Một cây roi này đánh vào nội tâm của tất cả mọi người Phượng gia, nhìn thấy từ người Phượng Tử Hạo chảy xuống một vệt máu, không ai dám nói thêm câu nào.
Phượng Cẩn Nguyên hiểu rõ, vị thần Ngự Vương này hắn không trêu chọc nổi, càng không thể nói đạo lý. Nếu nhi tử của hắn ăn cây roi này mà có thể nhớ dai một chút, cũng không uổng công bị đánh.
Phượng Tử Hạo chỉ là loại hỗn trướng, cũng chẳng phải bị ngốc, một cây roi của Huyền Thiên Minh đã đánh hắn tỉnh. Không khỏi thầm mắng chính mình ngu si, lắm mồm xen vào làm gì?
Vì thế nhanh chóng quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng nỉ non. “Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng.”
Huyền Thiên Minh không để ý đến hắn, chỉ phất tay, bên người có gã Thái giám xách hộp cơm chạy tới phía Phượng Vũ Hoành.
Đến gần hơn, chợt phát hiện Phượng Vũ Hoành cùng Phượng Trầm Ngư đứng cạnh nhau, Thái giám này cũng không biết vị nào là Vương phi tương lai, không khỏi sững sờ tại chỗ.
Huyền Thiên Minh thấy hắn do dự, trên mặt hiện ra không vui.
“Thế nào, đến cả ai là Vương phi tương lai cũng không phân biệt được?” Nói rồi vươn tay ra, cũng không thay đổi bộ dạng lười biếng cùng âm hiểm, rồi bất chợt đổi thành âm thanh sủng nịnh nói với Phượng Vũ Hoành. “Hoành Hoành, tới đây.”
Phượng Vũ Hoành mỉm cười đi về phía hắn, cảm thấy người này tuy mang theo mặt nạ vàng, đã che khuất gương mặt tuấn tú họa quốc ương dân kia, nhưng dưới ánh mặt trời, phản xạ ánh sáng trên mặt nạ làm cho người khác không dám nhìn thẳng rồi lại không nhịn được muốn nhìn hắn.
Thái giám kia sửng sốt, vội vàng đi theo.
Chờ Phượng Vũ Hoành đi tới bên cạnh hắn, Huyền Thiên Minh mới cho hạ kiệu xuống, sau đó rất tự nhiên nắm chặt tay Phượng Vũ Hoành, nói với Thái giám. “Nhớ cho kỹ ai mới là Vương phi của bổn Vương, về cái người bên cạnh...” Hắn đưa mắt nhìn Phượng Trầm Ngư.
Phượng Trầm Ngư có một tật xấu, nàng biết mình sinh ra là cực mỹ, gần như bất kỳ nam nhân nào đứng trước mặt nàng cũng không có sức đề kháng, bằng không Phượng Tử Hạo sẽ không làm ra loại chuyện đó. Vì thế nàng tự tạo thành một loại tự tin thái quá, không chỉ tự tin, nàng còn rất thích khi nam nhân đưa mắt nhìn mình, thần sắc có phần mềm mại hơn.
Cho nên, lúc Huyền Thiên Minh nhìn nàng, nàng rất tự nhiên biểu lộ tư thái.
Chỉ là nàng đã quên, người nhìn nàng, là Huyền Thiên Minh.
“Cũng là nữ nhi Phượng gia.” Huyền Thiên Minh vẫn nỉ non, sau đó hỏi Phượng Cẩn Nguyên. “Nhìn vào tuổi thì chắc là trưởng nữ của ngươi?” Xem xét một hồi còn đem ra so sánh với Hoành Hoành nhà hắn.
Phượng Cẩn Nguyên đàng hoàng đáp. “Hồi điện hạ, chính là trưởng nữ của vi thần.” Sau đó nói với Trầm Ngư. “Còn không mau hành lễ với Ngự Vương điện hạ!”
Trầm Ngư chầm chậm hạ bái, dùng hết kiều mỵ lên tiếng. “Dân nữ Trầm Ngư, bái kiến Ngự Vương điện hạ.”
