An thị tuy biết điều, nhưng cũng rất thông minh. Mà Tưởng Dung là nữ nhi của nàng, tuy bị quy củ trong phủ ép tới có chút nhát gan, nhưng không phải là không có ý tứ. Hơn nữa, An thị trước đây cùng Diêu thị có giao hảo, Tưởng Dung từ nhỏ lại thích kề cận Phượng Vũ Hoành, trước mắt liền giúp đối phương đẩy nội dung màn kịch lên cao trào.
Cho nên, An thị lướt mắt qua, Tưởng Dung lập tức quỳ xuống đất, mặt mừng rỡ. “Tưởng Dung đa tạ tổ mẫu, đa tạ mẫu thân, cũng đa tạ Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ.”
Phượng Phấn Đại lại là một nha đầu thích tiện nghi, nói cho cùng nàng chỉ ghét người trong phủ này luôn áp trên đầu nàng cái gọi là đích nữ, cũng không phải nhằm vào hai người Phượng Vũ Hoành và Phượng Trầm Ngư. Cho nên trái ngược với Phượng Trầm Ngư mà nói, Nhị tỷ tỷ này đã từng là đích nữ, trước mắt lại phải gả cho Hoàng tử phế vật, đối với nàng mà nói thì nửa điểm ưu việt cũng không có, huống chi trước mắt người ta lại cho nàng một cái ân huệ lớn như vậy. Phải biết rằng, làm thứ nữ, của hồi môn ít hơn đích nữ rất rất nhiều, dù chia đều với một thứ nữ khác, của hồi môn của nàng cũng nhiều hơn một nửa rồi.
Vì thế Phấn Đại cũng lập tức quỳ xuống đất, vui vẻ lớn tiếng tạ ân. “Đa tạ tổ mẫu, mẫu thân và hai vị tỷ tỷ!”
Tưởng Dung nghĩ một lát, lại nghiêng người sang nói thêm một câu. “Đa tạ phụ thân.”
Hai nha đầu thay nhau tạ ân, triệt để lấp miệng của lão thái thái.
Thẩm thị muốn phản kháng, An thị cùng Hàn thị lập tức đứng giữa phòng thi lễ, cùng nói. “Đa tạ lão thái thái và Đại phu nhân.”
Hàn thị trợn mị nhãn, dịu dàng nói với Phượng Cẩn Nguyên. “Đa tạ lão gia.”
An thị càng tăng cường lấp miệng lão thái thái. “Trong kinh thành ai nấy đều biết Phượng phủ lão thái thái từ trước đến giờ luôn thương yêu tiểu bối, chưa bao giờ vì Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư là con thứ mà nghiêm khắc, thật sự là khiến ai nấy đều phải tán thưởng.”
Lời vừa thốt ra, cũng không quản là thật hay giả, hình tượng của lão thái thái lập tức được dựng cao lên, chính nàng cũng có chút lâng lâng. Một tay nâng trước eo, một tay chống trượng cười híp mắt gật đầu. “Như ta vừa nói, môi hở răng lạnh.”
Thẩm thị cảm giác như lòng mình đang chảy máu, nhưng nhìn Trầm Ngư lắc đầu, cùng vẻ mặt tán thành của Phượng Cẩn Nguyên, trong lòng tuy là không vui nhưng cũng phải nuốt xuống. Dù sao Tưởng Dung cùng Phấn Đại mới mười tuổi, cách ngày xuất giá còn xa lắm.
Thấy Thẩm thị miễn cưỡng gật đầu, hai đứa bé quỳ trên đất lúc này mới đứng dậy, Tưởng Dung vẫn là dáng vẻ cúi đầu phục tùng, Phấn Đại trên mặt mừng rỡ dù thế nào cũng không che giấu được.
Thẩm thị liếc nhìn nàng, chỉ cảm thấy dù nha đầu này tuổi còn nhỏ, cũng không biết từ khi nào lại sinh ra cỗ kiều mị như Hàn thị, trong bụng càng phiền chán.
