Chính phi của Tam Hoàng tử Huyền Thiên Dạ mấy năm nay vẫn bị ốm, Thái y trong cung đi qua không biết bao nhiêu lần, cũng không nhìn ra nguyên nhân. Một năm rồi lại một năm, nghe nói càng ngày càng tiều tụy.
Chương Viễn nghe thấy Thiên Vũ Đế hỏi, tiến lên một bước. “Bệnh tình của Tương Vương phi vẫn không ai trị được, gần đây nghe nói càng không tốt, chỉ sợ không sống nổi qua mùa đông này.”
Thiên Vũ cau mày trầm tư một lúc, ánh mắt sâu kín nhìn Phượng Vũ Hoành.
Phượng Vũ Hoành sao có thể không hiểu ý định của Hoàng thượng, nhanh chóng chủ động mở miệng nói. “Tức phụ nhìn thử xem sao.”
Thiên Vũ Đế rất hài lòng với Phượng Vũ Hoành, lại hỏi. “Có chắc chắn hay trị hết không?”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu. “Không, tức phụ chưa từng gặp Tương Vương phi, cũng không bệnh của nàng là gì.”
“Ừ.” Thiên Vũ Đế cảm thấy nàng nói rất có đạo lý, rồi nói với Chương Viễn. “Đi nói với Hoàng hậu, để ngày mai nàng tuyên Tương Vương phi tiến cung, nếu bệnh không đi được, cũng phải nhấc vào cho trẫm.”
Chương Viễn lần thứ hai đáp lại, tự mình chạy tới cung của Hoàng hậu.
Thiên Vũ Đế cũng đã có tuổi, vào lúc này không còn chút sức lực nào. Huyền Thiên Hoa tự mình nâng hắn đến bên giường rồng, tự tay giúp hắn thay y phục, rửa mặt, rửa miệng.
Phượng Vũ Hoành mượn một phòng của Chiêu Hợp điện để pha trà an thần cho Thiên Vũ Đế.
Nhưng kỳ thật, mượn phòng chẳng qua là danh nghĩa, trà an thần của nàng là được lấy ra từ trong không gian, không chỉ có chất lượng lá trà tốt hơn, mà phương pháp pha trà cũng là dùng cách của thời hiện đại, hương trà càng nồng, vị càng thuần.
Một chén trà được bưng ra, mãi cho đến gần giường rồng, cái nắp vừa mở, Thiên Vũ Đế cảm thấy hương trà xộc vào mũi, cũng không phải một mùi nồng nặc kích thích, thanh thanh đạm đạm, khiến người ngửi muốn ngửi thêm.
“Đây là trà gì?” Hắn nhận lấy, ngửi trong chốc lát, không đoán được.
“Do tức phụ điều phối ra, giúp Phụ hoàng dùng an thần.” Nàng tránh nặng tìm nhẹ, giải thích mơ hồ.
Thiên Vũ Đế cũng không phát hiện có gì kỳ quái, nâng lên uống một hớp, uống vào còn sảng khoái hơn khi người. Hắn uống hai ngụm, cuối cùng không nhịn được, ngửa cổ uống cạn chén trà.
Phượng Vũ Hoành cười nói. “Nếu Phụ hoàng thích, chờ sau khi A Hoành trở về, sẽ điều chế rồi đưa vào cho Phụ hoàng.”
Thiên Vũ Đế nhìn nàng, có chút buồn cười. “Phụ thân ngươi đang treo cờ tang hồi kinh, cờ tang ấy treo vì ngươi và đích tử của hắn.”
Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ cười, không nói gì.
Thiên Vũ Đế lại nói. “Trẫm cũng cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi chữa khỏi bệnh cho Tương Vương phi, sẽ ban cho ngươi một ân điển, được chứ?”
Phượng Vũ Hoành lùi về sau một bước, quỳ xuống, trịnh trọng nói. “Tức phụ tạ long ân Phụ hoàng.”
Câu tạ ân này khiến Thiên Vũ Đế sững sờ, lập tức phản ứng lại. “Rốt cuộc ngươi muốn trẫm ban ân điển như thế nào?”
Phượng Vũ Hoành mím môi, không nhắc lại.
Thiên Vũ Đế khoát khoát tay. “Thôi, đến thời điểm đó ngươi muốn cái gì, trẫm cũng đáp ứng ngươi.”