Huyền Thiên Minh “Hả?” một tiếng, hỏi một câu. “Ngươi nói ngươi tên gì?”
Trầm Ngư đáp. “Dân nữ Phượng Trầm Ngư.”
“A.” Hắn gật đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ. “Đặt tên rất đúng với thực tế.”
Lòng tự tin của Phượng Trầm Ngư lại căng phồng lên.
Tuy Cửu Hoàng tử bị trọng thương thành ra thế này, nhưng hắn vẫn được Hoàng thượng sủng ái, dù cho không thể kết duyên Tấn – Tần, nịnh bợ một chút cũng không sao. Nếu Cửu Hoàng tử khuynh tâm vì nàng, về sau muốn thu thập Phượng Vũ Hoành, còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay.
Nghĩ tới đây, Trầm Ngư tăng thêm vài phần kiều mỵ, còn lớn mật ngước mắt lên, đứng đối diện Huyền Thiên Minh.
Tiếc thay, nàng đã quên, đây là Huyền Thiên Minh, xưa nay là người không đi theo lẽ thường, là Cửu Hoàng tử, Huyền Thiên Minh.
Mộng đẹp của Trầm Ngư còn chưa xong, chợt nghe được người kia nói. “Bộ dạng khó coi như vậy, cá cũng bị dọa chìm xuống.”
Phụt!
Phượng Vũ Hoành nhịn không được, trực tiếp bật cười. Nhanh chóng quay lưng lại với Huyền Thiên Minh, ho khan đến nửa ngày mới hết.
Huyền Thiên Minh hoàn toàn không cho rằng lời nói của mình buồn cười, hắn vỗ lưng giúp Phượng Vũ Hoành, còn không ngừng nói. “Ngươi cẩn thận một chút, thở mấy cái đã tự làm mình sặc, sao lại ngốc như vậy!” Trong lời nói không có đến nửa điểm trách cứ, tất cả đều là nuông chiều. “Nữ hài tử trưởng thành phải như Hoành Hoành của chúng ta mới gọi là dễ nhìn, ta nói đúng chứ?”
Một đám hạ nhân theo hầu cùng đáp. “Điện hạ nói chí phải.”
Người của Phượng phủ kinh ngạc, Phượng Vũ Hoành lặng lẽ giơ ngón cái với Huyền Thiên Minh. “Thật tinh mắt.”
Phượng Trầm Ngư tức giận đến nỗi hai mắt chứa lệ, hai cánh tay trong tay áo nắm thành quyền.
Vô cùng nhục nhã! Đây là vô cùng nhục nhã!
Lớn như vậy còn chưa có người nào nói nàng khó coi, nếu như dáng dấp của nàng có thể dọa cá chìm, thì những nữ tử khác đừng sống nữa.
Hơn nửa số còn lại của Phượng phủ cũng nghĩ giống Trầm Ngư, mặc kệ Thẩm thị ra sao, ít nhất thì bên ngoài Trầm Ngư cũng rất tốt, đối với các di nương không bao giờ không lễ phép, đối thứ muội cũng xem như quan tâm. Huống chi người ta sinh ra là cực mỹ, Cửu Hoàng tử không phải đang trợn mắt nói dối sao?
Phượng Tưởng Dung âm thầm gật đầu, chỉ có thể nói vị điện hạ này cùng Nhị tỷ tỷ rất xứng đôi, bản lĩnh trợn mắt nói dối của mỗi người đều là vô song, đúng là duyên thiên định! Tưởng Dung cảm thấy bản thân phải nỗ lực hơn, từ nhỏ nàng đã thích đi theo Nhị tỷ tỷ giỏi như vậy, nhưng cũng không muốn cản trở. Nếu Nhị tỷ tỷ chạy quá xa, chỉ sợ nàng cũng không theo kịp mất.
Mà Phấn Đại bên người nàng đã hoàn toàn chỉ nhìn thấy một mình Huyền Thiên Minh, nhìn theo đôi mắt dưới mặt nạ vàng kia, biết rõ là dung mạo phía dưới đã bị hủy, nhưng nàng cảm thấy, đeo mặt nạ cũng đẹp mắt.
