Phượng Vũ Hoành nháy mắt mấy cái. “Thất ca giúp ta nài nỉ hắn đừng lấy cánh tay các nàng, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Huyền Thiên Minh đưa tay nhéo mặt nàng. “Còn dám ra điều kiện với ta?”
Nàng hì hì cười, bóp không đau chút nào, cũng mang theo vài điểm ám muội, rất tri kỷ. “Thật sự không trách các nàng, ngươi không nên tức giận!” Nhìn lại Huyền Thiên Hoa, nói. “Dưới gầm giường của tổ trạch Phượng gia có mật đạo, ta phát hiện ngọn nến có vấn đề liền nhảy xuống nấp, sau đó ngất xỉu. Tỉnh lại chợt nghe Thất ca nói chuyện, lúc này mới bò ra.”
Huyền Thiên Hoa nhìn nàng, chỉ cười không nói.
Dưới đáy giường của tổ trạch Phượng gia lấy đâu ra mật đạo? Hắn đích thân đi tìm kiếm, sao có thể không biết? Chỉ là hắn không đành lòng nói ra, nha đầu này muốn lưu lại một chút bí mật cho riêng mình, vậy thì tùy nàng!
Hắn chỉ cảm thán, không ngờ Huyền Thiên Minh luôn tùy hứng làm bậy lại sủng ái nha đầu này như thế, thì ra khi thật tâm sủng ái một người, cảm giác lại tốt đẹp như vậy.
“Ám vệ vô dụng như bọn hắn, ta còn cần làm gì?” Huyền Thiên Minh đối với chuyện này vô cùng để bụng. “Nếu không thì ta đổi người cho ngươi, để Bạch Trạch đi theo bảo vệ ngươi.”
Ở ngoài thùng xe, Bạch Trạch vén rèm, thò đầu vào. “Chủ tử, thuộc hạ không thể đưa người bình an ra khỏi núi tây bắc, nào có khả năng bảo vệ Vương phi!”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Đúng, ta không cần loại ám vệ ngu ngốc này.”
Bạch Trạch giơ quyền với Phượng Vũ Hoành, tấm rèm hạ xuống.
“Huyền Thiên Minh!” Phượng Vũ Hoành sừng sộ kêu lên. “Ta thích Vong Xuyên cùng Hoàng Tuyền cả ngày quấn quýt bên cạnh ta, thích Ban Tẩu đấu khẩu với ta, chẳng lẽ ngươi muốn đánh đuổi những người ta thích? Ta còn chưa gả cho ngươi phải không? Vậy mà ngươi lại bá đạo như thế? Vậy thì ta không gả nữa! Ngươi làm gì thì làm.”
Huyền Thiên Minh nhíu mày, tiểu nha đầu này dám trở mặt? Nghĩ hắn sợ nàng?
“...Vậy nghe lời ngươi!” Hắn thật sự vẫn sợ nàng.
Huyền Thiên hoa ngồi một bên không nhịn được cười, khẽ cười thành tiếng, sau đó gật đầu với Phượng Vũ Hoành, trong mắt toàn là tán dương.
Không lâu lắm, thanh âm của Ban Tẩu vang lên từ bên ngoài.“Điện hạ, mua đồ ăn về rồi.”
Mắt Phượng Vũ Hoành sáng ngời, mở miệng nói. “Mau! Mau cầm vào! Ta đói quá!”
Người bên ngoài hơi run run, lập tức xốc mành tiến vào toa hành khách. Lúc nhìn thấy Phượng Vũ Hoành, Ban Tẩu từ trước đến giờ lãnh huyết lãnh tâm lãnh tình, trong nháy mắt cái mũi đã cảm thấy chua xót. Hắn cầm trong tay mấy bọc đồ ăn lớn, lập tức để xuống, lùi về sau mấy bước, “phịch” một tiếng, quỳ xuống. “Thuộc hạ thất trách, thỉnh chủ tử trách phạt.”
Phượng Vũ Hoành nhìn về phía Ban Tẩu, chỉ cảm thấy tiểu tử này mấy ngày không gặp đã gầy thấy rõ, da đen đi nhiều, tóc cũng rối loạn, dường như đã bắt đầu già nua.