Phượng Vũ Hoành lại dập đầu một lần nữa. “Đa tạ Phụ hoàng đã để cho tức phụ chữa bệnh cho Tương Vương phi.”
Thiên Vũ Đế gật đầu. “Đúng là một nha đầu thông minh. Chữa hết Tương Vương phi, Đại tỷ tỷ ngươi muốn gả vào Tương Vương phủ làm chính phi cũng rất khó khăn.”
Phượng Vũ Hoành chỉ cười không nói.
Thiên Vũ Đế nằm trên giường rồng, Huyền Thiên Hoa vì cởi giầy cho hắn, kéo chăn gấm lên, chợt nghe Thiên Đế lần thứ hai cảm khái nói. “Chữa khỏi cho ai cũng không bằng chữa chân cho Minh Nhi, sau khi chuyện trong nhà ngươi an ổn, thì đi trị chân cho Minh Nhi đi thôi.”
“Tức phụ tuân chỉ.”
Đêm đó, Huyền Thiên Hoa xuất cung hồi Thuần Vương phủ, Huyền Thiên Minh ở lại bồi tiếp Phượng Vũ Hoành đến Nguyệt Hàn cung.
Thứ nhất, là đã tiến cung thì thế nào cũng phải đi gặp Vân phi, thứ hai, Phượng Vũ Hoành quyết định sẽ ngụ tại Nguyệt Hàn cung. Bởi vì trừ đi hai vị Hoàng tử, Nguyệt Hàn cung vốn chẳng có người ngoài đến, Vân phi dù sao cũng là người phe mình, người có thể cho nàng tị nạn bây giờ, chỉ có thể là Vân phi.
Đoạn đường này là Phượng Vũ Hoành đẩy Huyền Thiên Minh, thân thể nhỏ bé mười hai tuổi đầy một đại nam nhân có chút vất vả, đặc biệt là loại xe lăn được làm bằng gỗ của thời cổ đại có trọng lượng rất lớn, hơn nữa Huyền Thiên Minh rất nặng, đối với nàng mà nói thật đúng là một loại khiêu chiến.
Phượng Vũ Hoành vừa đi vừa than. “Chân của ngươi cho dù muốn trị, cũng không phải trị một lát thì xong, hôm nào ta đổi cái xe lăn khác cho ngươi.” Nàng nhớ tới xe lăn của thời hiện đại trong không gian, nhẹ nhàng vì có cao su làm vòng giảm xóc, nếu như Huyền Thiên Minh ngồi trên xe lăn ấy, nàng sẽ đẩy dễ hơn.
Huyền Thiên Minh không có khái niệm gì về những thứ này, nói chung là Phượng Vũ Hoành nói đổi, thì hắn gật đầu đồng ý. Suy nghĩ thêm, cuối cùng là nói với Phượng Vũ Hoành về tin tức của Ban Tẩu. “Có muốn biết Phượng Tử Hạo chết như thế nào không?”
Nàng rất muốn.
Vì thế, Huyền Thiên Minh kể cho nàng nghe về chuyện đã phát sinh trong tổ trạch Phượng gia. Đương nhiên, đây là do Vong Xuyên và Hoàng Tuyền kể lại, hắn chẳng qua thêm mắm dặm muối cho thú vị hơn một chút. Ý định ban đầu là muốn xem thử vẻ đỏ mặt của nha đầu Phượng Vũ Hoành này khi nghe được chuyện, ai biết, nha đầu này không chỉ không đỏ mặt, lại còn hưng phấn kêu to. “Nói như vậy, Phượng Tử Hạo đã thật sự làm như thế? Ha ha ha ha! Huyền Thiên Minh, đúng là tin tức tốt.”
Hắn bĩu môi, cái gì? Một tiểu cô nương mười hai tuổi nghe được chuyện như vậy sao lại có phản ứng như thế này?
Nhưng hắn cũng biểu đạt thái độ của mình. “Phượng Tử Hạo chết rồi, Phượng Trầm Ngư vẫn còn sống, có muốn ta diệt nàng luôn hay không?”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu. “Không muốn không muốn! Dám hạ dược ta, kết cục không thể tử vong đơn giản như vậy được. Huyền Thiên Minh, ngươi cứ chờ mà xem, ta sẽ lột sạch da Trầm Ngư trước mặt tất cả mọi người!”
