“À!” Phượng Vũ Hoành như nghĩ ra điều gì, lại nói. “Đều do nha hoàn đưa thuốc, đưa nhầm thuốc bổ đến cho Tử Duệ uống.”
Lão thái thái giật mình, chỉ cảm thấy mồ hôi đổ xuống sau lưng. “Tóm lại là thuốc gì?”
Phượng Vũ Hoành đáp. “Tại Liễu viên tôn nữ đã nhìn qua, là thuốc bổ.”
Lão thái thái không yên lòng. “A Hoành, ngươi hiểu gọi y lý, lại đây nhìn kỹ một chút.”
Phượng Vũ Hoành đáp một tiếng, đi lên trước muốn nhận lấy cái chén trong tay Phượng Cẩn Nguyên, ai biết được Thẩm thị lại một lần nữa bạo phát, tiến lên đánh đổ cái chén. Một chút thuốc còn lại cũng bị đánh đổ, không thể nhìn ra cái gì.
“Thuốc bổ chính là thuốc bổ! Có gì đáng xem đâu! Các nàng có ai chưa đưa cho lão gia những thứ thuốc như vậy?” Thẩm thị trừng Hàn thị, đối phương bị dọa một trận sợ hãi.
Phượng Vũ Hoành không để ý nàng, lại tiến về phía trước hai bước, hạ bái với Phượng Cẩn Nguyên, nói. “Mượn cổ tay của phụ thân một lát.”
Nói xong, cũng không chờ Phượng Cẩn Nguyên đáp ứng, đưa tay nắm lấy cổ tay hắn. Chỉ trong chốc lát đã buông ra, sau đó nói. “Cũng may chỉ có một chén, nếu uống nhiều hơn nữa, tính mạng của phụ thân sẽ gặp nguy hiểm!”
Tất cả mọi người ngây ngốc, lão thái thái tăng cường hỏi. “Rốt cuộc đấy là thuốc gì?”
Nàng quay người nói với lão thái thái. “Là thuốc tráng dương nam nhân chuyên dùng, lại là loại mạnh, lượng thuốc rất mạnh.” Nói xong, có chút ít lo lắng. “Tử Duệ mà uống cái này, tính mạng của hắn đã sớm mất đi.”
Bốp!
Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên tát Thẩm thị một bạt tai, ngẫm lại vẫn chưa hết giận, lại nhanh tay nhanh mắt đánh vài cái, đến khi Trầm Ngư quỳ xuống cầu xin hắn dừng tay, hắn mới dừng lại.
“Độc phụ!” Phượng Cẩn Nguyên lần nữa gán cho Thẩm thị cái định nghĩa này.
Trầm Ngư không xen vào chuyện của Thẩm thị nữa, nàng cảm thấy nếu như mình lại đứng về phía Thẩm thị, chỉ sợ phụ thân cũng sẽ ghét bỏ nàng.
Trầm Ngư này rất đáng mang về nghiên cứu, ứng phó những chuyện xảy ra rất thuận buồm xuôi gió, chỉ thấy cả người nàng co rụt lại trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối, đầu chôn trong đầu gối, hai vai co rút, rất đáng thương.
Phượng Cẩn Nguyên không chịu nổi Trầm Ngư thế này, chỉ vào Trầm Ngư mà nói với Thẩm thị. “Ngươi làm việc như vậy sao không chịu suy nghĩ về Trầm Ngư?”
Một câu nói, đánh thức Thẩm thị.
Thẩm thị rùng mình sợ hãi, liên tưởng đến việc mình la hét muốn hòa ly, nếu như Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, vậy nàng cùng Trầm Ngư phải làm sao? Sau này nàng vẫn phải trông cậy vào vinh hoa phú quý! Không thể vì ủy khuất của mình mà chôn vùi mệnh mẫu nghi thiên hạ của Trầm Ngư.
