“Đại tỷ tỷ sao lại nói vậy, những năm này ta ở trong núi, đều là tỷ tỷ thay ta trước mặt phụ thân làm tròn đạo hiếu, A Hoành làm sao dám giành với Đại tỷ tỷ phần sủng ái này. Huống chi phụ thân là người trọng tình trọng nghĩa như vậy, dù là niệm tình phụ tử, hay là niệm tình giúp đỡ lúc trước của Thẩm di nương, đều sẽ để Đại tỷ tỷ ở vị trí thứ nhất trong lòng.”
Khi nói xong lời này, trên mặt nàng nở nụ cười thuần khiết so với Phượng Trầm Ngư vừa rồi còn sâu hơn, Phượng Trầm Ngư cũng không biết tại sao, trong lòng liền dâng lên một đoàn mây đen.
“Ai nha, thật đáng chết!” Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Phượng Vũ Hoành giậm chân một cái. “Thế nào vừa mở miệng lại gọi Thẩm di nương, thói quen khi còn bé thật là không được, phải gọi mẫu thân mới đúng. Còn may phụ thân không ở đây, nếu không A Hoành sẽ bị phạt, Đại tỷ tỷ sẽ không cáo trạng với phụ thân chứ?”
“Nhị muội muội thật biết nói đùa.” Giọng nói của nàng không vui thích như trước, ánh mắt cũng thu liễm lại. “Ngươi không hiểu quy củ, ta sẽ từ từ dạy ngươi, làm sao có thể ở sau lưng ngươi tố cáo. Mau mau vào đi thôi, đừng để tổ mẫu chờ sốt ruột.”
“Đa tạ Đại tỷ tỷ.” Nàng cũng nở nụ cười, nụ cười còn xán lạn hơn trước.
Nha hoàn đi cùng Phượng Trầm Ngư tên là Hoàng Lăng, là nhất đẳng nha hoàn bên cạnh Đại tiểu thư, tất nhiên là rất thân cận với nhất đẳng nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân. Hoàng Lăng thấy Mãn Hỉ đi theo Phượng Vũ Hoành, làm sao có thể không hiểu dụng ý của Đại phu nhân, chỉ là lưu ý thấy trên cổ Mãn Hỉ lộ ra mẩn đỏ, trong bụng cảm thấy kỳ quái.
Nha đầu này lại gần Mãn Hỉ, nhỏ giọng hỏi nàng. “Mãn Hỉ tỷ tỷ, cổ ngươi thế nào lại hơi đỏ?”
Mãn Hỉ giả vờ kinh ngạc, tay vỗ lên cổ. “Đỏ sao? Ta chỉ thấy rất ngứa, sáng nay mặc xiêm y này liền như thế.”
Hoàng Lăng nhìn chằm chằm xiêm y của Mãn Hỉ, xem xét nửa ngày, trong lòng có vài phần suy đoán, lại vẫn chưa chỉ ra, hai người theo chủ tử đi vào phòng.
Các nàng đến, Phượng Tưởng Dung cùng Phượng Phấn Đại đã ở đó, Phấn Đại đang cúi bên chân lão thái thái, dùng tay nhỏ bóp chân cho lão thái thái. Lão thái thái nhắm mắt, vẻ mặt hưởng thụ. Mà Tưởng Dung lại có bộ dạng phục tùng ngồi trên ghế, không nói câu nào.
Phượng Trầm Ngư đi nhanh hai bước, khẽ cúi người, thanh âm mềm nhũn. “Trầm Ngư thỉnh an tổ mẫu, hôm nay tới muộn, mong rằng tổ mẫu đừng tức giận. Quả thực Trầm Ngư biết được gần đây bệnh đau thắt lưng của tổ mẫu lại tái phát, đã mang đến cho tổ mẫu một đôi gối mềm, tổ mẫu đặt dưới eo thử xem.”
Nàng vừa nói vừa nhận lấy trong tay Hoàng Lăng một cặp gối mềm, gối mềm kia đánh mắt nhìn thì rất bình thường, nhưng nhìn kỹ đã có thể phát hiện chỗ bất đồng. Thì ra mặt trên ấy phủ gấm Tứ Xuyên thượng hạng, cả chất gấm thêu hoa cũng cực kỳ tinh xảo, lão thái thái thích nhất là mẫu đơn không nói, còn thêu bằng chỉ vàng.
Phượng Trầm Ngư tự đi lên trước giúp lão thái thái lót sau thắt lưng, nhìn lão thái thái thoả mãn gật gật đầu, lúc này mới yên lòng lại, nhưng trên mặt vẫn mang theo lo lắng. “Bệnh đau thắt lưng của tổ mẫu hồi năm ngoái không phải mùa đông mới tại phát sao? Sao năm nay mới cuối hè liền bắt đầu đau?”
“Ôi.” Lão thái thái đành thở dài một hơi, vung tay đuổi Phượng Phấn Đại đang bóp chân ra. “Người đã già, càng ngày càng tệ.”
Nói lão thái thái không thích Thẩm thị không phải là giả, nhưng đối với tôn nữ này lại rất vừa lòng. Thứ nhất, Phượng Trầm Ngư rất đẹp, nàng sống hơn nửa đời người cũng chưa từng gặp nữ tử nào đẹp hơn Trầm Ngư. Thứ hai, Phượng gia đối với Trầm Ngư đã sớm có an bài, nói ra thì hơi xa xôi, nhưng tiểu hài tử này chính là hy vọng lớn nhất của Phượng gia sau này. Cho nên không cần nói cũng biết, nàng đối xử với Trầm Ngư so với những người khác có chút bất đồng.
