Phượng Vũ Hoành cười. “Vâng, chết rồi, lại sống lại.”
Thiên Vũ nhíu mày. “Vì sao?”
“Vì còn có chuyện chưa làm xong.”
“Có trách người nhà của ngươi không?”
“Có, nhưng cũng không có biện pháp, ai bảo trên thân còn có dòng máu của bọn hắn.”
Thiên Vũ Đế càng nhìn càng thấy nha đầu này thú vị, lại hỏi nàng. “Nếu trả lại vị trí đích nữ Phượng gia cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu. “Tức phụ không cần.”
Câu trả lời này làm những tế bào bát quái trong người Thiên Vũ Đế dâng lên, không khỏi ngồi thẳng dậy, tiếp tục hỏi nàng. “Nghe nói, Đại tỷ tỷ của ngươi từ nhỏ đã mang theo Phượng mệnh?”
Phượng Vũ Hoành nở nụ cười. “Đại tỷ tỷ là hài tử Phượng gia, có mang họ Phượng, điểm này cũng không sai.”
“Nếu người nhà ngươi hồi kinh, ngươi có muốn gặp lại không?”
Phượng Vũ Hoành nghiêng đầu nghĩ một lát. “Nếu như Diêu gia từ Hoang Châu trở về, tức phụ sẽ rất vui vẻ.”
Thiên Vũ Đế mừng rỡ. “Trách không được Vân phi thích ngươi.” Sau đó đứng dậy, vẫy tay với ba người. “Nếu đã đến, đến đây ngồi với Trẫm một chút.” Dứt lời, dẫn đầu đi tới trên giường. “Đừng tưởng rằng trẫm không biết các người tiến cung là vì cái gì, bên ngoài đồn rằng Hoành nha đầu bị thiêu chết rồi, nếu muốn chân tướng không bị phát hiện quá sớm, thì phải đợi ở trong cung.”
Huyền Thiên Minh gật đầu. “Phụ hoàng nói rất đúng.”
Thiên Vũ Đế liếc hắn một cái, ngồi trên giường. “Hoa Nhi cũng vậy, hồ đồ y hệt đệ đệ ngươi.”
Huyền Thiên Hoa cười xuất trần. “Dù sao vẫn chưa kịp náo loạn người nhà họ Phượng.”
Thiên Vũ Đế rên lên một tiếng, không tiếp tục thảo luận, chỉ vào vị trí bên kia chiếc giường, nói với Phượng Vũ Hoành. “Ngồi đi, bồi trẫm chơi cờ.”
Chương Viễn lập tức bưng bàn cờ vây lên, chia xong, lại đứng ở một bên.
Huyền Thiên Hoa cũng tìm chỗ ngồi xuống, Huyền Thiên Minh tiến lên bên cạnh Phượng Vũ Hoành, hỏi một câu. “Ngươi biết chơi không?”
Phượng Vũ Hoành vỗ trán. “Biết thì biết, nhưng không lợi hại lắm.”
Nàng nói không lợi hại chính là không lợi hại, mới có mấy chiêu đã bị Thiên Vũ Đế giết không còn một quân cờ, Phượng Vũ Hoành cầu xin Thiên Vũ Đế. “Phụ hoàng, có phải người đã thắng nhiều đến mức không còn cảm giác chiến thắng?”
Thiên Vũ Đế gật đầu. “Trình độ của ngươi còn kém lắm.” Nhưng nói thì nói như thế, những nước cờ vẫn không ngừng lại.
Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ tiếp chiêu, nhưng hắn cũng miễn cưỡng nhường nàng mấy nước.
Rơi xuống rơi xuống, dường như ván cờ có một tia biến hóa nhỏ, quân trắng ở bên ngoài, quân đen ở bên trong, nhìn như tất cả bị vây nhốt, nhưng nếu quân đen muốn phản kháng, vẫn có cơ hội giết hết cả thế giới.
Thiên Vũ Đế ngừng tấn công, trì hoãn để Phượng Vũ Hoành lấy hới.
Phượng Vũ Hoành không dám chậm trễ, thu lại tâm tư, từng chút một giúp quân đen ra ngoài, Thiên Vũ Đế cũng cố ý để lại vài chỗ trống, là ở một góc bị lơ là.
Trong phòng yên tĩnh vô cùng, trừ đi thanh âm hạ cờ, ngay cả hơi thở của mọi người cũng chậm lại.
