Lão thái thái trợn mắt giận dữ nhìn nha hoàn này, hỏi Kim Trân. “Người kia là ai?”
Kim Trân giật mình, vừa rồi chỉ lo bắt người, quên mất là nàng phải giả bộ không biết gì về chuyện này cả. Cũng may nàng đủ thông minh, lập tức đã tìm được lý do. “Nha hoàn này ở ngoài cửa lén lén lút lút, nếu như không bắt, vạn nhất nàng đi khắp nơi nói lung tung, Phượng gia chẳng phải sẽ bị nàng hại chết?”
Lão thái thái gật đầu. “Ngươi làm rất đúng.”
Phượng Cẩn Nguyên không có tâm tư quan tâm đến một nha hoàn, vung tay lên. “Đã không có ý tốt, không cần tỉnh lại nữa.” Nói rồi, liếc mắt ra hiệu với ám vệ, ám vệ ấy thân hình hơi động, nháy mắt đã đến trước mắt nha hoàn. Cũng không thấy động tác của hắn thế nào, lúc trở lại sau lưng Trầm ngư, đầu của tiểu nha hoàn kia đã rơi xuống.
Tưởng Dung bị doạ cho run rẩy, đêm nay nàng thấy quá nhiều máu, nàng cũng chỉ là tiểu nha đầu mười tuổi, bị trận này dọa cho mềm nhũn cả chân.
An thị cũng không nhìn nổi, kéo Tưởng Dung, nói với lão thái thái. “Tam tiểu thư còn nhỏ, không chịu nổi cảnh tượng như vậy, thiếp thân mang theo Tam tiểu thư trở về trước.”
Lão thái thái khoát khoát tay. “Đi đi! Các ngươi đều đi đi!”
An thị nhìn Diêu thị, ánh mắt an ủi, mang theo Tưởng Dung đi khỏi.
Vong Xuyên đỡ Diêu thị, thấp giọng nói. “Phu nhân, đừng hy vọng ở Phượng tướng, điện hạ hẳn là cũng sắp đến rồi.”
Tâm của Diêu thị hạ xuống một chút, nhưng vẫn có một luồng khí nóng không chỗ phát tiết. Nàng nhìn Phượng Cẩn Nguyên, lạnh lùng hỏi hắn. “Đại thiếu gia và Đại tiểu thư dùng độc dược mưu hại A Hoành, việc này, ngươi định làm gì?”
Phượng Cẩn Nguyên trong lòng buồn bực, không khỏi rống to. “Ngươi còn muốn như thế nào nữa? Hai người bọn hắn một người dẵ chết, một người bị phế, Diêu thị, thứ độc phụ ngươi còn muốn thế nào?”
“Đúng, ta là độc phụ.” Diêu thị nhìn chằm chằm Phượng Cẩn Nguyên. “Ta chỉ muốn biết tại sao Đại nữ nhi của ngươi lại hại Nhị nữ nhi của ngươi như thế, như vậy ngươi đã nói ta là độc phụ?” Nàng tiến lên vài bước, cái trán gần như đụng tới chóp mũi Phượng Cẩn Nguyên. “Ngươi nhớ cho kỹ, sớm muộn cũng có một ngày ngươi phải đến cầu ta!” Nàng nói xong, quay người lại. “Chúng ta đi!” Vong Xuyên cùng Hoàng Tuyền lập tức đi theo, trước khi đi còn không quên liếc Phượng Cẩn Nguyên một cái.
Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến rống to. “Người đi chết đi! Bổn tướng đời này cũng sẽ không cầu ngươi một câu!”
Hàn thị chợt che miệng cười khanh khách, vừa cười vừa đi ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa thì ném lại một câu. “Diêu gia là Thần y!”
Câu nói ấy như một cây đinh ghim vào đầu Phượng Cẩn Nguyên. Sao hắn lại quên rồi, Diêu gia là Thần y, hắn muốn lưu lại Trầm Ngư, chẳng phải là ôm một tia hy vọng cuối cùng hay sao? Tia hy vọng cuối cùng này có thành hay không, trừ việc hắn phải đọ sức ở bên ngoài, còn phải dựa vào một vị đại phu tốt.
Mà dưới gầm trời này, đại phu tốt nhất là ai?
Là ngoại tổ phụ của Phượng Vũ Hoành, là phụ thân của Diêu thị, Diêu Hiển.
