Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 174: Chương 174. Diêu thị cũng chẳng phải mèo bệnh


trước sau

Hoàng Tuyền khinh bỉ nhìn Phượng Cẩn Nguyên, không khách khí nói. “Phượng tướng khóc quá sớm, tiểu thư không ngu ngốc như vậy.” Nàng biết ẽo bản lĩnh tiểu thư nhà nàng, lăn xuống giường còn có thể bất tỉnh? Tuyệt đối không thể.

“Ta nói, thật sự không tìm được thì báo quan đi!” Thanh âm của Hàn thị lại vang lên.

Lão thái thái tức giận đến quát to. “Chẳng phải nói ngươi trở về ngủ sao? Ngươi lại ra ngoài làm gì?”

Ai biết, người đi rồi lại trở lại không chỉ có Hàn thị, Phượng Trầm Ngư cũng vòng trở lại, nhưng lại đáp trả câu nói của Hàn thị. “Không được! Không thể báo quan!”

Phượng Trầm Ngư vốn không muốn trở về, tuy sợ hãi, nhưng nàng càng muốn biết Phượng Vũ Hoành có còn ở trong phòng không. Vì thế đi nửa đường thì vòng lại, lại vừa vặn nghe được Hàn thị nói muốn báo quan.

Không thể báo quan! Phượng Vũ Hoành rốt cũng là nữ nhi của Thừa tướng một triều, nếu báo quan nhất định sẽ nghiêm tra, đến thời điểm đó tên ngốc Phượng Tử Hạo sẽ dễ dàng khai ra. Nàng không tin Phượng Tử Hạo có thể không chế được cái miệng, có khi dăm ba câu đã lôi cả nàng ra.

Không được! Nàng tuyệt đối không thể để chuyện này lên đến quan phủ!

“Phụ thân.” Trầm Ngư đi mau hai bước, đến gần Phượng Cẩn Nguyên. “Thật sự không thể báo quan!”

Phượng Cẩn Nguyên nhìn Trầm Ngư đã thanh tỉnh trước mắt, có chút ngơ ngác, dường như người vừa phát điên bên cạnh giếng không phải nữ nhi của hắn. Nữ nhi của hắn nên mỹ lệ khuynh thành như vậy, có tri thức hiểu lễ nghĩa.

“Ngươi nói thử vì sao không được?” Phượng Cẩn Nguyên tâm tình khá hơn một chút, Phượng Vũ Hoành ra sao hắn cũng không để ý lắm, nhưng chỉ có Đại nữ nhi này, là vạn lần không thể có nửa điểm sai sót.

Trầm Ngư không vội trả lời hắn, mà hành lễ, giải thích cho hành vi lúc trước của mình. “Trầm Ngư từ sau khi trở về từ tang lễ của Thượng thư đại nhân, tâm tư thỉnh thoảng lại hơi hỗn loạn, đôi khi sẽ sinh ra ảo giác, khiến người trong nhà chịu không ít phiền phức. Nhưng đây cũng chẳng phải ý định của Trầm Ngư, chỉ là phát bệnh không thể tự khống chế, mong rằng phụ thân tha thứ cho.”

Phượng Cẩn Nguyên cảm khái không thôi, nữ nhi quốc sắc thiên hương này của hắn, là người Phượng gia phó thác hy vọng, hắn bồi dưỡng nàng theo tiêu chuẩn của một vị Hoàng hậu, chỉ mong một ngày nàng có thể bay lên ngọn cây trở thành Phượng Hoàng chân chính. Nhưng hôm nay, Trầm Ngư lại bị bệnh quấn quanh người, bệnh khó chữa, hắn thực sự đau lòng.

“Sao phụ thân trách ngươi được.” Phượng Cẩn Nguyên thở dài, nắm vai Trầm Ngư. “Ngươi là nữ nhi phụ thân tự hào nhất, dù như thế nào phụ thân cũng sẽ không trách tội ngươi.”

Trầm Ngư cảm động, khóe mắt hiện ra hai giọt lệ. Nàng khẽ lau đi, lúc này mới lại đáp lại lời vừa rồi. “Nếu như báo quan, sự việc cũng sẽ bị truyền ra. Nhị muội muội nửa đêm mất tích, lời như vậy truyền ra ngoài, bọn họ sẽ nghĩ Nhị muội muội như thế nào!”

