cũng là chuyện của Phượng gia. Nàng dù chết rồi, Phượng gia cũng ấn theo quy cách của đương gia chủ mẫu để tổ chức tang sự cho nàng, thế nào, Thẩm gia muốn đem nữ nhi lôi ra từ phần mộ của Phượng gia? Được, lát nửa hồi tổ trạch bổn tướng viết một bức hưu thư, ngày mai liền có thể phái người đến đào mộ!”
Phượng Cẩn Nguyên dù sao cũng là Thừa tướng nhiều năm, khi nói chuyện vô cùng ép người. Thẩm gia một nhà là thương nhân, sao có thể chịu được đe dọa như vậy? Nếu như quan tài của Thẩm thị bị lôi ra khỏi Phượng gia, thì sẽ có chuyện gì?
Hai lão nhân kia ngay lập tức không nói gì nữa, ánh mắt Phượng Trầm Ngư ngưng lại, nhìn Phượng Vũ Hoành, dùng thanh âm mềm mại dễ nghe nói. “Nhị muội muội mau tới bái kiến Tam cữu tổ và Tứ cữu tổ, bọn hắn là trưởng bối, ngươi nên hành lễ vấn an.”
Không đợi Phượng Vũ Hoành nói chuyện, hai tên kia đã hừ lạnh, một trong số đó chỉ vào Phượng Vũ Hoành, nói. “Ngươi cứ đứng ở đó, tuyệt đối đừng hành lễ với chúng ta! Đại lễ của ngươi chúng ta không chịu nổi, chỉ tổn thọ.”
Phượng Vũ Hoành vô cùng muốn cười, lại cảm thấy dù sao đối phương cũng lớn hơn, nên giữ lại cho bọn hắn chút thể diện, chỉ cố kìm nén bên trong, suýt nữa nội thương.
Lão thái thái nhìn không được, trừng người với nhà họ Thẩm, nói. “Mau mau tránh ra!”
Thẩm gia lão đầu lắc đầu. “Các ngươi muốn vào trong huyện cũng được, nhưng nha đầu này cùng vị di nương sinh ra nàng không vào được.”
Phượng Vũ Hoành “A” một tiếng, hỏi Phượng Cẩn Nguyên. “Phượng Đồng huyện là của người nhà họ Thẩm?”
Phượng Cẩn Nguyên lắc đầu. “Sao có thể.”
“Vậy vì sao chuyện có được vào huyện hay không lại do hắn định đoạt?”
Điểm này Phượng Cẩn Nguyên cũng không hiểu. “Thẩm gia các ngươi không nên quá đáng.”
“Quá đáng?” Lão nhân kia lại nổi giận. “Nữ nhi nhà chúng ta gả tới Phượng gia các ngươi, mới hơn ba mươi tuổi thì làm tang sự, rốt cuộc là ai quá đáng?”
“Sinh tử do mệnh, bảo quý tại thiên, thân thể nàng không tốt, trách được ai?”
“Phượng Cẩn Nguyên!” Lão đầu kia tức giận tới mức run cầm cập. “Chuyện như thế nào thì trong lòng ngươi hiểu rõ, hôm nay ta nói tại đây, muốn vào huyện, phải lưu lại mẫu tử hai người kia cho chúng ta!”
Trên mặt Phượng Vũ Hoành nổi lên một tầng âm u, ánh mắt hiện ra tàn khốc, Phượng lão thái thái nhìn thấy liền run rẩy toàn thân, theo bản năng lui về sau vài bước. Sau đó thì nghe Phượng Vũ Hoành mở miệng nói. “Không cho ta cùng mẫu thân vào cửa? Được! Ta cũng muốn hỏi thử, mẫu thân của ta trước kia đã phạm vào trong một điều thất xuất hay sao? Phượng gia có lý do gì đuổi mẫu thân ta đi? Thẩm thị được nâng từ tiểu thiếp thành thê tử đã không có chút vinh quang nào, Thẩm gia các ngươi được tiện nghi mà vẫn không thành, tìm một góc mà ăn mừng, bây giờ còn dám trắng trợn làm ầm ĩ như vậy? Náo loạn Phượng gia thì có ích gì với các ngươi?”
Nàng vừa nói vừa đi lên trước, quanh thân tản ra một loại mãnh liệt, hơi thể áp bức, ép hai lão đầu ấy cùng người của Thẩm gia về phía sau.
Phượng Vũ Hoành vẫn chưa nói xong. “Thẩm gia các ngươi cho rằng được làm ăn trong kinh thành là xong chuyện? Bao năm nay, Phượng gia chỉ cần muốn, tùy tiện động động ngón tay, có thể tra được ra các ngươi đã hối lộ bao nhiêu quan chức, bỏ ra bao nhiêu kim ngân. Có phải người nhà họ Thẩm các ngươi sống đủ rồi? Muốn ngồi đại lao?”
Nàng tiến lên, đôi mắt như tới từ địa ngục, chăm chú nhìn một lão nhân, dọa hắn ngồi bệt trên mặt đất.
Hơn 70 tuổi đâu chịu nổi cú ngã này, ngồi xuống mặt đất như thế, nửa ngày chưa thể đứng lên nổi.
Một lão đầu khác tức giận liều mạng giậm chân, hỏi Phượng Cẩn Nguyên. “Đây là gia giáo của Phượng gia các ngươi?”
Người trả lời hắn là Phượng lão thái thái. “Phượng gia ta dạy nữ nhi thế nào không đến lượt Thẩm gia các ngươi lên tiếng, nếu không phải nể mặt Trầm Ngư, Thẩm gia các ngươi còn có thể đi tới ngày hôm nay? Muốn thuyết pháp? Được! Tử Hạo chẳng phải đang thủ lăng sao? Để Trầm Ngư cùng hắn đi cùng hắn!”
Một câu nói của lão thái thái, doạ Trầm Ngư mặt mũi trắng bệch, há hốc miệng, một tiếng động cũng không phát ra được.
Người nhà họ Thẩm cũng không ngờ Phượng lão thái thái lại có thể nói lời như vậy, trong lúc nhất thời không động tĩnh, sự kiêu ngạo muốn đi báo thù cho Thẩm thị cũng tan dần đi.
Kỳ thực bọn hắn đã bị Phượng Vũ Hoành dọa sợ rồi, Thẩm gia là nhà thương nhân, bao năm nay buôn bán trong kinh thành, hối lộ quan chức là chuyện thường xảy ra. Đặc biệt còn làm ăn cùng Hoàng thương nhiều năm, hối lộ đại thần trong triều nhiều vô số kể. Nếu bây giờ không nể mặt Phượng gia, một Thừa tướng nhất phẩm muốn đạp chết một thương giả gia tộc, còn chẳng phải chuyện dễ dàng như ăn cháo sao?
Người nhà họ Thẩm được Tứ cữu tổ ấy ra hiệu nhường đường, hai lão nhân, một người ngồi dưới đất, một người đứng trơ mắt nhìn đoàn xe của Phượng gia cuồn cuộn tiến vào Phượng Đồng huyện, cuối cùng, ánh mắt rơi trên người Phượng Vũ Hoành vẫn đang bầu bạn với Phượng lão thái thái.
Thứ nữ này mới hồi kinh bao lâu? Lại có thể được lão thái thái sủng ái như vậy, hơn nữa còn uy hiếp đến địa vị của Trầm Ngư, thật không thể lưu lại, không thể lưu lại!