Phấn Đại mặt mũi trắng bệch, nàng lấy những xiêm y đó là lúc Phượng Vũ Hoành đã bị đuổi ra phủ, tuy là không hợp quy củ, nhưng cũng không ai nói gì. Hôm nay bị Phượng Vũ Hoành giải thích như vậy, hoàn toàn không phải chuyện tốt, Phượng Trầm Ngư còn ngại mặt mũi không trách nàng, nhưng Thẩm thị còn ở đây!
Quả nhiên, vừa nghe lời này, Thẩm thị lập tức nổi giận. “Đại Thuận ta đích thứ khác biệt, thứ nữ lại đi mặc xiêm y của đích nữ? Tứ nha đầu, có phải ngươi trách mẫu thân ngày thường bạc đãi ngươi, không cho ngươi đồ tốt? Có phải ngươi mơ ước tới vị trí đích nữ?”
Phấn Đại nhanh chóng đứng lên giải thích. “Không có không có! Mẫu thân, Phấn Đại chưa từng có mơ ước tới vị trí đích nữ, ban đầu là vì Nhị tỷ tỷ đi khỏi mới cầm về mặc, nếu như Nhị tỷ tỷ không rời phủ, Phấn Đại cũng không dám.”
“Không rời phủ?” Thẩm thị bới lông tìm vết. “Ngươi còn hy vọng nàng không rời phủ?”
“Phấn Đại không có!” Phượng Phấn Đại cảm thấy muốn chống lại Thẩm thị, căn bản là một trăm cái miệng cũng không nói lại, bởi vì vị mẫu thân này căn bản không nói lý. Không chỉ không phân rõ phải trái, nàng căn bản là nghe không hiểu người khác nói gì.
“Lão thái thái!” Thẩm thị lúc này cũng thông minh, so đo với tiểu hài tử cũng không ổn, phải kéo cả lão thái thái theo. “Ngài xem chuyện này là thế nào? Không thể làm xấu quy củ trong phủ.”
Lão thái thái mắt trợn lên, nàng chẳng phải dễ bị kéo như vậy, Thẩm thị nói như vậy, nàng liền đá trở lại. “Ngươi là đương gia chủ mẫu, chuyện quy củ còn phải hỏi ta?”
Thẩm thị ỉu xìu, trong lòng không thoải mái. “Tứ nha đầu, mấy ngày tới ở trong phòng chép phạt nữ giới, không có chuyện không cần ra ngoài.”
Một câu nói, cấm túc Phấn Đại.
Phượng Phấn Đại tất nhiên không dám đối phó với Thẩm thị, ủy khuất hành lễ, biểu thị mình nhận phạt.
Nhưng lại quay đầu, ánh mắt hung hăng trừng Phượng Vũ Hoành.
Nàng cũng sẽ không quên, chuyện hôm nay là do Nhị tỷ tỷ khơi mào. Một đích nữ bị phế còn dám phách lối như vậy, sớm muộn cũng cóngày nàng tính toán món nợ này.
Phượng Vũ Hoành cười cười trước ánh mắt hung ác ấy, không nói gì nữa, rồi nói với Phượng Trầm Ngư. “Mẫu thân đã phạt Tứ muội muội, Đại tỷ tỷ không cần tiếp tục trách nàng.”
Phượng Trầm Ngư cũng tức giận đầy bụng, cái gì gọi là không nên trách? Nàng khi nào thì trách nàng ta? Tuy trong lòng không thoải mái, nhưng chưa từng gây khó dễ cho ai.
Ngay lập tức cười an ủi Phượng Phấn Đại. “Tứ muội muội không cần để trong lòng, tỷ tỷ chưa bao giờ trách ngươi. Tỷ tỷ sẽ giúp ngươi chép nữ giới, mẫu thân sẽ không tức giận.” Quay đầu lại nhìn Thẩm thị. “Đúng không hả, mẫu thân?”
Thẩm thị đương nhiên sẽ không làm mất mặt thân sinh nữ nhi, gật gật đầu. “Mẫu thân đương nhiên sẽ không trách Trầm Ngư. Trầm Ngư thật hiểu lí lẽ, lại quan tâm tỷ muội, rất xứng đáng là đích nữ Phượng phủ.”
“Trầm Ngư vốn là đích nữ, tất nhiên là xứng đáng!” Ngoài cửa, một thanh âm kiều mị cất lên, lại dẫn theo hai tiếng cười khanh khách, ai nấy đều biết, đây là Tứ di nương đến.
Tứ di nương Hàn thị là người vào phủ cuối cùng, nhưng cùng Tam di nương An thị sinh ra hài tử vào cùng một năm, chỉ kém nhau bốn tháng.
Hàn thị có một bộ mị thái, trời sinh quyến rũ, đừng nói nam nhân, rất nhiều nữ nhân vừa thấy nàng cười xương cốt đều tê dại.
Nàng vốn là kỹ nữ, Phượng Cẩn Nguyên có một lần bồi người xã giao, chớp mắt liền chọn trúng nàng. Hồi phủ dù bị lão thái thái phản đối, vẫn cứ đưa người vào từ cửa sau, ban cho vị trí Tứ di nương.