Khi nói xong, ánh mắt có một chút tàn nhẫn, có một chút ác liệt, Huyền Thiên Minh vừa vặn quay đầu nhìn nàng, không khỏi khuyên vài câu. “Có thể thu thập người khác, nhưng đừng tức giận chính mình.”
Nàng lập tức phục hồi tinh thần, cười hì hì nói. “Yên tâm đi! Ta chỉ xem việc trừng phạt nàng như một thú vui. Huống chi, ta tuyệt đối không tin chuyện này chỉ có Phượng Trầm Ngư cùng Phượng Tử Hạo làm, ví dụ như loại thuốc kia, rốt cuộc là Phượng Trầm Ngư lấy được từ chỗ nào, từ tay ai, thế nào cũng phải dụ nàng nói ra người giật dây.”
“Thật sự không cần ta hỗ trợ?”
“Không cần.” Nàng nhếch khóe môi đến một độ cong đẹp mắt. “Nữ nhân gia hục hặc với nhau, nam nhân như ngươi đừng nhúc tay, không duyên cớ lại mất thân phận. Phụ hoàng đã nói, chờ chuyện trong nhà xử lý xong, sẽ bắt tay chữa chân cho ngươi.”
“Được.” Huyền Thiên Minh gật đầu, nhưng cũng nói với nàng. “Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, sau này bất kể có chuyện gì, nhất định phải nói với ta, tuyệt đối không thể gạt ta. Mấy ngày nay đại doanh bên kia đang tập luyện, chỉ sợ đêm nay ta không thể đến Đồng Sinh hiên, ngươi tự cẩn thận một chút.”
“Không có chuyện gì.” Nàng nhẹ nhàng đáp. “Ngươi còn đang bận việc, ta có việc nhất định sẽ tìm ngươi.”
Lúc hai người đến Nguyệt Hàn cung, Vân phi còn chưa nghỉ ngơi, đang ở trong đại điện của Nguyệt lâu chơi đùa với một con mèo.
Con mèo kia lông màu xám, thân hình tròn vành vạnh, tứ chi thô ngắn phát đạt, lông vừa ngắn vừa dày, đầu to mặt tròn, vô cùng khả ái.
Phượng Vũ Hoành không nghiên cứu sâu về động vật nhỏ, nhưng cũng nhìn ra hậu thế của loài mèo này hơn nữa chính là giống mèo lông ngắn của Anh, nhưng ở niên đại này có thể liên kết với Anh quốc sao?
Nàng đẩy Huyền Thiên Minh lên trước, sau đó buông xe đẩy ra, tiến lên thỉnh an Vân phi. “Tức phụ khấu kiến Mẫu phi, Mẫu phi vạn an.”
Còn không chờ Vân phi nói, bất chợt, con mèo mập kia “meo” một tiếng liền chạy tới, trực tiếp nhào lên người Phượng Vũ Hoành. Người không biết còn tưởng con mèo gặp được mẫu thân, Phượng Vũ Hoành theo bản năng đưa tay ôm chặt nó, nó thậm chí còn vươn đầu lưỡi liếm nàng mấy cái.
Vân phi không khỏi thở dài nói. “Con mèo này ta đã nuôi gần một tháng, cũng không thấy nó thân cận với ta, lúc cho ăn nó cũng tránh xa ta, chứ đừng nói là ôm ta một cái. Ngươi có được tâm ý của nó... Thôi, đã là người có duyên, thì đưa cho ngươi nuôi đi.”
Mèo lông ngắn của Anh là một loại mèo được người khác rất ưa thích, nói như vậy, chỉ cần không phải người bài xích động vật, ai cũng không nhịn được mà thích nó.
Phượng Vũ Hoành cũng vậy.
Mèo này vừa ôm lên nàng liền không nguyện buông tay, nghe Vân phi nói đưa cho nàng nuôi, không khỏi mừng rỡ, nhanh chóng khom người nói. “Tức phụ tạ mẫu phi ban thưởng.” Suy nghĩ thêm. “Không biết mẫu phi đặt tên con mèo này là gì?”
Vân phi gật đầu. “Tên là Bánh Bao.”