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu đồng ý. “Vẫn là Trầm Ngư nghĩ chu đáo.”

“Trầm Ngư là vì nghĩ cho danh tiếng của Nhị muội muội, mong rằng phụ thân cân nhắc.”

Lão thái thái ở một bên nghe cũng gật đầu theo. “Trầm Ngư nói đúng, việc này nếu như truyền ra, danh dự của A Hoành cũng sẽ ảnh hưởng.” Nàng vừa nói vừa nhìn về phía lão tộc trưởng, muốn được tán thành, đã thấy tộc trưởng kia chỉ luôn cau mày, sắc mặt âm trầm.

Diêu thị nhìn những người được gọi là thân nhân trước mặt, trong lòng nổi lên từng trận ý lạnh, không khỏi mở miệng nói. “Vậy lão gia và lão thái thái xử lý chuyện này như thế nào?”

Phượng Cẩn Nguyên nói. “Ta sẽ phái người đi thăm dò.”

Diêu thị thất vọng lắc đầu. “Nơi này không phải kinh thành, suốt hành trình chúng ta mang theo không nhiều người, Phượng Đồng huyện nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, bốn phía đều là núi, chỉ bằng chừng này nhân thủ của Phượng gia, sao có thể tìm được.”

Trầm Ngư xoay người lại nhìn về phía Diêu thị, lại mang theo gương mặt Bồ Tát, giống như khổ tâm khuyên nhủ. “Diêu di nương, dù sao người cũng phải nghĩ cho thanh danh của Nhị muội muội! Không phải thứ quan trọng nhất với nữ hài tử là danh tiết sao?”

Diêu thị bỗng nhiên trừng Phượng Trầm Ngư, Trầm Ngư không có phòng bị, căn bản cũng không ngờ người luôn luôn nhu nhược như Diêu thị lại có ánh mắt này, không khỏi lui về sau vài bước.

Chợt nghe Diêu thị nói. “Danh tiết là quan trọng nhất?” Nàng vừa nói vừa lắc đầu. “Đối với ta mà nói, cái gì cũng không trọng yếu bằng tính mạng của A Hoành. Huống chi nàng chỉ là mất tích, chẳng liên quan gì tới danh tiết, trừ phi có người cố tình nói xấu, thì bên ngoài mới có những thứ tin đồn thất thiệt. Vả lại...” Nàng nhìn Phượng Cẩn Nguyên. “Các ngươi lúc nào thì quan tâm đến thanh danh của A Hoành?”

Phượng Cẩn Nguyên giận dữ. “Diêu thị! Ngươi đừng có không biết điều!”

Kim Trân nhanh chóng vươn tay vỗ lưng hắn. “Lão gia bớt giận, tuyệt đối không nên động khí a!”

Diêu thị chợt bật cười, trừng Phượng Cẩn Nguyên, nói. “Chính là vì trước đây ta quá biết điều, mới rơi vào kết cục như bây giờ.”

Phượng Cẩn Nguyên có chút không dám nhìn Diêu thị, thật không biết có phải nữ nhân này ở cùng một chỗ với Phượng Vũ Hoành quá lâu, nên tính khí đã trở nên giống nàng?

Trầm Ngư lại bắt đầu lau nước mắt, ủy khuất nói. “Ta thật sự là suy nghĩ vì Nhị muội muội, Diêu di nương tội gì phải phát cáu như vậy?”

Lão thái thái cảm thấy Diêu thị thật quá mức rồi, không khỏi mở miệng hỏi. “Vậy rốt cuộc ngươi muốn Phượng gia làm thế nào?”

Diêu thị đáp thẳng thắn. “Báo quan! Chỉ có quan sai của Phượng Đồng huyện mới hiểu rõ địa hình nơi này, cũng chỉ có huyện lệnh của Phượng Đồng huyện mới có nhiều nhân thủ nhất nơi này.”

Trầm Ngư cuống lên, khóc lóc kêu lên. “Nói như vậy, thanh danh của Nhị muội muội sẽ bị ảnh hưởng! Diêu di nương! Tuyệt đối không thể!”

