Vong Xuyên cũng nhỏ giọng giải thích cho nàng nghe. “Cái gọi là ly hôn, ý là dĩ hòa vi quý, phu thê tự nguyện tách ra, không tổn thương hòa khí, về sau chuyện thành thân của hai bên không liên quan đến nhau. Chế độ của Đại Thuận cũng khá thoải mái, cho phép nữ tử ly hôn, không đến nỗi bị chê trách sống không nổi. Dưới ly hôn còn có hưu thê...”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Hưu thê thì ta hiểu.”
Vong Xuyên cũng không giải thích nhiều, lại nói tiếp. “Hòa ly là do quan phủ cưỡng chế thi hành, lý do là giữa phu thê có một người phạm tội, hoặc có ẩu đả, chửi, giết, thương tổn, các hành vi gian dâm, chính vì thế phu thê ân đoạn nghĩa tuyệt, bất luận hai bên có đồng ý hay không, đều do quan phủ định đoạt, cưỡng chế ly hôn.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu, thì ra hòa ly nghiêm trọng như vậy, trách không được Trầm Ngư nghe Thẩm thị hô lên hai chữ này liền khẩn trương như vậy. Nếu Thẩm thị thật sự hòa ly với Phượng Cẩn Nguyên, chỉ sợ ở niên đại này nàng không còn đường sinh tồn. Việc này đối với Phượng Cẩn Nguyên tuy khó nghe, nhưng người ta không hề xúc phạm tới chế độ của Đại Thuận, lão gia thu một nha hoàn, chỉ là chuyện bình thường.
Nhưng Thẩm thị không cho là như thế. “Ta không nói bậy!” Từ trên người Kim Trân leo xuống, túm chặt góc áo Phượng Cẩn Nguyên, đi tới tát một cái. Phượng Cẩn Nguyên tuy có né, nhưng vẫn bị móng tay Thẩm thị sượt qua, trên mặt chảy ra một vết máu.
“Lão gia!” Hàn thị là người có nhãn lực cũng như luôn quan tâm đến hắn xông lên trước, cũng không quản Thẩm thị có tức giận hay không, dưới cái nhìn của nàng, Phượng Cẩn Nguyên là chỗ dựa duy nhất, đặc biệt trước tình huống thế này, càng biểu hiện quan tâm rộng lượng, càng có thể lung lạc tâm của nam nhân. “Lão gia, người không sao chứ?” Trong hốc mắt Hàn thị chứa lệ, lấy khăn ra lau miệng vết thương của Phượng Cẩn Nguyên.
Lão thái thái thấy nhi tử bị tức phụ đả thương, nhất thời cả kinh, không biết nên nói cái gì cho phải. Nàng sống nửa đời người, đây là lần đầu tiên thấy tình cảnh này. Nữ nhân nhà nào lại đi đánh nam nhân? Thẩm thị này chẳng lẽ là súc sinh?
Đúng, nhất định là súc sinh!
Lão thái thái nghĩ gì nói đấy, há mồm nói một câu. “Súc sinh!” Chửi đến cả người Thẩm thị run cầm cập.
“Ngươi chửi ai đó?” Mắt Thẩm thị đỏ ngầu, nàng thật muốn loạn côn đánh chết toàn gia này, ngoại trừ nàng cùng Trầm Ngư, một người cũng không tha.
“Ta chính là đang chửi ngươi!” Lão thái thái xoay quyền trượng hướng về phía Thẩm thị. “Súc sinh! Ta sống nhiều năm như vậy, lần đầu nhìn thấy súc sinh như ngươi vậy!”
Thẩm thị túm chặt quyền trượng ấy. “Đây là chuyện tốt nhi tử ngươi làm!”
Triệu ma ma chỉ lo Thẩm thị kích động đoạt lấy quyền trượng, lão thái thái sẽ không chịu nổi, nhanh chóng tiến lên dùng tay nắm chặt, đồng thời thực tâm khuyên bảo. “Đại phu nhân bớt tranh cãi đi!”
