Lý ma ma vừa đi, Bảo Đường liền có chút xấu hổ. Nàng có thể nhìn ra được thái độ của Mãn Hỉ đối với Phượng Vũ Hoành chuyển biến giống với Lý ma ma, nhưng nàng dù sao cũng không tận mắt nhìn thấy chuyện phát sinh ở tiền viện, càng không thấy Lý ma ma xử lý sự việc. Cho nên, lúc Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên khom người hạ bái Diêu thị. “Nô tỳ Hoàng Tuyền, Vong Xuyên bái kiến phu nhân.” Ngay lập tức theo bản năng nói. “Mới tới sao? Một chút quy củ cũng không hiểu. Phu nhân Phượng phủ chúng ta ngụ tại Kim Ngọc viện, vị này chỉ là di nương.”
Vong Xuyên mặt không thay đổi nhìn Bảo Đường, chỉ liếc mắt một cái, cứ y như có đạo hàn quang bắn ra, Bảo Đường đột nhiên rụt cổ lại, chợt nghe Vong Xuyên nói. “Quy củ của chúng ta là do Ngự Vương phủ dạy dỗ, nếu ngươi có ý kiến, ta có thể dẫn ngươi tới Ngự Vương phủ lý luận.”
Bảo Đường nào có năng lực ấy, cúi đầu không nói gì nữa.
Tôn ma ma thấy hai nha hoàn mới tới lễ đãi với Diêu thị như vậy, rất cao hứng, kéo tay Hoàng Tuyền, Vong Xuyên nói. “Về sau chúng ta là người một nhà, là người một nhà.”
Chủ tử cùng nô tỳ của Liễu viên bên này đang hàn huyên, bên ngoài, quản gia Hà Trung chỉ huy một đám sai vặt, đem sính lễ của Ngự Vương phủ đưa vào trong viện.
Diêu thị lúc trước cũng chỉ nghe bọn hạ nhân lắm mồm nói tới chuyện phát sinh ở tiền viện, trước mắt thấy mấy cái rương này, mới ý thức được cái hôn ước kia đang gần ngay trước mắt. Nhưng nàng nhưng cũng không bởi vì đống đồ tốt mà hài lòng, ngược lại là vẻ u sầu, ngay cả Phượng Tử Duệ đang mừng rỡ cũng không cách nào ảnh hưởng đến nàng.
Thấy Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên giúp đỡ chỉ huy bọn sai vặt khuân đồ đi, Diêu thị lúc này mới kéo Phượng Vũ Hoành sang bên cạnh vài bước, nhỏ giọng nói. “Ta nghe bọn hạ nhân nói huyên thuyên rằng mặt và chân Cửu Hoàng tử đều bị thương, bọn họ nói đến người nối dõi cũng vô vọng. Chuyện này... Ngươi có muốn suy nghĩ thêm chút nữa không?”
Phượng Vũ Hoành bật cười. “Mẫu thân, người đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?” Nàng vỗ nhẹ cánh tay Diêu thị, an ủi. “Đừng nói với ta là địa vị của chúng ta ở Phượng phủ không còn như trước, kể cả giống như trước kia, người vẫn là đương gia chủ mẫu, ta vẫn là đích nữ Phượng gia, thì chuyện muốn hủy hôn với một Hoàng tử, cũng là chuyện không thể nào.”
Diêu thị hốc mắt chứa lệ. “Cũng tại mẫu thân làm liên lụy ngươi cùng Tử Duệ, nếu như ngươi không phải ngoại tôn nữ Diêu gia, thì sẽ không bị trận tai họa kia làm phiền.”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu. “Nếu như chúng ta không có quan hệ với Diêu gia, chỉ sợ trước kia Phượng Cẩn Nguyên cũng sẽ không dùng kiệu tám người khiêng đưa mẫu thân vào phủ, như vậy cũng sẽ không có ta cùng Tử Duệ.”
Nghe nàng trực tiếp gọi đại danh Phượng tướng, tuy là trong lòng Diêu thị có nhiều oán hận với vị trượng phu kia, nhưng vẫn cảm thấy không ổn. Nàng khuyên nữ nhi. “Dù tốt dù xấu, đó vẫn là phụ thân của ngươi.”
Phượng Vũ Hoành nhếch miệng, trên mặt lạnh đi vài phần, nàng nói. “Chẳng lẽ mẫu thân còn cảm tình với hắn?”