Phượng Cẩn Nguyên cũng quát mắng nàng. “Hồ đồ! Chuyện này ta đã ra quyết định, Phượng gia chúng ta sẽ tự tìm người, tuyệt đối không báo quan!”

Diêu thị cũng tức giận đến nghiến răng. “Đều là nữ nhi của ngươi, cũng bởi vì Diêu gia ta có chuyện, ngươi cứ như vậy đối xử với A Hoành? Nếu có một ngày Diêu gia ta Đông Sơn tái khởi, ngươi không nên hối hận!”

Lời nói này của Diêu thị khiến tất cả mọi người Phượng gia sợ hãi lạ thường, cả vị tộc trưởng kia cũng dò xét Diêu thị.

Hắn đương nhiên biết Diêu gia có chuyện, lại không nghĩ rằng, một nữ nhi của Diêu gia bị chèn ép nhiều năm như vậy, cư nhiên cũng có một ngày bạo phát.

Chẳng qua lại nghĩ về nha đầu đang mất tích kia, nàng có một ánh mắt tinh quái, dường như biết tất cả mọi thứ trên đời này, lão tộc trưởng cảm thấy, mẫu thân sinh ra nàng có thể kiên cường tàn nhẫn như vậy, chẳng phải không được.

Hắn thầm khen Diêu thị vì đã phản kháng lại, lại nghe được Phượng Cẩn Nguyên nói. “Ngươi yên tâm, mặc dù Diêu gia thật sự có một ngày như vậy, ta cũng sẽ không hối hận.”

Lão tộc trưởng cảm thấy tôn tử này của Phượng gia làm hắn thất vọng đến cực điểm, nữ nhi của mình mất tích, còn là mất tích lúc phòng nàng cháy, hắn không những không hỏi han, bây giờ còn không vội vã đi tìm. Quan cũng không báo, liền trông cậy vào hạ nhân Phượng gia. Hạ nhân bọn hắn mang từ kinh thành tới vốn ít, tổ trạch bên này ít người trẻ tuổi, cơ bản cũng là già yếu, như thế là có thể tìm được người?

Hắn thở dài, chỉ vào Phượng Cẩn Nguyên, nói. “Ta lại hỏi ngươi, nếu như vì ngươi tìm kiếm không kịp mà hài tử này chết đi, phải làm thế nào?”

Trong mắt Phượng Cẩn Nguyên loé lên một tia thần sắc quái dị, có tàn nhẫn, cũng có một chút hy vọng rằng mọi chuyện sẽ như vậy, im lặng nửa ngày, chợt nghe hắn nói. “Đó chính là là mệnh của nàng.”

Người nhà họ Phượng hít vào một ngụm khí lạnh, chợt nghe lão tộc trưởng nói. “Tốt! Tốt lắm! Phượng gia ta không có thứ hậu bối giống ngươi, Thừa tướng đại nhân, ngày 28 tháng này, tế tổ xong thì các ngươi trở về đi, sau này cũng không cần trở lại. Nếu ngươi muốn dời phần mộ của phụ thân ngươi ra khỏi đỉnh Tê Phượng sơn, thì chọn ngày mà dời đi, về phần tiểu thiếp Thẩm gia của ngươi, nàng vốn được an táng bên ngoài mộ tổ Phượng gia, không có quan hệ với Phượng gia.” Lão tộc trưởng xoay lưng lại. “Ta, cũng không muốn nhìn thấy các ngươi nữa.”

“Chuyện này...” Lão thái thái có phản ứng đầu tiên, nhanh chóng đi lên hai bước, nói. “Chỉ vì một thứ nữ, tộc trưởng liền muốn trục xuất chúng ta ra khỏi Phượng gia?”

“Thứ nữ?” Tộc trưởng kia nhắc nhở nàng lần nữa. “Hôm qua, lúc các ngươi vào tổ trạch ta đã nói, A Hoành mới là đích nữ được Phượng gia thừa nhận, là người được ghi tên vào tộc phổ của Phượng gia ta. Ta cũng không trục xuất các ngươi, gia phả vẫn còn, các ngươi vẫn là người của Phượng gia. Đây coi như là ta lưu lại cho các ngươi điểm tình cảm cuối cùng, cũng xem như thành toàn cho một đời làm quan của Phượng Cẩn Nguyên. Các ngươi tự lo lấy.”