“Ngươi cút sang một bên cho ta!” Thẩm thị nhấc chân muốn đạp Triệu ma ma, bất chợt hoa mắt, chỉ cảm thấy có một trận gió mơn trớn, sau đó chân không biết vướng vào cái gì. Nàng không đứng vững, “ầm” một tiếng ngã lăn ra đất, bởi vì quá tròn, còn nảy lên hai lần.
Trầm Ngư mau chóng tới đỡ, Triệu ma ma khiếp đảm, lúc này mới thấy rõ, Nhị tiểu thư Phượng Vũ Hoành không biết lúc nào đã đến gần, hai cánh tay nhỏ gầy yếu duỗi ra, vững vàng đỡ hai lão bà các nàng.
“Tổ mẫu cẩn thận.”
Phượng lão thái thái cảm kích nhìn Phượng Vũ Hoành. “Hài tử ngoan.” Lại chỉ về phía Thẩm thị. “Nhi tử của ta làm chuyện gì tốt?” Lại chỉ Kim Trân. “Đây là nha hoàn trong phòng ngươi! Trợn to mắt chó của ngươi nhìn cho rõ, đây là nha hoàn trong phòng ngươi!”
Đây là lời nói thật, Thẩm thị bị chặn họng không biết nên nói cái gì, không có nơi trút cơn giận, quay đầu muốn đi đánh Kim Trân.
Kim Trân sợ vỡ mật, nàng biết Thẩm thị sẽ nổi điên, nhưng không ngờ có thể lợi hại như vậy, không khỏi ném ánh mắt xin giúp đỡ tới Phượng Cẩn Nguyên.
Giờ khắc này Phượng Cẩn Nguyên bị Hàn thị lôi kéo, bởi vì hiệu quả thuốc mới vừa tan, trên trán không ngừng đổ mồ hôi. Hàn thị nhẹ nhàng lau cho hắn, thấy Phượng Cẩn Nguyên sinh lòng thương tiếc với Kim Trân, trong bụng lại là một trận run rẩy. Nhưng nàng chỉ là thiếp, trong lòng biết rõ, dưới tình huống này tuyệt đối không thể giống Thẩm thị, vì thế nhanh chóng phân phó nha hoàn bên người. “Mau, đỡ Kim Trân cô nương ra xa một chút.”
Nha hoàn kia tay chân cũng nhanh nhẹn, kéo Kim Trân nhích sang một bên, Thẩm thị vồ hụt, tức giận đến nỗi ở giữa phòng gào khóc.
Trầm Ngư cũng sắp khóc, không ngừng khuyên. “Mẫu thân bớt giận, mẫu thân nhất định phải bớt giận!”
Phượng Vũ Hoành trái phải ôm thái độ tới xem trò vui, chẳng thấy bất ngờ gì, chỉ là sợ hãi thay cho Phấn Đại và Tưởng Dung.
Hai tiểu hài tử chưa từng trải qua chuyện như vậy, An thị nghĩ một lát, nhanh chóng nói với lão thái thái. “Thiếp thân đưa Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư ra ngoài.”
Lão thái thái khen ngợi gật gật đầu, việc này xác thực là không nên để hai tiểu cô nương chưa từng trải nhìn, nhân tiện nói. “Mau mau dẫn các nàng đi, nói phòng bếp nấu ít canh định thần.”
An thị khom người một cái, mang theo Tưởng Dung cùng Phấn Đại đi. Lúc gần đi nhìn Phượng Vũ Hoành một cái, trong ánh mắt mang theo lo lắng.
Phượng Vũ Hoành khẽ lắc đầu với nàng, nhìn ba người An thị rời khỏi, lúc này mới đi vào trong vài bước, đến trước mặt Thẩm thị, khuôn mặt lộ vẻ buồn rầu mở miệng. “Mẫu thân có phải sắc xong thuốc liền quên không? Bằng không như thế nào cứ ngồi trong phòng tổ mẫu, không tới chỗ phụ thân chứ?” Nàng nói, hơi cúi đầu, mặt hổ thẹn ửng hồng.
Thẩm thị nghiến răng, ánh mắt nhìn Phượng Vũ Hoành có thể phun ra lửa.