Một tiếng phân phó, chỉ thấy trong không khí, một bóng người xuất hiện, thoáng qua lại biến mất.
Nhìn lại hai người kia, đã trực tiếp bị cắt đầu.
Một phòng nữ quyến hoảng hốt la lên, ngay cả Phượng Vũ Hoành cũng làm bộ kêu hai tiếng. Nhưng chỉ có Hàn thị nhìn chăm chú vào thi thể Hứa đại phu, đáy lòng sinh ra một cỗ sảng khoái.
Phượng Cẩn Nguyên khoát tay chặn lại, lập tức có hạ nhân vào khiêng thi thể đi, có người khác xử lý mặt nền, chỉ trong chốc lát đã cọ rửa sạch sẽ. Trong phòng nhìn không ra đã từng có huyết án phát sinh, nhưng mùi máu tanh gay mũi như thế nào cũng không che giấu được.
Trầm Ngư che miệng buồn nôn, Thẩm thị nhìn chằm chằm mảnh đất trống, ai cũng không nguyện ý đạp lên, trong lòng rùng mình sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên người nhà họ Phượng nhìn thấy tình cảnh như thế này, Phượng Cẩn Nguyên trước giờ chưa từng để ám vệ lộ diện trước mặt người khác, càng không để cho người nhà nhúng máu tanh. Chỉ là hôm nay đang bực bội, thở ra một hơi, lúc đó không để ý tới những thứ này. Nhưng hắn suy nghĩ thêm, như thế cũng tốt, bất kể là Thẩm thị bên này hay Phượng Vũ Hoành bên kia đều kinh sợ. Thê tử khó quản, Nhị nữ nhi của hắn, chỉ sợ càng khó quản hơn.
“A Hoành.” Xử lý xong, Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy nếu không quan tâm thứ tử đang sinh bệnh thì thật không ổn, nói thêm. “Vi phụ sẽ phái đại phu bên ngoài đến xem bệnh cho Tử Duệ, ngươi cùng di nương đừng quá nóng vội.”
Phượng Vũ Hoành cười gằn trong lòng, sự việc này chỉ vì Trầm Ngư mà xử lý không đầu không đuôi như thế, đủ thấy dã tâm của vị phụ thân này lớn bao nhiêu.
Đương nhiên, Phượng gia bất nhân, nàng cũng bất nghĩa, như vậy mới phải.
Nàng lắc đầu. “Phụ thân, không cần. Bệnh của Tử Duệ đã tốt hơn nhiều, A Hoành cũng tính là một nửa đại phu, bệnh nhỏ như vậy vẫn có thể trị. Trải qua chuyện như vậy, trong lòng A Hoành thực sự sợ hãi, không dám giao đệ đệ vào tay người ngoài lần nữa, thỉnh phụ thân cho phép A Hoành tự mình trị liệu cho đệ đệ, cần dược liệu ta sẽ tới Bách Thảo đường lấy.”
Nàng nhắc đến Bách Thảo đường, Thẩm thị đang ngồi sững trên mặt đất lập tức lấy lại tinh thần, hắng giọng hỏi một câu. “Ngươi đến Bách Thảo đường làm gì?”
Phượng Vũ Hoành hơi sững sờ, lập tức đáp. “Tất nhiên là đi lấy dược liệu!”
“Bách Thảo đường không có dược liệu cho ngươi lấy!”
Phượng Vũ Hoành nghiêng đầu nghĩ một lát, hỏi Phượng Cẩn Nguyên. “Bách Thảo đường chẳng phải là cửa tiệm hồi môn của Diêu di nương sao? Làm sao lại không có dược liệu cho ta lấy? Diêu di nương nói, đó là của hồi môn tương lai của ta, trước đây chúng ta ở trong núi, không để ý tới kinh thành bên này, bây giờ trở lại, cũng nên để ý tới việc kinh doanh.”
Thẩm thị kêu to. “Ngươi nghĩ hay lắm! Cái gì mà của hồi môn? Đó là sản nghiệp của Phượng gia, khi nào thì thành của hồi môn của ngươi?” Nàng chưởng quản việc nội bộ trong phủ nhiều năm như vậy, đã sớm chiếm lấy cho riêng mình mấy gian cửa tiệm của Diêu thị mà lão thái thái cầm khi trước, bây giờ muốn nàng đưa ra chẳng khác nào đòi mạng nàng.