Những năm này, ân sủng của Hàn thị chưa bao giờ đứt đoạn, Phượng Cẩn Nguyên cũng từ đó không nạp thêm di nương nào. Hơn nữa Phượng Cẩn Nguyên vì Thẩm thị mà sủng thiếp diệt thê, Phượng Phấn Đại liền có một loại ảo giác, bởi vì phụ thân có thể làm chuyện như vậy lần một thì cũng có thể làm lần hai, không chừng ngày nào đó Thẩm thị rớt đài, di nương Hàn thị của nàng liền được nâng lên rồi.
Sau khi Hàn thị nói bằng giọng quyến rũ, mọi người trong phòng, trừ Phượng Phấn Đại, đều ghét bỏ.
Nàng đẹp, lại có thể lung lạc nhân tâm, nhưng đó chỉ là với nam nhân và người ngoài, nữ nhân trong phủ rất chướng mắt nàng.
Xuất thân là một kỹ nữ, cho dù là Thẩm thị, nữ nhi của thương hộ cũng cảm thấy xấu mặt, cho nên mỗi khi có tiệc, nàng chưa bao giờ để Hàn thị ngồi trên bàn tiệc, chỉ để trong viện của nàng, đỡ phải thấy ngứa mắt.
Mà Hàn thị cũng đợi được, chưa bao giờ tranh giành danh phận, hơn nữa thỉnh thoảng Phượng Cẩn Nguyên nằm bên gối nói Thẩm thị cũng có chỗ tốt, thường xuyên qua lại, Thẩm thị cũng không căm ghét nàng như trước nữa.
Đi cùng Hàn thị còn có Tam di nương An thị, hai người vừa tiến đến thỉnh an lão thái thái, Thẩm thị liền nhắc nhở. “Các ngươi hôm nay tới muộn.”
An thị là người khiêm tốn, cũng không thích cùng Thẩm thị nói nhảm, huống chi còn có Hàn thị, lời nói đều có người giành trước, nàng cũng bớt việc.
Quả nhiên, nghe Thẩm thị nói như vậy, Hàn thị lập tức liền lại mím môi cười một hơi, sau đó nói. “Phu nhân không biết, thiếp thân cùng An tỷ tỷ kỳ thực đã đến sớm, ai ngờ trên đường gặp lão gia, cùng nói vài lời, mới tới muộn.”
“Lão gia?” Thẩm thị sửng sờ. “Lão gia chẳng phải thượng triều rồi sao?”
Hàn thị lại cười khanh khách. “Đúng, trời còn chưa sáng đã thượng triều, đáng lẽ phải đến trưa, không ngờ lúc này đã trở về.”
An thị ở bên cạnh, tính toán lại, không mở miệng nói chuyện cũng không được, nói bổ sung. “Lão gia đi thay y phục, nghe chúng ta nói đến thỉnh an lão thái thái, nói chúng ta tạm thời chờ thêm ở đây, hắn lát nữa cũng đến.”
Lão thái thái vừa nghe lời này, cau mày lại. “Chỉ sợ là trong triều có chuyện.”
Thẩm thị an tọa trên ghế dựa, phẩy phẩy cái khăn trong tay, uống hết nửa chén trà nha hoàn mang tới, nói. “Có việc cũng không liên quan đến nữ nhân chúng ta, lão gia nhất định là đến vấn an lão thái thái.”
Lời này nói ra không sai, trong triều dù có chuyện gì, cũng không có quan hệ với nữ nhân hậu viện.
Nhưng lão thái thái ngờ ngợ cảm thấy, Phượng Cẩn Nguyên hôm nay đến Thư Nhã viên, phỏng chừng không chỉ đơn giản là thỉnh an.
Nàng hướng ánh mắt về Phượng Vũ Hoành, trong lòng đoán được bảy tám phần. Sợ là sự việc có liên quan tới nha đầu này thôi, dù sao hôm qua bất chợt quyết định giữ người lại trong phủ, thế nào cũng phải cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.
Mọi người đợi không lâu, Phượng Cẩn Nguyên đã đổi y phục đi vào.
Đầu tiên là thỉnh an lão thái thái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thẩm thị, có nha hoàn dâng trà, hắn cũng chỉ nhấp một miếng, đúng như dự đoán, chớp mắt một cái, ánh mắt liền rơi trên người Phượng Vũ Hoành.
Phượng Vũ Hoành bất chợt có chút sốt sắng, sự căng thẳng này cũng không phải Phượng Cẩn Nguyên mang đến cho nàng, mà là nàng cũng ngờ ngợ đoán được chuyện đối phương muốn nói với nàng, mười phần là có liên quan đến Cửu Hoàng tử.
Tuy là nàng đã biết có vấn đề xảy ra, nhưng cũng không biết gì thêm. Hôm nay còn trải qua một buổi lâm triều, chắc lại có chuyện gì phát sinh.
Nàng mơ hồ có chút bận tâm, bắt đầu lo lắng, tự suy nghĩ trong chốc lát, chợt phát hiện... Người nọ sẽ không từ hôn nàng chứ?
Bên này, Phượng Cẩn Nguyên đã mở miệng. “Vừa vặn có A Hoành ở đây, có việc vi phụ muốn nói, A Hoành, ngươi không nên thương tâm.”