Huyền Thiên Minh nhìn quân cờ thông thường kia, khóe miệng hiện lên nụ cười tà mỵ. Hắn hiểu rất rõ vị Phụ hoàng này, làm sao lại vô duyên vô cớ tìm Phượng Vũ Hoành chơi cờ? Biết rõ nàng không thể chịu được lâu như thế sao không hạ một nước rồi thắng luôn? Rõ ràng là có dụng ý khác.
Quả nhiên, lúc Phượng Vũ Hoành phá được một góc chết, Thiên Vũ Đế nói chuyện. “Ngươi cũng biết tứ phương biên cảnh Đại Thuận có bốn quốc gia?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Đông có Tông Tùy, tây có Cô Mặc, nam có Cổ Thục, bắc có Thiên Chu.”
Thiên Vũ Đế lại hạ một quân cờ xuống, chặn đường Phượng Vũ Hoành. “Tứ quốc này nhìn như là ngoại tộc, nhưng kỳ thực mỗi nước đều có tâm cơ, y hệt như quân trắng trên bàn cờ này, vây kín quân đen bên trong. Mà những quân đen này, chính là Đại Thuận ta.”
Phượng Vũ Hoành nhìn chằm chằm bàn cờ một hồi, đặt chỉnh tề số quân đen, không tiếp tục mưu đồ phá tan phòng tuyến. Sở trường của nàng không phải cờ vây, một bàn cờ này kỳ thực đã sớm thua.
“Vây thì sao?” Nàng nhẹ giọng mở miệng. “Đại Thuận ta độc chiếm một khối lục địa phì nhiêu, bị mơ tưởng là chuyện bình thường. Nếu tứ quốc muốn làm theo ý mình, như là tứ quốc hợp làm một thì cũng có khả năng phân cao thấp với Đại Thuận ta, hay là hai hợp thành một cũng có thể khuấy đảo biên quan Đại Thuận. Nhưng trên thực tế, Đại Thuận đã tách bọn họ ra, ai cũng không thấy được ai. Ở xung quanh bọn hắn, chẳng phải núi tuyết thì là đại dương, cách liên kết với nhau duy nhất là thông qua Đại Thuận, người thông minh thì phải biết rằng, chỉ có dựa vào Đại Thuận, mới có thể giúp con dân mình sống tốt hơn. Nếu ta là tứ tiểu quốc này, sẽ không sinh lòng phản nghịch.”
Thiên Vũ Đế cảm thán. “Tiếc thay, cũng không phải ai cũng có thể suy nghĩ giống ngươi.” Hắn đẩy quân cờ. “Không đánh nữa. Hoành nha đầu, ngươi nên luyện đánh cờ đi, đánh cờ cùng ngươi còn mệt mỏi hơn lúc Trẫm phê duyệt tấu chương.”
Phượng Vũ Hoành hết sức khó xử, nhanh chóng đứng lên, áy náy. “Để Phụ hoàng phiền lòng rồi.”
Thiên Vũ Đế cười khổ. “Thôi, có thể thấy ngươi bình an hồi kinh, tâm của Trẫm cũng thả xuống rồi. Tuy cũng không tin ngươi sẽ chết trong hỏa hoạn, nhưng tin đồn bên ngoài có bài có bản, dù không tin thì trong lòng cũng có chút lo lắng.” Hắn vừa nói vừa trừng Huyền Thiên Minh. “Cũng là chuyện tốt của ngươi.”
Huyền Thiên Minh nhún vai. “Phượng gia xác thực đang làm tang sự, chẳng qua không phải của Hoành Hoành, là của Đại nhi tử hắn, Phượng Tử Hạo.”
“Hả?” Phượng Vũ Hoành sửng sốt. “Phượng Tử Hạo chết rồi?”
Thiên Vũ Đế cũng buồn bực. “Đích tử của Phượng Cẩn Nguyên, mặc dù không có năng lực gì, nhưng tốt xấu gì cũng là đích tử, sao đã chết rồi?”
Huyền Thiên Minh nhếch môi cười, vạn phần tà mị. “Nếu nhi thần nói rằng hắn bị Phượng Cẩn Nguyên giết chết, Phụ hoàng có tin không?”
Thiên Vũ Đế cùng Phượng Vũ Hoành đều lắc đầu.