Nàng mở miệng nói. “Ban Tẩu, ngươi ngẩng đầu lên.”
Ban Tẩu run lên, không chịu nghe theo.
Phượng Vũ Hoành có chút tức giận. “Ngươi đã gọi ta là chủ tử, vì sao ta nói ngươi ngẩng đầu lên ngươi cũng không nghe?”
Ban Tẩu có chút do dự, nửa ngày, cuối cùng ngẩng đầu lên.
Phượng Vũ Hoành rất tinh tường, trên mặt của hắn có một vết sẹo.
Vết sẹo kia rõ ràng là mới, ước chừng dài hai tấc, vết thương còn chưa khô lại, bong thịt ra ngoài, rỉ ra huyết nùng, thoạt nhìn liền giật mình.
Phượng Vũ Hoành cũng sửng sốt, nhìn đến nửa ngày mới lại hỏi hắn. “Người nào làm ngươi bị thương?”
Ban Tẩu cúi đầu không nói.
Huyền Thiên Minh kéo tiểu nha đầu về trong lồng ngực của mình, vừa gỡ bọc đồ ăn cho nàng, vừa nói. “Là chính bản thân hắn làm, hắn nói nếu chuyện lần này ngươi không tha thứ, hắn cùng Vong Xuyên và Hoàng Tuyền sẽ dùng cái chết tạ tội. Nếu như ngươi chịu tha thứ, vết sẹo này là giáo huấn cho chính bản thân hắn.”
“Ngươi bị ngốc sao?” Phượng Vũ Hoành không còn gì để nói. “Phải chăng nam nhân các ngươi đều thích chơi cái trò này? Gặp chuyện gì cũng tự lấy đao rạch mặt mình, thú vị lắn sao?”
Huyền Thiên Minh bĩu môi. “Rất vô vị.”
“Vô vị còn làm?”
“Tại hắn ngốc.”
Nhất Vương nhất phi một hỏi một đáp, chợt nghe Ban Tẩu kia hít mũi một cái. Sau đó quay đầu đi chỗ khác, giơ tay nhanh chóng lau mặt một cái.
Phượng Vũ Hoành trong bụng nổi lên cảm khái, từng có lúc, đây là một ám vệ kiêu ngạo, nàng xưa nay chưa từng thấy người nào có thể trở thành đối thủ của Ban Tẩu. Có hắn ở bên người, nàng mặc kệ là đi đâu cũng cảm thấy an toàn. Hắn thường xuyên cãi lộn với nàng, thỉnh thoảng còn giễu cợt nàng, thế nhưng Phượng Vũ Hoành biết, Ban Tẩu đối xử với nàng rất tốt, dùng toàn tâm đi bảo hộ nàng. Nếu không có Ban Tẩu, chỉ riêng lần ở Phổ Độ tự, nàng đã gặp nguy hiểm.
“Ban Tẩu.” Nàng mở miệng gọi hắn. “Chuyện lần này ta không trách ngươi, là bản thân ta không muốn bị người khác phát hiện nên trốn đi, ngươi không cần thương tổn chính mình, càng không cần từ bỏ tính mạng, Vong Xuyên và Hoàng Tuyền cũng giống như vậy. Thân thể của ngươi do phụ mẫu sinh ra, dù cho phụ mẫu của các ngươi đã không còn, các ngươi cũng không nên coi rẻ tính mạng của mình như thế. Ai nấy đều bình đẳng, bất kể là quân vương hay dân chúng, chỉ cần không vi phạm pháp luật, trên đời này không nên có ngươi thống trị tính mạng của người khác. Ta không biết chỗ khác thì như thế nào, nhưng khi các ngươi đi theo ta thì cứ như vậy. Huống chi, ta coi ngươi, Vong Xuyên, Hoàng Tuyền là thân nhân, không phải hạ nhân.”
Mấy câu nói của nàng, không chỉ làm Ban Tẩu thấy mơ hồ, cũng làm cho Huyền Thiên Minh và Huyền Thiên Hoa suy nghĩ sâu xa.
Ai nấy đều bình đẳng?
Sao có thể! Bọn hắn từ nhỏ đến lớn đều tiếp nhận tư tưởng hoàn toàn khác.
Thiên hạ này luôn có giai cấp, bằng không như thế nào lại có Vương quyền? Sao lại có bần phú quý tiện?