Thấy Thẩm thị không gào ầm ĩ lên nữa, Phượng Vũ Hoành liền chủ động tiến lên đỡ Trầm Ngư. Trầm Ngư vừa ngẩng đầu thấy Phượng Vũ Hoành, trong ánh mắt nổi lên âm u, nhưng lập tức nghĩ đến cái gì, mở miệng nói với lão thái thái. “Tổ mẫu, việc này rất kỳ lạ, đại phu kia chắc chắn có vấn đề.”
Nàng đem trách nhiệm đổ lên người Hứa đại phu, trước đó tại Thư Nhã viên, khi nghe Phượng Vũ Hoành nhắc đến Hứa đại phu, nàng đã cảm thấy nhất định có chuyện xảy ra, âm thầm phái nha hoàn đi nói với Hứa đại phu cấp tốc xuất phủ. Người nọ chắc chắn đã sớm chạy, vừa vặn có thể gắp lửa bỏ tay người.
Phượng Vũ Hoành nghe nàng nói như vậy, cũng gật đầu. “Đại tỷ tỷ nói đúng, lượng thuốc như vậy có thể xem như độc dược, phụ thân là người bị hại, mong rằng mẫu thân thông cảm.”
Trầm Ngư đứng dậy, đến gần Thẩm thị, khuyên can. “Đúng vậy, nhất định là đại phu kia có vấn đề, mẫu thân chớ trách phụ thân.”
“Hừ!” Phượng Cẩn Nguyên kêu một tiếng đau đớn.
Chợt nghe Phượng Vũ Hoành lầm bầm nói. “Thế nhưng thật kỳ quái, Kim Trân cô nương sao lại biết được thuốc đưa nhầm?”
Kim Trân khi nghe Phượng Trầm Ngư đem sự việc đổ lên người Hứa đại phu, liền biết Hứa đại phu nhất định đã không còn ở trong phủ, nếu không Đại tiểu thư luôn luôn cẩn thận sẽ không nói ra lời như vậy.
Người đã chạy, Kim Trân cũng không còn lo lắng, nhanh chóng đáp. “Là nha hoàn của Khách viện đến Kim Ngọc viện tìm nô tỳ, nói cho nô tỳ biết là đưa nhầm thuốc.” Lại nói với Phượng Vũ Hoành. “Tôn ma ma của Liễu viên có thể làm chứng!”
Phượng Vũ Hoành cười, chỉ gật đầu, không nói gì.
Nàng đã vô ý làm Kim Trân khó xử, giữ nha đầu này lại, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể để Thẩm thị ngột ngạt, ngẫm lại cũng là chuyện sảng khoái. Huống chi là nàng đang nắm phần chuôi, không sợ Kim Trân tạo phản.
“Vậy nhanh đến Khách viện truyền Hứa đại phu đến!” Phượng Vũ Hoành nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên. “Phụ thân chịu khổ rồi.”
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, liếc nhìn Thẩm thị, trong ánh mắt đầy phiền chán.
Lão thái thái lên tiếng. “Đi, đem Hứa đại phu tới Tùng viên!”
Lập tức có hạ nhân chạy ra ngoài, Phượng Cẩn Nguyên tiếp nhận y phục hạ nhân mang tới, Hàn thị cầm y phục đi đến phía sau bình phong. Phượng Vũ Hoành đỡ lão thái thái nói. “Tổ mẫu nên ngồi xuống một lát.” Lại phân phó hạ nhân. “Mau thu dọn mặt đất.”
Lúc Phượng Cẩn Nguyên trở ra, cuối cùng thư phòng cũng khôi phục được dáng vẻ, ngay cả Kim Trân cũng mặc y phục xong, cúi thấp đầu đứng góc khuất.
Chỉ là không ai để ý, Vong Xuyên bên người Phượng Vũ Hoành không biết từ khi nào đã lặng lẽ ra khỏi Tùng viên, chỉ còn lại Thanh Ngọc phục dịch.