Lão tộc trưởng nói xong, rời khỏi viện, không quan tâm lão thái thái đang kêu gào, thoáng cái rời khỏi viện.

Lão thái thái muốn tìm biện pháp giúp Phượng Cẩn Nguyên, vừa quay đầu lại, đã thấy Diêu thị và An thị đứng sóng vai, ngay cả Tưởng Dung cũng đứng cùng một chỗ với các nàng. Ba người đứng chắp tay đối diện Phượng Cần Nguyên, tư thế giống như là muốn khai chiến, đặc biệt là ánh mắt tàn nhẫn và tuyệt vọng của Diêu thị, người nhìn thấy mà giật mình.

“Lão gia.” Nửa ngày, An thị mở miệng nói chuyện. “Nếu một ngày nữ nhi của ta cũng xảy ra chuyện, không biết có phải lão gia cũng sẽ không để ý như thế này?”

Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy đám nữ nhân này quả thực ngang ngược không biết lý lẽ. “Ta khi nào thì bỏ mặc nàng? Hửng đông sẽ phái người đi tìm!”

“Hừng đông?” Diêu thị cũng có chút tức giận. “Sao không đi bây giờ? Nhất định phải đợi đến hừng đông? A Hoành là bị người bắt cóc, đến hửng đông thì đã có thể chạy bao xa?”

Trầm Ngư ở bên phụ họa. “Nhưng hôm nay trời vẫn tối, bọn hạ nhân có muốn tìm, cũng không biết tìm ở đâu!”

Tưởng Dung không thích nghe Trầm Ngư nói chuyện, không nhịn được chen miệng nói. “Không biết tìm ở đâu cũng tốt hơn là không đi tìm.”

Trầm Ngư lần đầu bị Tam muội muội nhát gan này làm nghẹn họng, không khỏi tức giận, mở miệng. “Ngươi có bản lĩnh thì ra ngoài mà tìm!”

An thị không nhịn nữa. “Đại tiểu thư có phải thấy các muội muội của mình rất chướng mắt? Nếu Tam tiểu thư xảy ra chuyện gì, trong phủ sẽ chỉ còn lại một vị tiểu thư.”

Kim Trân cũng nhăn mày lại, buồn bực nói với Phượng Cẩn Nguyên. “Trận hỏa hoạn này thật kỳ lạ! Lão gia cũng phải nghiêm tra vì sao gian phòng này bốc chát, bằng không ai có thể ngủ ngon? Tối nay là chỗ Nhị tiểu thư bén lửa, không chừng đêm mai sẽ đến lượt phòng của thiếp thân, thiếp thân rất sợ.”
Phượng Cẩn Nguyên chịu không nổi dáng dấp kia của Kim Trân, nhất thời mềm lòng, nhẹ an ủi. “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nghiêm tra việc này.”

Trầm Ngư hung hăng trừng Kim Trân, ánh mắt kia vừa vặn được Kim Trân đón nhận, trong lòng không khỏi tính toán.

Dù sao cứ như thế này cũng không thể giải quyết, cuối cùng, lão thái thái phất phất tay:.“Tất cả trở lại nghỉ ngơi đi! Ta sẽ phái hạ nhân đi tìm ngay bây giờ, không cần chờ đến hửng đông. Chỉ mong A Hoành có mệnh cát, sẽ bình an trở lại.”

Đám người lúc này mới tản ra, Vong Xuyên và Hoàng Tuyền cũng không hề lưu lại, đỡ Diêu thị hồi gian phòng của nàng.

Lão thái thái là người cuối cùng rời đi, nói với Phượng Cẩn Nguyên. “Ta hy vọng có thể tìm thấy A Hoành, ta cũng hi vọng các tôn nữ của ta đều bình an. Nhưng ngươi là chủ một gia đình, ngươi ra quyết định, dĩ nhiên ta sẽ nghe theo ngươi, nhưng cũng không thể quá đáng. Một là mất thể diện, thứ hai, ngươi phải suy nghĩ kỹ việc trong kinh, hai nha hoàn bên người A Hoành chẳng phải người có thể trêu vào, một khi chuyện tối nay truyền tới tai Ngự Vương, kết cục không cần nói ngươi cũng phải biết.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!