Ban Tẩu không dám tán đồng lời nói của nàng, nhưng trong bụng lại dâng lên vạn lần cảm động, nặng nề dập đầu trên đất, nói. “Đa tạ chủ tử tha chết.”
Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ thở dài, muốn đàm luận về bình đẳng với mấy người thời đại phong kiến, thật sự rất khó khăn.
“Mau đứng dậy đi.” Nàng nói với Ban Tẩu. “Hiện tại trong tay ta không có thuốc, chờ lúc hồi kinh sẽ giúp ngươi trị vết sẹo trên mặt, sẽ không lưu lại dấu vết.”
Ban Tẩu gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói. “Không cần, ta ít xuất hiện trước mặt người khác, không ai nhìn ta.”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu. “Sớm muộn gì ta cũng tìm tức phụ cho ngươi.”
Ban Tẩu cả kinh há to miệng, ngay cả Huyền Thiên Minh cũng hỏi nàng. “Đi theo ngươi còn có đãi ngộ tốt như vậy?”
Nàng dùng sức mà gật đầu. “Có có, chẳng những giúp ngươi cưới tiểu thê tử, còn sẽ phát lì xì cho ngươi. Cái kia...” Nàng ngẩng đầu mình lên. “Để ta ăn chút gì đã, đói sắp xỉu rồi.”
Huyền Thiên Minh sủng nịnh đút đồ ăn cho nàng, thỉnh thoảng lại cho một ngụm nước, giúp nàng lau khóe môi.
Phượng Vũ Hoành cũng không hỏi xe ngựa này đi về phía nào, chỉ nhớ rằng hình như lúc trước có nói là trở lại kinh thần, về phần có phải hồi kinh thật hay không, nàng không thèm quan tâm chút nào. Có Huyền Thiên Minh ở đây, không cần nói là đi nơi nào, nàng chỉ cần đi theo, không cần tốn tâm tư, hắn đều tự an bài thỏa đáng.
Nàng biết, đây là tín nhiệm, cũng là an tâm.
Phượng Vũ Hoành mất quá nhiều thể lựa, ăn cơm lại ngủ. Trong mông lung chợt nghe được Huyền Thiên Minh dường như đang nói gì đó với Ban Tẩu, nghe không rõ lắm, đến khi tỉnh lại, là bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
Mở mắt ra, người vẫn nằm trong lòng Huyền Thiên Minh, mành xe không xốc lên, bên ngoài có một người hắng giọng kêu to. “Cửu điện hạ, Bộ Thông chỉ hỏi người một câu, A Hoành thật sự bị thiêu chết ở Phượng Đồng huyện sao?”
Phượng Vũ Hoành nhíu mi tâm, Bộ Thông?
Huyền Thiên Minh cảm nhận được tâm tình của nàng, đầu cúi xuống, ngón tay xoa mi tâm của nàng, nhẹ nhàng giãn ra, sau đó hắn cất giọng với người bên ngoài. “Ngươi nghe được cái gì thì là cái ấy, nếu không tin, thì tự mình đi thăm dò, Bổn Vương không nghĩa vụ làm người đưa tin cho ngươi.”
Người ngoài xe giận dữ, chợt gào lên, y hệt dã thú, khiến chim chóc bay tứ phía.
Phượng Vũ Hoành kinh ngạc nhìn về phía Huyền Thiên Minh, nàng đã chết?
Huyền Thiên Minh nở nụ cười trấn an nàng, đỡ người ngồi bên cạnh mình, nói với người bên ngoài. “Ngươi có thời gian la hét, thì tự mình đến Phượng Đồng huyện bên kia mà nhìn thử. Bổn Vương mới từ bên kia trở lại, chà chà, Phượng gia có vẻ không quan tâm đến Nhị nữ nhi kia lắm.”
“Cửu điện hạ cứ như vậy buông tha cho Phượng gia?” Bộ Thông tuyệt đối không tin, đường đường là Cửu Hoàng tử, nghe tin vị hôn thê của mình chết mà lại bình tĩnh như vậy.