Lúc này, trên đường ra ngoài tìm nha hoàn cho Diêu thị, Triệu ma ma vội vã quay về, lúc qua thềm cửa không cẩn thận còn trật chân ngã, may mà ở cửa có tiểu nha hoàn nhanh tay đỡ lấy, nhờ vậy mới không ngã chổng vó.
Triệu ma ma là lão nhân từ nhỏ đã hầu hạ lão thái thái, lão thái thái hiển nhiên biết nếu chẳng phải có đại sự xảy ra, Triệu ma ma nhất quyết sẽ không thất nghi như vậy, nhanh chóng hỏi. “Xảy ra chuyện gì?”
Triệu ma ma thở hồng hộc, nhìn Phượng Cẩn Nguyên, vội vã hành lễ, sau đó nói với mọi người. “Người của Ngự Vương phủ đến hạ sính lễ.”
“Cái gì?” Lão thái thái, Phượng Cẩn Nguyên, Thẩm thị cùng kêu lên kinh ngạc, ngay cả An thị từ trước đến giờ không nhiều chuyện cũng sửng sờ.
Mắt Phượng Vũ Hoành giật giật, Ngự Vương là cái quỷ gì?
An thị nhìn Phượng Vũ Hoành vẻ không hiểu, nhỏ giọng nói với nàng. “Hai năm trước Cửu Hoàng tử xuất chinh, Hoàng thượng không những thân phong Trấn Viễn Đại Tướng quân, còn ban tước thừa kế Ngự Vương.”
Nàng không cố ý giấu thanh âm, nên vừa nói vậy đã bị Thẩm thị nghe thấy, đáp một câu. “Thừa kế thì thế nào, bây giờ người nối dõi cũng không có, tìm ai kế thừa.”
An thị cau mày lại, không có ý định nói nhiều với Thẩm thị, ngay lập tức không nói nữa.
Đến lúc đó Phượng Vũ Hoành mới nghe rõ, thì ra Ngự Vương chính là người đó! Xoay người ngoan ngoãn cười với Thẩm thị. “Mẫu thân đang bênh vực A Hoành sao? A Hoành đa tạ mẫu thân.”
Thẩm thị trợn tròn mắt, muốn nói ngươi đừng tưởng bở, lại bị Phượng Trầm Ngư ngăn cản.
“Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, mau mau đến tiền viện xem thử!” Trầm Ngư nhắc nhở mọi người, vì thế một phòng liền oanh oanh yến yến kéo nhau ra tiền viện.
Trên đường, Phượng Vũ Hoành nhỏ giọng hỏi An thị. “Cửu Hoàng tử tên đầy đủ là gì?”
An thị nghĩ một lát. “Hình như là Huyền Thiên Minh.”
“Huyền Thiên Minh.” Nàng nhớ danh tự này trong lòng. “Rất dễ nghe.”
Lúc một đám người đi tới tiền viện, quản gia Hà Trung đang cúi đầu khom lưng nói chuyện với một lão phụ nhân.
Lão phụ nhân kia một thân cung trang Cáo mệnh màu nâu, thân hình cao gầy, khí chất bất phàm, người chỉ cần đứng nơi ấy, quản gia Phượng phủ cũng chẳng thể bồi nổi.
Chỉ thấy Hà Trung mặt cười nói chuyện, lão phụ nhân lại thủy chung nhìn phía trước, hàm dưới khẽ nhếch, không thèm để ý một câu.
Phượng gia lão thái thái cùng Phượng Cẩn Nguyên nhìn rất rõ, đâu có thể không biết thân phận của lão bà này. Bên cạnh Cửu Hoàng tử Huyền Thiên Minh chỉ có một vị nhũ mẫu Chu thị, là Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân do đương kim Thánh thượng ngự bút thân phong.