“Tiểu hài tử, gấm Tứ Xuyên rất quý, ngươi nên giữ lại làm y phục mới phải, sao lại làm cho ta cái đệm?” Dù là lời nói như thế, nhưng nụ cười trên mặt không thể che giấu, đôi tay cũng không ngừng vuốt phía sau.
Đồ tốt ai nấy đều thích, lão thái thái không thích Thẩm thị, nhưng cũng không phải không thích tài phú của Thẩm gia. Đặc biệt, những năm này Thẩm gia có con cháu vào kinh thành, thậm chí còn làm ăn với hoàng gia, phú quý của Thẩm gia tiến triển cực nhanh. Có lúc lão thái thái như nàng cũng không chiếm được đồ tốt, mà Thẩm thị lại có.
May mà còn có tôn nữ ngoan ngoãn này, thỉnh thoảng sẽ đưa tới chút đồ tốt. Mà Thẩm thị cũng nhớ đến địa vị của lão thái thái trong nhà, ít nhiều gì cũng cho nàng chút tiện nghi.
“Trầm Ngư là hài tử Phượng gia, tất cả đều là Phượng gia cho. Chỉ cần tổ mẫu thích, Trầm Ngư cái gì cũng không tiếc.” Lời nói vẫn hoàn mỹ như cũ.
Hai người nói tới nói lui không coi ai ra gì như, lại bỏ quên Phượng Vũ Hoành đi vào cùng Trầm Ngư. Mà nàng cũng không gấp, ra đứng ở chính giữa trong lúc chờ hai người kia lải nhải, lúc này mới ra dáng học theo tư thế của Phượng Trầm Ngư, cúi người hành lễ. “A Hoành vấn an tổ mẫu.”
Phượng Trầm Ngư làm mặt áy náy. “A...đều tại ta, vừa mới cùng A Hoành muội muội tiến vào, chỉ lo đưa cho tổ mẫu cái gối mềm, quên mất muội muội.”
Nói xong lời này, Phượng Phấn Đại hung hăng xem thường, quả đấm nhỏ nắm lại.
Nàng không thích Phượng Vũ Hoành, cũng không thích Phượng Trầm Ngư, hoặc nói cách khác, nàng ghét đích nữ trong phủ này. Chính là bởi vì có những đích nữ này, cho nên quý phủ liền bỏ qua mình cùng di nương, tất cả mọi người đều nhờ vả đến đích nữ, đối với nàng đâu chỉ không quan tâm, sợ là nghĩ cũng không chịu nghĩ tới.
Y hệt như vừa rồi, chính mình bóp chân cho lão thái thái nửa ngày, cổ tay đều mệt mỏi, cũng không nói được một câu êm tai. Nhưng Phượng Trầm Ngư vừa đến, dùng hai cái gối êm liền đoạt tất cả sự nổi bật của nàng.
Phượng Phấn Đại chán ghét các nàng, bất kể là Phượng Vũ Hoành, đích nữ tiền nhiệm, hay là Phượng Trầm Ngư, đích nữ đương nhiệm.
Lão thái thái nhìn Phượng Vũ Hoành, chỉ liếc mắt một cái, thì cau mày lại.
“Sao lại mặc như vậy?”
Mặc xiêm y mấy năm trước lên người, vừa ngắn vừa nhỏ, nhìn một cái liền biết ngay, lão thái thái càng ghét bỏ!
Phượng Vũ Hoành cũng không sợ bị ghét bỏ, nàng chính là muốn hiệu quả này, vì thế vội giải thích. “Tổ mẫu nói là xiêm y của A Hoành không tốt sao? Nhưng... Cái này là Tứ muội muội đặc biệt đưa tới cho A Hoành vào hôm qua. Tứ muội muội nói năm ấy ta rời phủ, những xiêm y này nàng vẫn cất kỹ, bây giờ ta quay lại rồi, nhanh chóng trả về cho ta mặc. Tổ mẫu, A Hoành vừa hồi phủ, không nghĩ sẽ vứt thể diện của tỷ muội đi, Tứ muội muội đã đưa tới, tất nhiên là phải mặc.”
Nàng khi nói xong lời này, sự phẫn nộ của Phượng Phấn Đại thật sự có thể tưởng tượng được, mà Phượng Tưởng Dung ngồi một bên thì lại hơi cúi đầu, trong lòng đọc thầm: Lại tới nữa rồi, lại tới nữa rồi, Nhị tỷ tỷ, ta bắt đầu có chút kỳ vọng, kế tiếp ngươi sẽ nói ra cái gì.
Phượng Vũ Hoành không làm cho nàng thất vọng, xoay người tiếp nhận y phục lụa mỏng trong tay Mãn Hỉ, di chuyển bước chân tới gần Phượng Phấn Đại. “Tứ muội muội thích xiêm y của ta, Nhị tỷ tỷ rất cảm động. Chỉ là trước đây đống ấy tỷ tỷ đã mặc qua, ngươi không chê còn mặc nhiều năm thế, tỷ tỷ trong lòng thực sự băn khoăn. Đến đây, cái này là ngày hôm qua công trung đặc biệt đưa đến Liễu viên cho ta, liền đưa cho Tứ muội muội, hy vọng muội muội không chê.”