“Nếu mẫu thân còn như thế, Trầm Ngư cũng bất lực.” Nàng chậm rãi buông Thẩm thị ra, một lần nữa đứng lên, đi tới bên người Phượng Cẩn Nguyên. “Chuyện của trưởng bối, Trầm Ngư không tiện hỏi nhiều, chỉ mong phụ thân nhớ lại tình cũ, cho mẫu thân một con đường sống, Trầm Ngư không yêu cầu gì khác.”
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, thương tiếc nhìn nữ nhi mà mình tự hào nhất, lại hận Thẩm thị thêm mấy phần.
“Thứ độc phụ, vì tư lợi, bạc đãi thứ nữ, mưu hại thứ tử, cũng không chịu suy nghĩ vì thân sinh nữ nhi của mình, đương gia chủ mẫu như ngươi, ta cần làm gì?”
“Lão gia!” Thẩm thị choáng váng, những tội trạng này cũng không sao cả, chỉ một câu “không chịu suy nghĩ vì thân sinh nữ nhi của mình”, nàng liền để ý. “Sao ta lại không hy vọng những điều tốt nhất cho Trầm Ngư chứ!”
“Ngươi làm vậy vì muốn tốt cho nàng?” Phượng Cẩn Nguyên tức giận, ném một chén trà về phía Thẩm thị.
Thẩm thị né tránh không kịp, chén trà bay vào chính giữa trán, trong nháy mắt liền đổ máu.
“Thẩm thị.” Ánh mắt Phượng Cẩn Nguyên không hề mang theo chút tình cảm nào. “Ngươi ngàn vạn lần không xứng đáng ngồi ở vị trí đương gia chủ mẫu của Phượng gia! Ngươi yên tâm, mặc kệ chuyện gì xảy ra, Trầm Ngư vẫn sẽ là đích nữ của Phượng Cẩn Nguyên ta, tương lai không cần biết ai sẽ ngồi lên vị trí chủ mẫu, Trầm Ngư sẽ là thân sinh nữ nhi của người nọ.”
“Lão gia!” Thẩm thị choáng váng lần nữa. “Ngươi muốn đem Trầm Ngư cho người khác nuôi? Không được! Tuyệt đối không được!”
“Có gì không được? Có mẫu thân như ngươi chính là sỉ nhục Trầm Ngư!”
“Thế nhưng ta sẽ không hại nữ nhi của ta!” Thẩm thị chỉ vào Phượng Vũ Hoành nói. “Lão gia nói ta mưu hại các nàng, đúng, ta nhận! Nhưng lão gia, ngươi phải hiểu, mặc kệ tương lai ai làm chủ mẫu, kết cục của Trầm Ngư cũng sẽ giống với các nàng! Trên đời này không có nữ nhân nào có thể khoan dung để hài tử của người khác trèo lên trên đầu hài tử của mình! Trầm Ngư sớm muộn gì cũng sẽ chết ở trong tay chủ mẫu mới, ngươi phải tin ta!”
Lời nói này thê lương dị thường, giống như ác quỷ từ trong địa ngục bò ra đang lên án.
Phượng Trầm Ngư nhìn Thẩm thị như vậy, suy nghĩ thêm về lời nói của nàng, tâm cũng mềm xuống.
Mẫu thân nói đúng! Tuy phụ thân hứa hẹn nàng mãi mãi là đích nữ, nhưng lời hứa của vị phụ thân này đáng giá mấy đồng? Nhìn thử Diêu thị, nhìn thử Phượng Vũ Hoành cùng Phượng Tử Duệ, hôm nay là bọn họ thì ngày mai chính là nàng!
Nghĩ đến đây, Phượng Trầm Ngư vội vã hạ bái Phượng Cẩn Nguyên, vài giọt lệ rơi xuống. “Phụ thân hãy cân nhắc lại! Mẫu thân nói không sai, Trầm Ngư tuy là đích nữ thì có sao? Sau này, mẫu thân mới vào phủ, không biết sẽ bắt nạt Trầm Ngư thế nào. Trầm Ngư năm nay đã mười bốn tuổi, ở nhà không được bao lâu nữa, thỉnh phụ thân thương tâm nữ nhi một lần, để nữ nhi an ổn sống ở đây đến lúc xuất giá.”