Huyền Thiên Minh không nói thêm lời, chỉ nói. “Dù sao cũng là Thừa tướng một triều, Phụ hoàng lưu lại hắn tất nhiên là có đạo lý của mình, nhi tử không tham gia chuyện trên triều đình.”
Huyền Thiên Hoa cũng nói. “Một Phượng tướng, kéo tới Tam ca, một Tam ca, kéo tới vô số triều thần. Phụ hoàng tạm thời bất động, là ổn thỏa nhất.”
Thiên Vũ Đế khen ngợi Huyền Thiên Hoa, lại cùng Phượng Vũ Hoành nói chuyện giết thì giờ. “Ngươi đã vào cung tị nạn, vậy thì bồi Trẫm tâm sự. Nói đến, trẫm rất hứng thú với Bách Thảo đường của ngươi, nghe nói lúc trước còn cứu sống một kẻ đã chết?”
Phượng Vũ Hoành nhủ thầm vị Hoàng đế này có tư duy linh hoạt, nhưng nàng cũng biết rõ, dù sao nàng cũng là người ngoài, lại là người của Phượng gia, tuy có Huyền Thiên Minh che chở, Hoàng thượng cũng có vẻ quan tâm chăm sóc nàng, nhưng không thể đàm luận quá nhiều về việc triều chính.
Cho nên nàng lải nhải với Thiên Vũ Đế về “tâm chết” và “não chết”. “Nói như vậy, muốn kết luận một người có tử vong hay chưa, một là từ mạch đập, hai là từ hơi thở, ba là từ động mạch cổ. Nhưng trong thực tế, một người có tử vong chân chính hay không, não bộ mới là thứ quyết định cuối cùng.”
Thiên Vũ Đế chưa từng nghe qua thuyết pháp như vậy, ngay cả Huyền Thiên Minh cùng Huyền Thiên Hoa cũng hết sức tò mò, Thiên Vũ Đế hỏi nàng. “Vậy phải làm thế nào để kết luận não của một người đã chết hay chưa?”
Phượng Vũ Hoành cảm thán trong lòng, thế kỷ XXI có khoa học kỹ thuật cùng dụng cụ chữa bệnh, tất nhiên có thể thông qua thiết bị để xác định não có chết hay chưa. Nhưng ở niên đại này không thể làm như vậy, nàng nghĩ một lát mới nói. “Đầu tiên phải đảm bảo y thuật của đại phu đạt đến một trình độ nhất định, sau đó mới có thể kiểm tra và tiến hành phán đoán. Bình thường mà nói, hôn mê cấp độ nặng, đối với bất cứ thứ kích thích nào cũng không có phản ứng, nhưng nếu từ bước đầu đã nghi ngờ rằng não chết, thì bước thứ hai phải xem khả năng tự thở có phải đã bị đình chỉ. Bước thứ ba là kiểm tra xem khả năng phản xạ có biến mất hay chưa, như phản xạ nuốt, phản xạ lông mi, phản xạ ánh sáng, phản xạ giác mạc... Thứ tư, chính là mạch đập của tim, hơi thở nếu đã dừng lại, thì chờ hai canh giờ hô hấp nhân tạo, nếu mọi việc vẫn không thể nghịch chuyển, mới có thể chẩn đoán là não chết.”
Lời của nàng vô cùng chuyên nghiệp, tuy ở đây đã tập trung ba nam nhân có thể nói là vô cùng ưu tú ở niên đại này, nhưng nghe cũng không hiểu hết. Nhưng Thiên Vũ Đế rất biết cách tổng kết. “Tất cả vẫn phải dựa vào đại phu.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Nói tóm lại là như vậy. Cái ngày cứu người chết kia, ta kỳ thực đã phán đoán ra hắn vẫn còn sống, lúc này mới khoe khoang khoác lác rằng có thể phục sinh người chết. Nhưng nào có chuyện người chết sống lại, chỉ là hắn chưa có chết thôi.”
Thiên Vũ Đế cảm thấy rất hứng thú với cách lý luận của Phượng Vũ Hoành, không khỏi nhớ tới Mạc Bất Phàm tán thưởng nàng, cũng nhớ Bách Thảo đường. Chỉ nói không hổ là Diêu gia hậu nhân, cho dù chỉ là ngoại tôn nữ, nhưng thiên phú hành y vẫn không cạn. Huống chi Phượng Vũ Hoành đã có một cuộc kỳ ngộ trong núi tây bắc, Phượng gia trục xuất đối với nàng mà nói, cũng là một chuyện tốt.