Đặc biệt là khi Huyền Thiên Minh nắm tay Phượng Vũ Hoành, vỗ lưng Phượng Vũ Hoành... Nếu như người được che chở kia đổi thành Phượng Phấn Đại thì tốt biết bao.
Lúc đang chìm đắm trong vô hạn ảo tưởng, cánh tay Phấn Đại bị người khác nhéo một cái.
Nàng cả kinh, quay đầu nhìn, mới phát hiện Hàn thị đang hung hăng nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt đều là ý cảnh cáo.
Hàn thị hiểu rất rõ nữ nhi này của mình, chỉ bằng một ánh mắt của Phấn Đại, nàng đã có thể hiểu được tâm tư của nha đầu này.
Chuyện gì cũng có thể chiều theo ý nàng, chỉ có chuyện này là không được.
Cửu Hoàng tử kia là ngươi ai cũng trêu chọc nổi không? Hay là Phấn Đại có thể áp chế Phượng Vũ Hoành?
Mặc dù không còn là đích nữ, nhưng người ta vẫn là Ngự Vương phi, một thứ nữ như Phấn Đại, dù cho thế nào thì trong tương lai cũng không thể chiếm được một vị trí chính phi của Vương gia.
Huống chi từ khi Phượng Vũ Hoành trở lại, toà Phượng phủ này không có lấy một ngày an tĩnh. Hết chuyện này rồi đến chuyện kia, rõ ràng là Phượng Vũ Hoành đang vì chuyện năm đó mà đòi công đạo cho Diêu thị, rõ ràng là muốn trở lại trả thù Thẩm thị. Nàng không hy vọng Phấn Đại bị kéo vào nước đục, không biết sẽ chết thê thảm như thế nào.
Tiếc thay, Phượng Phấn Đại xưa nay không chịu nghe Hàn thị nói. Rõ ràng là nhận được ánh mắt cảnh cáo, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Huyền Thiên Minh.
Tâm Hàn thị lạnh xuống, Phấn Đại là một hài tử có chí khí cực cao, từ nhỏ nàng đã không thỏa mãn vì chỉ là thứ nữ Phượng phủ, cho dù là Phượng Vũ Hoành hay Phượng Trầm Ngư, nàng đều muốn giành. Dù không giành được, ít nhất cũng phải gây sự một hồi để hả giận.
Chỉ sợ là nàng sẽ động tay chân với Phượng Vũ Hoành, cướp tâm tư của Cửu Hoàng tử, nếu thật là như vậy, mọi chuyện sẽ không ổn.
Trong lúc nhất thời, mọi người Phượng phủ đều bị Huyền Thiên Minh làm cho nghẹn họng không nói nên lời, Phượng Cẩn Nguyên lúng túng, do dự mở miệng nói. “Mời điện hạ vào trong nhà ngồi.”
Huyền Thiên Minh lắc đầu. “Bên ngoài mát mẻ.”
Mát mẻ sao? Rõ ràng mặt trời mọc ngay trên đỉnh đầu.
Phượng Vũ Hoành lau mồ hôi, trừng Huyền Thiên Minh.
Nhưng cũng từ ánh mắt này tiếp thu được một tin tức, hắn dường như đang nói với nàng: Đừng nóng vội, còn có trò hay để xem.
Quả nhiên, chợt nghe Huyền Thiên Minh lại nói. “Hôm nay đến phủ, là có hai việc. Cái thứ nhất cũng là cái quan trọng nhất, chính là đưa cơm cho Hoành Hoành nhà chúng ta. Cái thứ hai, bổn Vương muốn hỏi một chút, tiệm đồ cổ Kỳ Bảo trai trong kinh thành, là sản nghiệp của Phượng gia?”
Vừa nghe nhắc tới điều này, Phượng Vũ Hoành cau mày lại, nhỏ giọng nói. “Ngươi hỏi cái này làm gì? Đó là tiệm của ta.”
Hắn vỗ tay nàng, chuyển cho ánh mắt bình tĩnh đừng nóng.