Mi tâm Phượng Cẩn Nguyên nhảy thình thịch, ánh mắt nhìn theo hướng Diêu thị rời đi, cho đến lúc này hắn mới hiểu, câu “Sớm muộn cũng có một ngày ngươi phải đến cầu ta!” của Diêu thị là có ý gì.
Hạ nhân thu thập tàn cuộc trong phòng là những người cùng tới từ kinh thành, tuy trong lòng hơi bồn chồn, nhưng lời chủ tử nói, không thể không nghe.
Thi thể của Ỷ Nguyệt cùng tiểu nha hoàn kia được xử lý tốt, lúc bọn hắn muốn nhấc Tử Hạo đi, lão thái thái bất chợt kêu to. “Không được nhúc nhích!”
Phượng Cẩn Nguyên bị dọa giật mình, nhanh chóng tiến lên khuyên nàng. “Mẫu thân, phải cất hắn vào hòm.”
“Hòm gì?” Lão thái thái trừng Phượng Cẩn Nguyên. “Không đặt Tử Hạo trong quan tài, lại đi đặt trong hòm? Cẩn Nguyên, nhi tử của ngươi làm sai, đánh giết ngươi cũng làm rồi, ngươi không đau lòng sao?” Nàng nhìn nhi tử này, chỉ cảm thấy không biết bắt đầu từ khi nào, tâm địa của hắn lại trở nên độc ác như thế. “Trong lòng ngươi thật không có một chút xíu hổ thẹn nào sao? Nếu như từ nhỏ đến lớn ngươi có thể giáo dục hắn thật tốt, làm sao Tử Hạo có thể biến thành như thế này?”
Phượng Trầm Ngư vốn đang mất hồn ngồi dưới đất bất chợt ngẩng đầu nhìn lão thái thái, một gương mặt trắng bệch, mắt to trống rỗng, hốc mắt hãm sâu, như quỷ hiện hồn.
Lão thái thái sửng sốt một chút, có chút không dám nhìn ánh mắt của Trầm Ngư. Lúc này Trầm Ngư hỏi nàng một câu.“Ngươi đang kêu oan cho Phượng Tử Hạo?”
Phượng Cẩn Nguyên chau mày, quát mắng nàng. “Đừng nói nữa!”
Trầm Ngư không nhịn được, thẳng thắn bò vài bước đến trước mặt lão thái thái, từng giọt lệ thi nhau lăn xuống. “Tại sao phải thay hắn kêu oan? Hắn chết oan sao? Ngươi có biết hắn làm những gì hay không? Từ nhỏ các ngươi đã nói ta là Phượng mệnh Phượng mệnh, tương lai phải làm Hoàng hậu! Ta không thể có người mình thích, ta nhất định phải chờ xem người trong nhà chọn là ai. Nói cho cùng thì ta chỉ là một con cờ, các ngươi muốn ta rơi vào tay ai thì ta phải rơi vào đấy. Nhưng bây giờ, ta rơi vào tay Phượng Tử Hạo! Hắn không chỉ hủy hoại danh tiết của ta, còn hủy hoại bao nhiêu năm hy vọng của Phượng gia! Lão thái thái, ngươi cư nhiên vì người như vậy kêu oan?”
“Ngươi...” Lão thái thái nhìn Trầm Ngư, hỏa khí cũng dâng lên, bất chợt đưa tay ra bóp cổ Trầm Ngư, Trầm Ngư liên tục ho khan nhưng nàng không chịu buông tay. Phượng Cẩn Nguyên ra hiệu cho Triệu ma ma kéo nàng ra, nhưng lão thái thái hỏa khí công tâm, đâu dễ buông ra như thế, Trầm Ngư đang ho khan thì nghe lão thái thái nói. “Phượng Tử Hạo là tôn tử của ta, đó mới là người giúp đỡ Phượng gia nối dõi tông đường! Ngươi chẳng qua chỉ là một nữ hài, dù cho có là Phượng mệnh, nếu như trong nhà không giúp đỡ, ngươi cũng chẳng là gì cả!! Hại Nhị muội muội ngươi, bây giờ hại cả thân sinh ca ca ngươi! Phượng Trầm Ngư, ngươi đáng hận giống y hệt Thẩm thị kia! Làm người khác cảm thấy ghê tởm!”
Lão thái thái rốt cuộc cũng mệt mỏi, dùng sức đem Trầm Ngư đẩy ra sau, mình cũng ngồi trên đất.
