Chu thị cả đời không gả, chẳng những là nhũ mẫu của Cửu Hoàng tử, thuở nhỏ còn theo hầu Vân phi, năm Cửu Hoàng tử hai tuổi, tẩm điện của Vân phi bị cháy, nàng liều mạng ôm Cửu Hoàng tử còn quấn tã lao ra ngoài, bảo vệ huyết mạch Hoàng gia.
Bất luận Cửu Hoàng tử hiện giờ ra sao, Chu phu nhân này cũng là người Hoàng thượng cực kỳ xem trọng, mỗi khi có cung yến đều mời nàng đến.
Bây giờ Chu phu nhân đích thân đến, còn nói là hạ sính lễ, mọi người không khỏi nhìn Phượng Vũ Hoành vài lần, tâm rơi ra vài phần suy nghĩ.
Phượng Cẩn Nguyên tiến nhanh tới trước mặt Chu phu nhân, chắp tay cúi chào. “Không biết phu nhân tự mình đến phủ, không thể tiếp đón từ xa, mong phu nhân đừng trách.”
Phượng gia lão thái thái được mọi người nâng đỡ tới gần, muốn hành lễ, nhưng eo này thực sự không vận động được, nửa ngày cũng không cong xuống, nhất thời lúng túng không thôi.
Chu phu nhân thường thấy những trường hợp này, đương nhiên sẽ không cùng một lão thái thái đang có lưng đau tính toán, chỉ lạnh nhạt nói. “Lão thái thái thân thể không tiện, không cần đa lễ.”
Lão thái thái không cần đa lễ, nhưng lễ nghi của những người khác không thể thiếu.
Phía sau Thẩm thị là một đám nữ quyến cùng nhau quỳ bái, Phượng Vũ Hoành cũng đi theo hành lễ, nhưng nửa ngày cũng không nghe được âm thanh cho đứng lên.
Lão thái thái lưu ý hành động của Chu phu nhân, chỉ thấy nàng nhìn một vòng những người đang quỳ bái, như đang tìm kiếm. Cuối cùng, ánh mắt ngừng lại ở một hài tử gầy yếu.
Nửa ngày, mọi người đang quỳ bái rốt cuộc cũng nghe được một tiếng. “Đứng lên đi, không cần đa lễ.” Còn chưa kịp đứng dậy, đã bị một đôi tay đỡ lên.
“Vị này chắc là người có hôn ước với Ngự Vương điện hạ, đích nữ Phượng gia, Phượng Nhị tiểu thư ?” Chu phu nhân thu hồi bộ mặt trang nghiêm, thay bằng khuôn mặt hiền lành.
Phượng Vũ Hoành ngẩng đầu, gương mặt tràn đầy thiện ý.
Chỉ là một tiếng đích nữ Phượng gia...
“Phu nhân hiểu lầm rồi.” Phượng Cẩn Nguyên nói thay. “Đây đúng là Nhị nữ nhi của Phượng mỗ, nhưng không phải đích nữ.”
Thẩm thị cũng ồn ào theo. “Đúng vậy, đích nữ Phượng phủ chúng ta là Trầm Ngư.” Vừa nói vừa đẩy Trầm Ngư lên. “Trầm Ngư, mau chào Chu phu nhân.”
Phượng Trầm Ngư sử dụng bộ mặt Bồ Tát, ung dung hành lễ. “Trầm Ngư bái kiến Chu phu nhân.”
Chu phu nhân nhìn cũng không nhìn mấy người đang nói chuyện, ánh mắt chỉ dừng lại ở Phượng Vũ Hoành, nhưng cũng nói lại. “Lão thân chỉ nhớ lúc trước Cửu Hoàng tử đính hôn cùng Nhị tiểu thư là đích nữ Phượng gia.”
Phượng Cẩn Nguyên rất xấu hổ. “Phu nhân không biết, Phượng phủ nhiều năm trước có chút biến động, bây giờ A Hoành đã không còn là đích nữ.”
Một lời của hắn thốt ra, Phượng Trầm Ngư lập tức bổ sung một câu. “Tuy trên danh nghĩa không phải đích nữ, nhưng Nhị muội muội ở trong phủ tất cả vẫn sắp xếp theo phân lệ đích nữ, một chút cũng chưa từng qua loa.”
Nàng vừa nói như thế, Phượng Cẩn Nguyên cũng phản ứng kịp. Bây giờ theo tình thế này, nếu như Ngự Vương phủ một mực đòi người đính hôn là đích nữ Phượng phủ, buộc hắn phải đem Phượng Trầm Ngư gả đi. Tuy Cửu Hoàng tử tàn phế, nhưng quyền thế vẫn còn, cũng chưa mất ân sủng của Hoàng thượng, hắn tuy làm Tả Thừa tướng một nước, nhưng căn cơ vẫn còn thấp. Huống chi cho dù căn cơ sâu hơn, cũng không thể chống lại Hoàng tử!
Trầm Ngư, tuyệt đối không thể gả cho một kẻ tàn phế.
Nghĩ tới đây, Phượng Cẩn Nguyên cũng nhanh chóng nói bổ sung. “Trầm Ngư nói rất đúng, A Hoành... Phu nhân cũng biết sự việc của Diêu gia năm đó, đừng... Đừng làm khó Cẩn Nguyên.” Hắn xưng tục danh, xem như cùng Chu phu nhân thân thiết.
Chu phu nhân không để ý hai người kia trước sau mở miệng giải thích, chỉ kéo tay Phượng Vũ Hoành hỏi nàng. “Phụ thân và tỷ tỷ ngươi nói đều là sự thật?”