Vấn đề này quả thật khiến Diêu thị suy nghĩ một chút, nửa ngày, lắc đầu. “Nói về cảm tình, năm đó, thời điểm bị đuổi đi vốn đã không còn. Chỉ là, A Hoành, ngươi phải hiểu, nữ nhân cả đời này không có nhiều sự lựa chọn, xuất giá tòng phu, mặc kệ phu gia đối đãi với ngươi ra sao, cũng là mệnh của nữ nhân.”
“Mệnh là của mình, xưa nay không phải do nam nhân định đoạt.” Phượng Vũ Hoành nhắc nhở Diêu thị. “Tam tòng tứ đức chỉ là hỗ trợ lẫn nhau, nếu như hắn đối đãi với ngươi như rơm rác, ngươi càng không cần coi hắn là Thánh thượng.”
Diêu thị cười khổ, giơ tay vuốt ve mặt Phượng Vũ Hoành. “Hài tử ngốc, nào có chuyện công bằng như vậy. Ngươi cảm thấy là hỗ trợ lẫn nhau, nhưng người ta không nghĩ như vậy. Mẫu thân kỳ thực đã không còn gì trông cậy, nếu như cả đời sinh sống trong sơn thôn kia, cũng rất tốt. Nhưng vì cảm thấy ủy khuất cho ngươi và Tử Duệ, ta mới hồi kinh. Nhưng lại không thể ngờ Cửu Hoàng tử bên kia...”
“Cửu hoàng tử tốt lắm.” Phượng Vũ Hoành không muốn tiếp tục khuyên nhủ Diêu thị, nhưng kỳ thật trong lòng đã có chủ ý, về sau tìm cơ hội tìm hiểu một chút về vấn đề ly hôn ở thời đại này, nếu Diêu thị đồng ý, đợi nàng thu thập được cả cái phủ này, ngay lập tức ly hôn! “Mẫu thân yên tâm, hôn sự này A Hoành rất vui lòng, đều cam tâm tình nguyện.”
“Nhưng...” Diêu thị vẫn không cam tâm. “Mấy chuyện khác thì không nói, nhưng chuyện người nối dõi kia...”
“Mẫu thân chú ý như vậy, chẳng lẽ còn muốn chúng ta đi phân xử với Hoàng thượng? Hay là Phượng gia có lá gan đến Ngự Vương phủ từ hôn? Cho nên, chuyện này không có cách nào thay đổi, trước giờ ai cũng nghĩ đối phương rất tốt, nên đối với chuyện phát sinh hôm này, ta rất hài lòng.”
Xác thực, Phượng Vũ Hoành rất hài lòng, cực kỳ hài lòng. Mắt nhìn thấy Liễu viên bị những cái rương kia chất đầy, thì nàng càng hài lòng hơn.
“Mẫu thân người xem, đồ này đều là do Ngự Vương điện hạ đưa tới, không nói những cái khác, chỉ nhìn năm loại tơ tằm Quảng Hàn, cẩm gấm Lương Nhân, hàng Thủy Vân, lụa mỏng Nhược Da cùng Nhuyễn Yên la này, ngài cảm thấy nếu như hắn không phải thật tâm đối đãi, sẽ đưa những thứ này tới Phượng phủ sao? Thế nhưng...” Nàng che miệng khẽ cười, đem chuyện Chu phu nhân hạ sính lễ cho Phượng phủ so với sính lễ tư nhân của nàng kể hết ra, mắt nhìn thấy Diêu thị cũng cười, lúc này mới yên lòng.
“Những thứ này đến cả nương nương trong cung cũng không chiếm được, Cửu Hoàng tử thật đúng là có tâm.” Diêu thị vén một lọn tọc của Phượng Vũ Hoành qua sau tai. “A Hoành nhà chúng ta đã trưởng thành, chuyện của ngươi cũng nên tự quyết định, mẫu thân chỉ hy vọng hắn thật tâm đối đãi với ngươi, còn chuyện kia...” Diêu thị bất chợt dừng lại một chút, tự suy nghĩ trong chốc lát, tiến đến bên tai Phượng Vũ Hoành, nhỏ giọng nói. “Dung mạo với chuyện đi đứng thì còn nói được, về chuyện người nối dõi, sau này tìm cơ hội gửi tin cho ngoại tổ phụ ngươi, biết đâu có thể chữa trị.”