Triệu ma ma dùng sức đỡ lão thái thái, mệt đến đầu đầy mồ hôi. May mà lão thái thái xem như tỉnh táo, còn nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên. “Ngươi đã làm ra quyết định, ta sẽ không nói thêm lời, chỉ là như thế nào cũng phải cấm khẩu mọi người ở đây, dù thế nào ngươi cũng phải nghĩ ra một biện pháp an toàn. Mặt khác, nhất định phải chọn quan tài tốt cho Tử Hạo, dù cho không được vào mộ tổ, nhưng phải để gấn phụ thân ngươi một chút, khi còn sống hắn rất yêu thương Tử Hạo.”
Phượng Cẩn Nguyên trịnh trọng gật gật đầu, dặn Triệu ma ma. “Mau mau đỡ lão thái thái về đi.”
Triệu ma ma đáp ứng, nhanh chóng đỡ lão thái thái đi.
Trong phòng chỉ còn lại Kim Trân còn ở bên cạnh hắn, Phượng Cẩn Nguyên nhìn nàng, thở dài nói. “Cũng may là ngươi đau đầu để tìm đến nơi này, bằng không sẽ còn chuyện gì xảy ra?”
Kim Trân cũng thần sắc bi ai, n trong lòng liên tục cầu nguyện, Phượng Vũ Hoành tuyệt đối không thể trúng loại dược này!
“Ngươi cũng đi về trước đi.” Hắn vỗ vỗ bả vai Kim Trân. “Đầu còn đau hay không?”
Kim Trân lắc đầu. “Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, thiếp thân sao có thể dùng việc đau đầu nhỏ như vậy làm phân tâm lão gia, lão gia yên tâm, thiếp thân không có chuyện gì.”
Phượng Cẩn Nguyên cảm thán. “Chỉ có ngươi là hiểu chuyện nhất. Đi đi, trở lại nghỉ ngơi.”
Rốt cuộc, Kim Trân cũng rời đi, Phượng Cẩn Nguyên chỉ huy mọi người. “Đem thi thể Đại thiếu gia sang phòng bên cạnh sắp đặt, trời vừa sáng liền mua quan tài. Nhớ kỹ, chuyện tối nay nếu ai dám nói ra ngoài một chữ, đừng trách Bổn tướng giết cả nhà các ngươi.”
Bọn hạ nhân đã làm việc trong Phượng phủ nhiều năm, sao lại không hiểu được quy củ này. Tuy chuyện tối nay thật sự là thiên cổ kỳ văn, nhưng hậu môn thâm trạch, chuyện lạ gì mà không có, đám người đang chấn kinh sớm đã hồi phục tinh thần, từng người cung kính đáp. “Lão gia, bọn nô tỳ/nô tài không nhìn thấy bất cứ thứ gì.”
Phượng Cẩn Nguyên rất hài lòng.
Chờ chuyện trong phòng được thu thập xong, lúc này Phượng Cẩn Nguyên mới đưa mắt nhìn Phượng Trầm Ngư.
Nàng còn ngã ngồi trên mặt đất, duy trì tư thế khi bị lão thái thái đầy, trong một đôi mắt đã sớm không còn thần thái của ngày trước, cả người nhìn như người thực vật.
Phượng Cẩn Nguyên khép hờ mắt, hắn hy vọng chuyện tối nay là một giấc mộng, như vậy hắn sẽ không mất đi nhi tử, nữ nhi của hắn cũng không bị phế đi.
Tiếc thay, việc này chính là sự thật!
“Những năm này vi phụ đều cố gắng giáo dục ngươi.” Hắn mở miệng, đau đớn nghĩ về những chuyện gần đây. “Từ tứ thư ngũ kinh đến cầm kỳ thư họa, ngươi không phải tinh thông mọi thứ, nhưng người thường cũng chẳng thể so với ngươi. Nhưng vì sao khi ngươi hiểu chuyện lại làm ra việc này?” Hắn thực sự không thể lý giải. “Trầm Ngư à Trầm Ngư, chẳng lẽ đầu óc của ngươi chỉ có như vậy? Mẫu thân ngươi lúc còn sống thường khen ngươi thông minh, vi phụ cũng cứ nghĩ ngươi rất thông minh, nhưng sao thông minh như vậy lại bị chính sự thông minh ấy hại?”