Nhưng Phượng Vũ Hoành không quan tâm những chuyện đó. “Mẫu thân có lẽ nhớ nhầm, Bách Thảo đường là của hồi môn mà Diêu gia tặng cho Diêu di nương, hơn nữa Diêu di nương còn vì A Hoành mà trang trí thêm cho cửa tiệm. Mẫu thân không nhớ không sao, quan phủ đều có lập hồ sơ khế đất, đi thăm dò một chút liền biết ngay có phải sản nghiệp của Phượng gia hay không.” Lúc nàng nói, sắc mặt đã chuyển sang lạnh lẽo, lại nhìn về phía thái thái. “Trước kia tổ mẫu nói sẽ quản lý mấy gian cửa tiệm thay cho Diêu di nương, không biết có phải tổ mẫu làm mất khế đất rồi hay không, thế nên mới khiến mẫu thân hiểu lầm thành sản nghiệp của Phượng gia. Vong Xuyên!” Nàng quay đầu hỏi. “Nếu như mất khế đất thì phải làm sao?”
Vong Xuyên nóivới mọi người. “Nếu như khế đất bị mất, có thể đến quan phủ hỏi thăm, sau khi tra được có thể bù lại tờ khác.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Vậy ngày mai liền đi một chuyến, mấy năm nay ta không ở trong phủ, cũng không có thời gian trông nom cửa tiệm ấy, thật sự đã phiền tổ mẫu lo lắng.” Trong chuyện này, nàng hoàn toàn chỉ thương lượng với lão thái thái, căn bản không thèm để ý Thẩm thị. “Những năm này tổ mẫu đã hao tâm tốn sức quản lý Bách Thảo đường, A Hoành sẽ luôn nhớ đến tổ mẫu.”
Lão thái thái há hốc mồm, không biết nên trả lời như thế nào. Năm đó đúng là nàng đã lấy đi cửa tiệm hồi môn của Diêu thị, bởi vì cửa tiệm đó làm cho Phượng gia đỏ cả mắt! Bây giờ Phượng gia ít nhiều cũng đã đứng vững, tuy là phần lớn cho Thẩm gia chống đỡ, nhưng không thể không kể đến công sức của Diêu gia lúc đầu. Bây giờ Phượng Vũ Hoành đến đòi mấy gian cửa tiệm kia, nàng mặc dù có chút đau lòng, nhưng không thể nói là không cho. Huống chi Phượng Vũ Hoành cùng nha hoàn Vong Xuyên kia kẻ xướng người hát, nếu quả thật đến quan phủ hỏi thăm, mặt mũi của Phượng gia phải để chỗ nào.
“Khế đất làm sao mất được, Thẩm thị, ngươi mau đi tìm.” Lão thái thái lên tiếng.
Thẩm thị đặc biệt không vui, nhất là Phượng lão thái thái mở miệng gọi nàng là Thẩm thị, trong lòng nàng càng không thoải mái.
“Ta là tức phụ của ngươi, lão thái thái, sao lại ăn nói xa lạ như thế.” Nàng tức giận, cũng là cố ý chuyển đề tài.
“Vậy ngươi muốn ta gọi là cái gì?” Lão thái thái chống quyền trượng. “Muốn ta gọi một tiếng tức phụ, thì ra dáng một đương gia chủ mẫu cho ta! Ngươi xem, ngươi có điểm nào xứng với danh vị chủ mẫu Phượng gia?”
“Ít nhất ta đã sinh ra Trầm Ngư!” Ở điểm này, Thẩm thị thực sự kiêu ngạo. “Mặc kệ như thế nào, ta vẫn là thân sinh mẫu thân của Trầm Ngư.”
Nàng nói như vậy liền lấp miệng lão thái thái, lão thái thái không có gì để nói, đành phải nhắc nhở nàng. “Ngày mai ngươi tìm lại những khế đất ấy, ta cho ngươi hai ngày, tìm được liền trả lại cho A Hoành.”