Phượng Cẩn Nguyên từ trước đến giờ không nhớ rõ nhà mình có những tiệm nào, càng không biết tên gọi là gì, đành phải xoay đầu nhìn lão thái thái.
Lão thái thái vội vàng nói. “Hồi điện hạ, Kỳ Bảo trai là tiệm dưới danh nghĩa Diêu di nương trong phủ, bây giờ do A Hoành quản lý.”
Huyền Thiên Minh gật đầu. “Ừ, bây giờ. Trước kia thì sao?” Hắn vừa hỏi vừa nghịch roi trong tay, trong lòng lão thái thái co rút, chỉ lo vị thần này không thoải mái sẽ đánh luôn cả nàng.
“Trước kia...” Lão thái thái không biết Cửu Hoàng tử hỏi như vậy rốt cuộc có ý gì, Kỳ Bảo trai có liên quan gì đến hắn? Suy nghĩ đắn đo không hiểu, thẳng thắn ăn ngay nói thật. “Trước kia A Hoành chưa hồi kinh, là chủ mẫu trong phủ quản lý giúp.”
Phượng Vũ Hoành suy nghĩ trong chốc lát, bổ sung một câu. “Ngày đó gặp điện hạ ở Tiên Nhã lâu, khế đất di nương mới giao lại cho A Hoành. Còn chưa kịp đến xem Kỳ Bảo trai.”
“Vậy là được rồi.” Huyền Thiên Minh ngồi thẳng một chút, nói với Phượng Cẩn Nguyên. “Phượng đại nhân, ngày bổn Vương hồi kinh, đã sai người đến Kỳ Bảo trai chọn một đồ vật đưa vào trong cung tặng mẫu phi, ai biết được là mua phải hàng giả.”
Phượng Cẩn Nguyên ngẩn ra, vội truy hỏi. “Điện hạ nói lời ấy nghĩa là sao?”
“Hả? Bổn Vương biểu đạt chưa rõ ràng sao?”
Phượng Cẩn Nguyên đổ mồ hôi lạnh.
“Dẫn người tới.” Thanh âm của Huyền Thiên Minh bất chợt trầm xuống, băng lãnh tàn nhẫn gọi một câu.
Tiếp theo, có hai tên thị vệ từ ngoài phủ áp giải một người vào.
Người nọ bị tạm giữ đem đến trước mặt Huyền Thiên Minh, “ầm” một tiếng bị ấn quỳ xuống đất, chợt nghe người nọ cao giọng hô. “Điện hạ tha mạng! Ta bị người khác sai bảo, là Phượng phủ Đại phu nhân đổi đồ trong tiệm thành hàng giả để ta bán ra ngoài! Điện hạ tha mạng! Tha mạng!”
Phượng Vũ Hoành nhíu mày, đến cả tiệm đồ cổ cũng bị đổi? Còn đáng giá hơn cả dược liệu.
“Đây là chưởng quỹ của Kỳ Bảo trai, bổn Vương mua một bức ‘Thanh sơn đồ’ trong tay hắn. Các ngươi nói thử, hắn bán cho bổn Vương thứ gì? "
Nói tới chưởng quỹ này, lão thái thái đã ý thực được chuyện gì xảy ra. Vì thế không đợi Phượng Cẩn Nguyên mở miệng, đã hỏi. “Nói! Rốt cuộc ngươi đã làm những gì?”
Chuyện đến nước này, chưởng quỹ kia không dám giấu, quỳ rạp trên đất ôm đầu, nhận hết tội. “Những năm này Đại phu nhân liên tục hoán đổi những thứ giá trị trong cửa tiệm, bức ‘Thanh sơn đồ’ vốn là tác phẩm của Đường Chinh Hương tiên sinh để lại cho đời sau, thế nhưng nửa năm trước, Đại phu nhân không biết từ chỗ nào mang tới một bức ‘Thanh sơn đồ’ giả rất giống thật, còn bức thật đã bị phu nhân lấy đi! Tiểu nhân không biết người đến mua ‘Thanh sơn đồ’ là do điện hạ phái tới, nếu không, có đánh chết tiểu nhân cũng không dám bán!”