Nàng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “xuất giá”, mục đích chính là nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên về tương lai của nàng.
Mà loại nhắc nhở này rất hữu dụng, Phượng Cẩn Nguyên có thể không cần Thẩm thị, nhưng nhưng tuyệt đối sẽ không mang tính mạng của Trầm Ngư ra làm trò đùa.
Hắn đưa mắt nhìn lão thái thái, chỉ thấy lão thái thái khẽ gật đầu, thì biết rõ tâm tư của hắn cùng mẫu thân không hề khác nhau.
Phượng gia ở kinh thành không có căn cơ, hắn là đời đầu, tuyệt đối không thể có sóng gió. Cho nên tất cả vì sự bình yên, vì tương lai Phượng gia, hắn nhẫn nhịn Thẩm thị này thêm vài năm.
“Thôi được.” Phượng Cẩn Nguyên phất tay một cái. “Thẩm thị, ta tạm thời lưu ngươi lại trên vị trí này vài năm, nhưng việc nội bộ của Phượng phủ ngươi không thể quản nữa. Ngươi giao việc nội bộ cho mẫu thân quản, kể từ hôm nay ở trong Kim Ngọc viện đóng cửa suy nghĩ, không được ta cho phép thì không được ra ngoài.”
Thẩm thị không cam lòng, liên tiếp lắc đầu.
Giao ra việc nội bộ, vậy không phải là muốn mạng của nàng sao?
Trầm Ngư nhanh chóng nhắc nhở. “Mong mẫu thân suy nghĩ vì Trầm Ngư.”
Một câu nói, đem sự không cam lòng của Thẩm thị đè xuống.
Nữ nhi này chính là tương lai của nàng, là món cược lớn nhất của nàng, nàng có thể bỏ qua việc nội bộ, nhưng không thể bỏ qua nữ nhi này.
“Mặt khác.” Phượng Cẩn Nguyên lại mở miệng. “Kim Trân có công giúp đỡ chủ tử, nhấc làm thiếp, ban thưởng Như Ý viện.”
Như Ý viện là một sân trong phủ, không quá lớn, trước đây An thị từng ở một thời gian, sau này sinh ra Tưởng Dung liền chuyển tới sân lớn hơn một chút. Như Ý viện xem như đã đúng quy củ, trang trí thoả đáng, có hòn non bộ, phong cảnh tinh mỹ.
Kim Trân nghe Phượng Cẩn Nguyên an bài như vậy, tâm rốt cuộc cũng hạ xuống, nhanh chóng quỳ xuống đất, dập đầu tạ ân.
Lão thái thái chú ý tới sau y phục nàng có một vết máu, nộ khí cũng giảm đi vài phần. Nhi tử của nàng là Thừa tướng, trong phủ chỉ có ba vị thiếp, thực sự là không nhiều, huống chi Diêu thị chỉ mới trở về, nam nhân chỉ có hai thiếp, quá ít. Nếu như Kim Trân không chịu thua kém, có thể cho Phượng gia thêm một hài tử mập mạp, cũng không uổng phí công sức hôm nay.
Ánh mắt của lão thái thái bị Kim Trân thu vào trong mắt, tâm lại thả lỏng hơn nữa. Lúc Phượng Cẩn Nguyên còn ở trạng thái điên cuồng, vẫn chưa chú ý rằng nàng không phải xử nữ, cũng không phát hiện nàng giấu giày trong tay áo. Sau đó nàng cơ trí, dùng trâm cài tóc cắt cánh tay, nhỏ máu lên y phục, mà vết thương cũng có thể chống chế nói là bị Thẩm thị đánh phạt.
Mọi người đều có sắp xếp, cũng chỉ còn sót lại còn Hứa đại phu cùng nha hoàn kia, Phượng Cẩn Nguyên tức giận không có nơi trút, giờ khắc này lại nhìn về phía hai người kia, lập tức rời lửa giận qua.
“Ám vệ!” Hắn gầm lên dữ dội. “Giết!”