“Lão thái thái, người hồ đồ rồi à? Nữ nhân gả tới phu gia, cửa tiệm hồi môn đương nhiên phải do phu gia giữ, làm gì có chuyện đã giao cho công trung rồi lại muốn đòi đạo lý?” Thẩm thị tàn nhẫn trừng Phượng Vũ Hoành. “Một chút quy củ cũng không có!”
Phượng Vũ Hoành mặt trầm xuống, nhíu mày nhìn nàng. “ Ý của mẫu thân là, nữ nhân gả tới phu gia, cửa tiệm đều phải giao ra hết?”
“Đúng!”
“Vậy thì được. Vong Xuyên!” Nàng kêu tên Vong Xuyên lần nữa. “Đi thỉnh Kinh Triệu Duẫn vào phủ, nếu như Phượng gia không đủ mặt mũi, thì nhờ Chu phu nhân của Ngự Vương phủ đứng ra thỉnh Kinh Triệu Duẫn đại nhân tới Phượng phủ một chuyến. Nói là Phượng gia lão thái thái, Đại phu nhân cùng các vị di nương đều phải đem của hồi môn nộp cho công trung Phượng gia, từ nay về sau đều là của Phượng gia, không còn chút quan hệ nào với các nàng, thỉnh Kinh Triệu Duẫn đại nhân đến phủ thay tên khế đất cho các vị trưởng bối.”
Vong Xuyên khom người một cái. “Vâng, nô tỳ đi ngay.” Dứt lời, xoay người rời đi.
“Đợi một chút!” Lão thái thái mở miệng, nàng không dám để Vong Xuyên nhìn sắc mặt, lại không dám xem Vong Xuyên như nha hoàn của Phượng phủ mà lôi ra đánh đập, lúc nói chuyện luôn mang theo vài phần khách khí cùng đề phòng. “Nha đầu Vong Xuyên, ngươi chờ một chút.”
Không chỉ có tâm lão thái thái hoảng, mặt Thẩm thị cũng trắng bệch, nàng không ngờ vòng tới vòng lui, đến mình cũng bị vướng vào.
An thị cũng xen vào, nói với Phượng Cẩn Nguyên. “Lúc thiếp thân vào phủ, nương gia đã nói với lão gia, cửa tiệm hồi môn tuyệt đối không giao cho Phượng phủ, do ta tự mình kinh doanh, hơn nữa, tương lai sau này sẽ đưa cho nữ nhi của ta. Lão gia, những thứ này người đều đã đáp ứng, vì sao hôm nay Đại phu nhân lại muốn ép người như thế?” An thị nói một câu, đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu Thẩm thị. “Lại nói, chiếu theo chế độ của Đại Thuận, cửa tiệm hồi môn của nữ tử xuất giá, nữ tử có thể tự mình kinh doanh, tiền lời thu được cho một mình người nắm giữ khế đất quản lý, phu gia không được can thiệp vào việc kinh doanh của cửa tiệm hồi môn. Quy củ này, là Hoàng thượng đặt ra.”
Lúc nói đến Hoàng thượng, An thị liếc nhìn Phượng Vũ Hoành, là nhắc nhở nàng, trận này, nhất định phải thắng.
Phượng Vũ Hoành khẽ gật đầu một cái, cảm kích nhìn An thị.
Thẩm thị lại cãi. “Ta không nói tất cả chúng ta phải nộp lên, càng không nói phải thay đổi tên khế đất.”
Phượng Vũ Hoành trợn mắt, trong mắt hiện ra hàn quang, trừng Thẩm thị, trong nháy mắt, Thẩm thị bị doạ lùi lại mấy bước.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Phượng Vũ Hoành cảm thấy mình đã cho con heo mập này quá nhiều thể diện, vậy mà còn cố tình không cần.
Tốt lắm.
“Ý của ngươi là chỉ có Diêu di nương phải nộp, còn các ngươi thì không?” Liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, khóe môi nhếch lên, cười gằn. “Ở đâu ra cái đạo lý đấy? Vong Xuyên! Đi mời Kinh Triệu Duẫn, cửa tiệm của nữ nhân trong phủ này đều phải nộp lên, ai cũng cũng không được giữ lại!” Lại nhìn lão thái thái, sắc mặt hòa hoãn một chút. “Tổ mẫu, mẫu thân đã muốn, người cũng phải nộp lên thôi.”