Phượng Vũ Hoành cùng Huyền Thiên Minh cùng nhau khen. “Quả nhiên là giống.”
Vân phi cười, nói. “Giải sầu mà thôi.” Lại nhìn Phượng Vũ Hoành, đi thẳng vào vấn đề. “Đến chỗ ta trốn?”
Phượng Vũ Hoành lúng túng đáp. “Không dối gạt mẫu phi, đúng vậy.”
“Vậy thì ở lại đây, Nguyệt Hàn cung này cũng không có ai, ngươi đến có thể trò chuyện với ta, cũng đỡ buồn bực.”
Phượng Vũ Hoành vốn còn muốn hàn huyên với nàng vài câu, nhưng trong lúc hít thở, đã ngửi được cái mùi không đúng trong đại điện này. Tìm kiếm xung quanh, ánh mắt cuối cùng rơi vào cái lư hương lớn giữa điện. “Mẫu phi đốt hương gì thế?”
Vân Phi nhìn chằm chằm nàng, nửa ngày sau mới nói. “Đúng là người hiểu y thuật, mũi rất thính. Không có gì, Hoàng thượng thưởng cho Quý phi, ta thấy không ai dùng, nên lấy ra sử dụng.”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu không tán thành. “Mẫu phi có biết loại hương này có tác dụng gì không?”
Vân Phi cười gằn. “Đương nhiên biết, ngửi lâu thì không sinh được hài tử, Hoàng thượng luôn làm cái trò này.”
“Còn gì nữa?”
“Nhanh già hơn người bình thường.” Lời nói này của Vân phi nhẹ nhàng, y hệt như đang nói chuyện của người khác, cũng không biết, nàng đã dùng hương này được hơn một tháng.
Huyền Thiên Minh tức giận. “Biết mà ngươi còn dùng?”
Nàng lại nói. “Già cũng tốt, già rồi sẽ không ai nhớ đến.”
“Nhiều năm như vậy, tội gì ngươi phải làm thế?” Huyền Thiên Minh vô cùng khó hiểu với hành động của Vân phi. “Giận dỗi với hắn thế này có hữu dụng không?”
Trên mặt Vân phi có một chút biến hóa nhỏ, như rơi vào hồi tưởng, rồi lại mang theo từng tia oán hận, có không tha, có tuyệt tình.
“Buồn nôn.” Nàng chỉ ném ra câu này, xoay người liền đi khỏi, nhưng trong lúc đi cũng ném lại một câu. “Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, đừng đứng quá lâu ở Nguyệt lâu, tiểu nha đầu đó không ngửi được mùi này.”
Huyền Thiên Minh cao giọng nói với nàng. “Ngươi cũng không được dùng nữa!” Trên mặt hắn hiện lên sự tức giận, vung tay phân phó hạ nhân. “Bỏ hương liệu này đi cho bổn Vương! Những thứ này từ nay về sau không được phép dùng!”
Vân Phi chỉ yếu ớt mà nói. “Tùy ngươi vậy.” Người đã ra khỏi đại điện.
Phượng Vũ Hoành nhìn ra Huyền Thiên Minh đang tức giận, nhanh chóng an ủi hắn. “Không có chuyện gì, ta sẽ tự tay phối một hương liệu mới, phù hợp với mẫu phi, rồi cũng sẽ tốt thôi.”
Rốt cuộc cũng hồi tẩm điện nghỉ ngơi, Huyền Thiên Minh đưa nàng vào liền xuất cung, nàng ôm con mèo tên Bánh Bao đứng bên cửa sổ. Cửa sổ vừa vặn hướng về Phượng phủ. Nàng hơi nhếch khóe môi, Đồng Sinh hiên của nàng, thật đúng là có một chút nhớ nhung.
Ngày kế, còn chưa kịp đi thỉnh an Vân phi, cung nữ của Nguyệt Hàn cung dẫn theo một Thái giám xa lạ đứng trước mặt Phượng Vũ Hoành, Thái giám kia hành đại lễ với nàng, sau đó nói. “Tương Vương phi hôm nay đã sớm tiến cung, bây giờ người đang ngồi ở trong cung của Hoàng hậu nương nương, nương nương để nô tài đến thỉnh người đi qua, kiệu mềm cũng đã chuẩn bị xong.”