Trầm Ngư ngẩng đầu, hai mắt trống rỗng nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên, khàn giọng mở miệng. “Ta chỉ muốn giết Phượng Vũ Hoành.”
“Hồ đồ!” Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên vẩy tay áo, chỉ vào Trầm Ngư, nói. “Ngươi là đồ sứ, lại dùng chính thân thể của mình để liều mạng với một hũ sành? Ngươi là khờ thật hay chỉ giả vờ?” Phượng Cẩn Nguyên sắp bị Trầm Ngư chọc tức chết rồi. “Vi phụ bồi dưỡng ngươi bao năm nay, vì cái gì trong lòng ngươi cũng hiểu rõ, vì sao Phượng Vũ Hoành chỉ vừa mới hồi phủ ngươi đã trở thành cái dạng này? Ngươi không để ý đến nàng thì không được sao? Nàng có viện của mình, cách xa ngươi tám ngàn trượng, các ngươi hoàn toàn có thể bình an vô sự, ngươi tội gì phải đối địch với nàng?”
Trầm Ngư cũng không hiểu sao, ban đầu nhìn thấy Phượng Vũ Hoành, nàng rất chướng mắt, nhưng sau này nàng cũng định làm như Phượng Cẩn Nguyên nói, không muốn để ý Phượng Vũ Hoành, thế nhưng nha đầu này luôn chủ động tìm đến cửa.
“Phụ thân...” Trầm Ngư rốt cuộc cũng chảy nước mắt, nàng đã hiểu, phụ thân tha cho nàng tội chết, nghĩa là hắn vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng với nàng, bây giờ truy cứu xem ai đúng ai sai đã không còn ý nghĩa, vị phụ thân trước mặt chính là người quyết định sinh tử của nàng. Nàng ôm chặt lấy chân Phượng Cẩn Nguyên, khổ sở cầu xin. “Nữ nhi sai rồi, nữ nhi thật sự biết sai rồi, cầu phụ thân cứu nữ nhi, nữ nhi không muốn bị Phượng gia từ bỏ!”
Phượng Cẩn Nguyên nhìn nữ nhi mà mình đặt mọi kỳ vọng, trong lòng suy nghĩ liên tục.
Trong lòng hắn biết rõ, việc đêm nay nhất định là có người âm thầm động tay động chân, Trầm Ngư hạ dược Phượng Vũ Hoành, tại sao nàng bị hại ngược lại, mà tại sao nửa đêm canh ba Phượng Tử Hạo lại tìm đến phòng nàng? Trong chuyện này nhất định là có vấn đề. Mà vấn đề, chín phần là đến từ hai nha đầu Vong Xuyên và Hoàng Tuyền kia.
Nhưng biết như vậy thì làm sao? Trầm Ngư hại người trước, người ta chỉ lấy gậy ông đập lưng ông. Mà nghĩ lại, cho dù Trầm Ngư không làm gì, thì hắn làm được gì hai nha đầu kia? Người ta nói rất rõ, không phục thì đánh, ám vệ của ngươi có thể đánh lại bọn ta sao?
Phượng Cẩn Nguyên chỉ cảm thấy đau đầu, chân hơi động, thoát khỏi Trầm Ngư. “Mấy ngày tới ngươi không cần ra khỏi phòng, ta sẽ an bài mọi thứ, nhanh chóng hồi kinh. Ngươi yên ổn đợi đó cho ta, mặc dù hồi kinh cũng không được phép tùy ý đi ra khỏi phủ. Chuyện bên ngoài vi phụ sẽ nghĩ cách sắp xếp, hôn sự của ngươi cùng Tam Hoàng tử phải nhanh chóng thu xếp, có một số việc... Phải nên đẩy nhanh tiến bộ.”
“Thế nhưng...” Trầm Ngư nghe nói đến hôn sự với Tam Hoàng tử không khỏi sợ hãi. “Nữ nhi bây giờ...”
Phượng Cẩn Nguyên đương nhiên hiểu rõ nàng có ý gì, nàng không còn tấm thân xử nữ, tương lai gả đi chẳng phải sẽ xảy ra chuyện sao?
“Những thứ này không cần ngươi cân nhắc.” Hắn lấy lại bình tĩnh, lại nói. “Vi phụ sẽ tự có an bài.”
Sáng sớm hôm sau, trên đỉnh Tê Phượng sơn, một đội kỵ binh che chở một chiếc xe ngựa lặng lẽ lẻn vào Phượng Đồng huyện.