“Bổn Vương có buông tha cho Phượng gia hay không, đấy là chuyện của bổn Vương, không tới phiên ngươi chất vấn. Bộ Thông, tránh ra, nếu ngươi còn nói nhảm, bổn Vương sẽ để xe ngựa và kỵ binh giẫm lên ngươi mà đi qua.”
“Ngươi dám?”
“Hừ!” Huyền Thiên Minh buồn cười. “Bổn Vương có cái gì không dám? Còn có, bổn Vương cũng muốn hỏi thử, Ngự Vương phi mất tích, ngươi gấp gáp làm gì? Bộ gia ngươi chẳng phải luôn miệng nói Bộ Thượng thư chết là do Ngự Vương phi sao? Sao vậy? Chỉ có mấy ngày, đã đổi chiều rồi?”
Bộ Thông bị hắn chặn cho á khẩu, không trả lời được.
“Được rồi.” Huyền Thiên Minh ném ra câu nói cuối cùng. “Đường, bổn Vương đã cho cho ngươi, đi như thế nào là chuyện của ngươi. Bạch Trạch, chúng ta đi.”
Bạch Trạch bên ngoài đáp ứng một tiếng, vung roi, lái xe ngựa đi về phía trước.
Chợt nghe bên ngoài có người kêu lên, tuy là xe ngựa đụng phải người của Bộ Thông mang tới, nhưng cũng không nghe Bộ Thông nói gì.
Phượng Vũ Hoành rất muốn xốc mành lên xem thử Bộ Thông có bộ dáng ra sao, nhưng lại cảm thấy tâm trạng Huyền Thiên Minh không tốt lắm, tuy trong lòng nóng nảy, cũng chỉ có thể ngồi yên.
Huyền Thiên Hoa chủ động mở miệng, giải đáp thắc mắc cho nàng. “Đoạn đường này chúng ta đã thả tin tức ra ngoài, nói là trong lúc Phượng gia Nhị nữ nhi hồi hương tế tổ, đã bị thiêu chết trong tổ trạch.”
“Tại sao?” Nàng khó hiểu. “Ta rõ ràng còn sống.”
“Thế nhưng trừ bỏ chúng ta, còn có ai biết ngươi còn sống chứ?” Huyền Thiên Minh nháy mắt với nàng mấy cái. “Đôi khi phải tìm đường sống trong chỗ chết, mới biết những người kia sẽ có phản ứng gì.”
Huyền Thiên Hoa nói tiếp. “Nói thí dụ như Phượng gia chuẩn bị như thế nào, nói thí dụ như Bộ Thông sẽ bị chọc giận đến cỡ nào, lại thí dụ như...”
“Thế nào cũng giáo huấn cho phụ thân ngươi một trận, cho hắn một chút phiền phức.” Huyền Thiên Minh tiếp lời. “Mặt khác, ngươi đại nạn không chết, phụ hoàng không thể không tỏ thái độ.”
Phượng Vũ Hoành bĩu môi. “Ngay cả thân sinh phụ thân mà ngươi cũng tính kế.”
Huyền Thiên Minh không tỏ rõ ý kiến. “Có gì không thể?”
Phượng Vũ Hoành nói. “Kỳ thực Hoàng thượng đã tỏ không ít thái độ, cho ta trâm Phượng Hoàng, còn cho ta Hậu Nghệ cung. Tuy ta biết đây là cách hắn thử thách ta, nhìn xem ta rốt cuộc có khả năng bảo vệ hai bảo vật này không, nhưng ta tin tưởng rằng mình chắc chắn giữ được, cho nên đó chính là ân điển Hoàng thượng cho ta.”
Huyền Thiên Minh gật đầu. “Ngươi có thể nghĩ như vậy tất nhiên là chuyện tốt, hai bảo vật kia sẽ dụ mấy người có dã tâm ra, hãy chờ xem, cuộc sống của ngươi về sau sẽ càng ngày càng phấn khích.”
Huyền Thiên Hoa nhìn hai người nói chuyện, khóe môi không tự chủ liền nổi lên ý cười, rồi lại nhíu mày, thăm thẳm nói. “Bộ Thông nắm binh quyền phía đông, nhìn thì Bộ gia vẫn uy phong như cũ, nhưng thực tế không phải chuyện tốt, hay là, đây chính là đầu nguồn dẫn đến thảm họa diệt tộc của Bộ gia.”