Chẳng mấy chốc, hai gã sai vặt đi tới Khách viện đã trở lại, trong tay xách một cái ấm sắc thuốc, nhưng không thấy Hứa đại phu cùng nha hoàn đưa thuốc.
Phượng Cẩn Nguyên cau mày. “Để cho các ngươi đi dẫn người tới, người đâu?”
Một trong số những gã sai vặt nói. “Lão gia, Hứa đại phu cùng nha hoàn của hắn đã không còn ở trong phủ, nô tài chỉ tìm được một cái ấm sắc thuốc trên đất, còn có một vị ma ma giặt giũ tại Khách viện.”
Lão thái thái mặt lạnh, trầm giọng nói. “Đưa vào.”
Ma ma kia bị hạ nhân mang vào trong phòng, vừa thấy trong phòng có nhiều chủ tử như vậy, bị doạ liển quỳ xuống trên đất.
Phượng Trầm Ngư từ trước đến giờ trước mặt người khác luôn là vẻ mặt Bồ Tát, hiện giờ cũng không ngoại lệ, chỉ nghe nàng ôn nhu nói. “Ma ma chớ sợ, chỉ là mời ngươi đến hỏi một số chuyện.”
Lão thái thái nói tiếp. “Hứa đại phu cùng nha hoàn của hắn ngụ tại Khách viện đâu rồi?”
Ma ma kia bị doạ đến đầu cũng không dám ngẩng lên, há miệng run rẩy đáp lời. “Lão nô chỉ phụ trách giặt giũ, thường ngày rất ít giao thiệp cùng Hứa đại phu. Khoảng nửa canh giờ trước, lão nô nhìn thấy Hứa đại phu mang theo nha hoàn kia vội vã ra khỏi viện, có hỏi một câu, Hứa đại phu chỉ nói đi xem bệnh, cũng chẳng nhắn lại cái gì.”
Khách Khanh đại phu nói cho cùng cũng chỉ như khách trong phủ, đối với việc thường ra vào phủ cũng không có gì lạ. Nghe ma ma này nói như thế, lão thái thái biết hỏi cũng không được gì, khoát tay ngăn lại, để người lui xuống.
Phượng Vũ Hoành chủ động tới gần gã sai vặt, nhận lấy ấm sắc thuốc, cẩn thận nhìn một lần, lại ngửi thử, lúc này mới nói với mọi người. “Đây là ấm sắc thứ thuốc ấy.”
Thẩm thị giả vờ tức giận: “Cái lão đại phu đáng chết!” Nói xong còn không quên trừng Kim Trân.
Phượng Vũ Hoành tiếp tục nói. “Phụ thân có thể thỉnh đại phu kiểm tra lại.”
Phượng Cẩn Nguyên khoát tay chặn lại. “Vi phụ tin tưởng ngươi.”
Không tin thì sao đây? Chuyện xấu trong nhà không thể rêu rao ra ngoài, chuyện như vậy bớt đi một người biết đến là tốt nhất, hôm nay hắn mất hết thể diện đã quá lớn.
Phượng Trầm Ngư nhìn mọi người xung quanh, có một ít tiếc nuối nói. “Vậy là Hứa đại phu đã chạy mất, như vậy xem ra, mẫu thân đúng là bị oan uổng. Không thể tra ra chân tướng, mẫu thân quả thật ủy khuất!” Lúc nói chuyện, hốc mắt đỏ cả lên.
Lúc này, chợt nghe thanh âm của Vong Xuyên truyền đến từ ngoài cửa. “Đại tiểu thư chớ lo lắng, đại phu và nha hoàn đó, nô tỳ đã bắt về rồi, còn thỉnh các chủ tử thẩm tra.”
Dứt lời, “rầm rầm” hai tiếng, một nam một nữ trước sau bị ném vào trong phòng, mà Vong Xuyên, giống như chỉ xách theo hai hộp điểm tâm, hoàn toàn không thấy nặng.