“Tiếc thay, Thái y trong cung không có bản lĩnh như vậy.” Hắn cảm thán. “Từ khi Diêu lão đầu rời khỏi, đã lâu trẫm không dám ngã bệnh, chỉ sợ những tên phế vật này sẽ không trị hết.”
Phượng Vũ Hoành nói. “Đấy là phụ hoàng thân thể khoẻ mạnh, mặc kệ là có đại phu tốt bên cạnh hay không, không bệnh dù sao cũng tốt hơn có bệnh.” Nàng lại nghĩ, trong lòng có chủ ý, liên quan tới việc nàng muốn xây dựng Bách Thảo đường lớn hơn, nếu như có thể lôi Hoàng đế nhập bọn, quốc doanh y viện dù sao cũng hơn y viện tư nhân. Vì thế lại nói. “Y thuật của A Hoành là của ngoại tổ phụ, cũng là của Ba Tư sư phụ, thế nhưng cũng luôn nghĩ cho con dân Đại Thuận.”
Hoàng đế rất thông minh, Phượng Vũ Hoành đã nói đến mức này, hắn sao có thể không hiểu ý định của tức phụ này.
Vì thế vung tay lên. “Chờ ngươi chuẩn bị đâu ra đấy, Trẫm sẽ bỏ vốn, đem Bách Thảo đường của người khuếch đại lên, đến lúc đó mở trong mấy địa phương khác nữa.”
Phượng Vũ Hoành nhanh chóng đứng dậy quỳ lạy. “Tức phụ thay mặt con dân Đại Thuận tạ ơn phụ hoàng.”
Thiên Vũ Đế hết sức hưởng thụ, tự mình đỡ Phượng Vũ Hoành dậy, đang chuẩn bị nói thêm vài câu về Bách Thảo đường, từ ngoài đại điện có tiểu Thái giám chạy vào, trong tay nâng một tờ tấu chương. “Khởi bẩm Hoàng thượng, có Diêu đại nhân ở Hoang Châu dâng tấu chương.”
Diêu đại nhân ở Hoang Châu... Đó chẳng phải Diêu Hiển sao?
Phượng Vũ Hoành xem thường, ngoại tổ phụ của nàng thật biết chọn thời điểm.
Thiên Vũ Đế hiển nhiên cũng cho là như thế, hừ nhẹ, sau đó nhận lấy tấu chương, chỉ nhìn một hồi lại hừ thêm mấy tiếng. “Diêu lão đầu còn dám ra điều kiện!”
Phượng Vũ Hoành hết sức tò mò về tấu chương đó, nhìn Hoàng thượng thật không giống như đang động khí, mà giống như đang đấu khẩu với một lão tử khác.
Huyền Thiên Minh thẳng thắn lăn bánh xe về phía trước, trực tiếp đoạt lại tấu chương từ tay Thiên Vũ Đế. “Nhi thần nhìn thử.”
Phượng Vũ Hoành cũng tới xem, chỉ thấy nội dung của tấu chương đặc biệt đơn giản, chỉ hai câu: Nữ nhi của ta còn làm tiểu thiếp, Diêu gia hậu nhân làm gì còn thể diện tham gia khoa khảo? Không đi!
Phượng Vũ Hoành chấn động, ngoại tổ phụ nàng thật lợi hại!
Thiên Vũ Đế nhấp một ngụm trà, thở dài nói. “Đúng là cá tính của Diêu lão đầu.” Lại nhìn Phượng Vũ Hoành, chỉ đứng bên người Huyền Thiên Minh, không nói lời nào, không cầu tình, cũng không cảm ơn. Hắn sớm biết đây là một hài tử đặc biệt, lại không nghĩ rằng nàng hờ hững với chuyện của Diêu gia như vậy. “Chương Viễn.” Thiên Vũ Đế chỉ vào quả lê trên bàn. “Lê này hương vị không tồi, tặng cho Diêu lão đầu hai giỏ.”
Chương Viễn khom người đáp lại, tự phân phó với tiểu Thái giám bên cạnh.
Phượng Vũ Hoành lúc này mới khom người với Thiên Vũ Đế. “Đa tạ phụ hoàng.”
Thiên Vũ Đế lại nhớ lại chuyện gì, hỏi Chương Viễn. “Bệnh của Tương Vương phi có chuyển biến tốt không?”