Ánh mắt Phượng Vũ Hoành vẫn không rời khỏi hai mắt Chu phu nhân, ngầm dùng tinh lực tìm tòi nghiên cứu, đáp án là đối phương thật tâm đối đãi.
Trong bụng nàng cảm động, đáp lại. “Đích nữ chẳng qua chỉ là hư danh, A Hoành những năm này sống trong núi sớm đã sớm lạnh nhạt với mấy thứ này.” Một câu nói, chỉ ra những năm này nàng căn bản là không sống trong Phượng phủ.
Chu phu nhân đã sớm biết sự việc này, đối với việc Phượng gia gặp chuyện vội vàng rũ sạch trách nhiệm, còn cả chuyện sủng thiếp diệt thê là vô cùng không ưa. Chỉ thấy nàng liếc Phượng Cẩn Nguyên một cái, ngay tiếp theo là lão thái thái cùng Thẩm thị, rồi sau đó liên tiếp lắc đầu, lại an ủi Phượng Vũ Hoành. “Năm nay mười hai rồi đúng không? Cố nhịn thêm ba năm nữa.”
Phượng Vũ Hoành không nhịn được, liền vui vẻ. “Phu nhân quá lời rồi.”
Thẩm thị trong nháy mắt xụ xuống, nhưng không dám phát tác, quả thực rất khó chịu.
Phượng Cẩn Nguyên cũng không tốt hơn, mấy lần muốn mở miệng, rồi lại e ngại thân phận của Chu phu nhân nên thôi.
Chu phu nhân cũng không muốn cùng Phượng gia tính toán chuyện này, dù sao hôm nay đến Phượng phủ là có chính sự.
Chỉ thấy nàng vỗ nhẹ lưng Phượng Vũ Hoành, hòa ái nói với nàng. “Hài tử, chờ ta trước tiên làm chính sự, chúng ta sẽ nói chuyện cẩn thận.” Rồi buông tay Phượng Vũ Hoành ra, lại nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên. “Phượng đại nhân, hôn sự của Ngự Vương cùng Phượng gia Nhị tiểu thư đã được quyết định từ nhỏ, trước kia cũng đã tiếp nhận, vấn danh và thăm hỏi, hôm nay lão thân được Ngự Vương điện hạ nhờ vả, đưa đại sính lễ tới.”
Chu phu nhân nói rồi, lấy danh sách sính lễ từ trong tay nha hoàn, tự mình đưa về phía Phượng Cẩn Nguyên. “Phượng đại nhân xem qua, xem có hợp quy củ sính lễ của Đại Thuận không.”
Phượng Cẩn Nguyên cung kính tiếp nhận, cẩn thận xem qua. Thẩm thị cũng tiến lên trước, ngay cả lão thái thái cũng không nhịn được hiếu kỳ, cùng nhau tiến tới.
Nhưng ba người này mới nhìn một hồi, lập tức giận tái mặt.
Cái này gọi là gì danh sách sính lễ? Đường đường là Cửu Hoàng tử, Ngự Vương điện hạ cấp sính lễ?
Phượng Trầm Ngư thấy sắc mặt ba người không đúng, lặng lẽ đi về phía trước hai bước, ánh mắt nhìn theo, chỉ thấy trên kia viết...
Bạch ngân ba ngàn lượng, dùng để đa tạ công ơn nuôi dưỡng của Phượng phủ.
Bánh lễ một gánh, hải sản tám loại, hai cặp gà trống mái, năm cân thịt heo, hai con tê tê, bốn bình rượu cũ, bốn trái kinh quả, hai lọ lá trà, hai mươi cân gạo mềm, ba cân hai lạng đường cát.
Cuối cùng còn có một bộ vòng vàng.
Danh sách sính lễ như vậy đến Phượng Trầm Ngư cũng thấy choáng, mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều không biết nên đáp lại thế nào.
Chu phu nhân nhìn bọn họ một cái, khóe môi nhếch lên, hỏi tới. “Thế nào, Phượng đại nhân có dị nghị sao?”
Phượng Cẩn Nguyên nhắm mắt hỏi một câu. “Xin hỏi phu nhân, đây chính là danh sách sính lễ của Ngự Vương điện hạ?”
Chu phu nhân gật đầu. “Đúng vậy. Phượng đại nhân không hài lòng?”
Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy bản thân không biết nói cái gì, đây không chỉ là vấn đề thể diện của Phượng Vũ Hoành, mà là vấn đề thể diện của cả Phượng gia. Vì thế lại nói. “Danh sách sính lễ này hình như không ổn?”
Chu phu nhân cười hỏi. “Đâu có trái với quy định cưới thê tử của Đại Thuận ta?”
Phượng Cẩn Nguyên lắc đầu. “Dĩ nhiên là không, chỉ là nếu danh sách này dành cho nhà bình dân thì thôi vậy, nhưng đây là nhà Vương, Hầu, Tướng quân, Thừa tướng... Sợ là không ổn?”
Chu phu nhân cười lần nữa. “Phượng đại nhân biết quy củ bình dân là tốt rồi. Vạn Tuế gia nói, Hoàng tử tuy thân vị cao quý, nhưng đều là con dân Đại Thuận, so với người bình dân không có gì khác biệt.”
Một câu, đem cả Hoàng đế Đại Thuận ra nói, Phượng Cẩn Nguyên còn có thể nói gì? Đành phải đưa danh sách sính lễ cho quản gia, cúi đầu với Chu phu nhân. “Nếu như thế, Phượng mỗ liền thu nhận danh sách sính lễ này.”