Phượng Vũ Hoành hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng mở miệng nói. “Ý của ngươi là những người khác cũng bị ngươi lừa?”
Chưởng quỹ run rẩy toàn thân, không dám thêm một câu.
Phượng Cẩn Nguyên đã hiểu rõ, tổng kết bằng một câu ngắn gọn: Con heo mập ở hậu viện của hắn lại reo thêm phiền toái cho Phượng gia. Hơn nữa còn là một phiền toái lớn!
“Ác phụ!” Lão thái thái tức giận thiếu chút nữa thì thổ huyết, không ngừng dùng quyền trượng gõ lên mặt đất, phân phó hạ nhân. “Mang mụ ác phụ đấy ra cho ta! Mang ra!”
Phượng Cẩn Nguyên không ngăn cản, rõ ràng Cửu Hoàng tử đến là muốn tính sổ, hôm nay Phượng phủ đã đuối lý, người ta muốn như thế nào hắn cũng phải nhịn, huống chi...
“Điện hạ vừa nói, bức ‘Thanh sơn đồ’ kia dành tặng cho Vân phi nương nương?” Hắn vô cùng sợ hãi, nếu đúng là đưa vào cung thì đây là động tĩnh quá lớn.
Giờ phút này, Phượng Cẩn Nguyên chỉ hy vọng Cửu Hoàng tử lắc đầu nói chưa đưa vào, nhưng mọi chuyện đâu thể đi theo ý nguyện của hắn, Huyền Thiên Minh không chỉ không lắc đầu, còn khẳng định rất chắc chắn với hắn. “Vừa mua đã đưa vào, chính mẫu phi phát hiện ‘Thanh sơn đồ’ là hàng nhái, còn chất vấn bổn Vương vì sao lại đưa hàng nhái cho nàng. Phượng đại nhân, ngươi nói xem, bổn Vương nên trả lời mẫu phi thế nào?”
Phượng Cẩn Nguyên còn có thể nói cái gì, tuy nhiều năm nay Vân phi ít giao du với bên ngoài, rất nhiều cung yến cũng không thấy nàng tới. Nhưng chuyện này không có nghĩa là Hoàng thượng không để ý đến nàng, cũng không có nghĩa là nàng không có địa vị trong cung.
Phượng Cẩn Nguyên vén trường bào quỳ xuống đất. “Vậy tùy Ngự Vương điện hạ xử lý.”
Những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống.
Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát, mình không thể quá độc lập, cũng phải quỳ theo.
Đang muốn quỳ gối, lại bị người nọ nắm chặt tay. “Ngươi không cần quỳ.”
Phượng Vũ Hoành rất hài lòng với thái độ của Huyền Thiên Minh, tán thưởng gật đầu với hắn.
Đố kỵ trong lòng Phượng Phấn Đại cháy hừng hực, vì sao không phải nàng? Vì sao người Cửu Hoàng tử cầm tay không phải nàng?
Chớp mắt, Thẩm thị bị người mang ra.
Thẩm thị vẫn bị cấm túc tại Kim Ngọc viện, hiện đang muốn phát cáu, cũng bởi vì có một đống người bất chợt xông tới, bảo là muốn lục soát gian phòng của nàng và Trầm Ngư, nói các nàng mưu hại Đại thiếu gia. Nàng đánh hai nha hoàn, nhưng không thể ngăn cản hạ nhân lục được con búp bê dưới gối Trầm Ngư.
Một bụng tức giận không nơi trút, muốn đập gì đó, lại cảm thấy không nỡ đập cái gì, đang khó chịu, lại có người thỉnh nàng đến tiền viện.
Thẩm thị cảm thấy cuối cùng cũng có nơi trút giận, Phượng gia dám nhốt nàng lại, nàng chắc chắn sẽ làm náo loạn cái nhà này! Nàng muốn xem thử một chút, Phượng Cẩn Nguyên không có tiền tài của Thẩm gia chống đỡ, có thể sống sót được mấy ngày!
Thẩm thị đi tới tiền viện, chuẩn bị phát tác, liền thấy trên mặt đất một đống người quỳ, bao gồm cả Phượng Cẩn Nguyên.
Trước mặt mọi người, có một chiếc kiệu ngọc ở giữa viện, phía trên là một người nàng chưa từng gặp nhưng liếc qua cũng có thể nhận ra… Cửu Hoàng tử.
Thẩm thị không đứng nổi, nha hoàn bên cạnh phải đỡ, chuyển ánh mắt, thấy chưởng quỹ của Kỳ Bảo trai cũng nằm trên mặt đất.
Nàng ý thức được sự việc này không hề tốt, nhưng với cục diện này, nàng muốn tránh cũng không được, đành phải quỳ xuống theo, há miệng run rẩy nhưng không vấn an, trong lòng đang tự nhủ, chiếc kiệu ngọc lớn như vậy không biết đáng giá bao nhiêu tiền?
Phượng Cẩn Nguyên đứng lên, đi tới trước mặt Thẩm thị, kéo cổ áo nàng, muốn nhấc người lên. Nhưng Thẩm thị quá nặng, hắn nhấc vài cái vẫn không động đậy, đành phải kéo.
Thẩm thị không chịu nổi, vừa hét lớn vừa kéo cổ áo để đề phòng nghẹt thở mà chết.
Rốt cuộc, Phượng Cẩn Nguyên cũng kéo Thẩm thị tới trước mặt Huyền Thiên Minh, lại quỳ trên đất, vẫn là câu nói đó. “Mặc cho điện hạ xử lý.”
“Xử lý cái gì?” Thẩm thị hồ đồ. “Ta sao? Sao phải xử lý ta?”
“Câm miệng!” Phượng Cẩn Nguyên quát mắng Thẩm thị. “Ngươi lấy hết đồ tốt trong Kỳ Bảo trai, còn dám bán đồ giả cho người khác, bây giờ bức ‘Thanh sơn đồ’ đã được đưa vào trong cung cho Vân phi nương nương, ngươi nói xem, có nên xử lý ngươi hay không?”
“Chuyện này...” Thẩm thị trợn tròn mắt. Tại sao đồ của Kỳ Bảo trai lại vào đến trong cung? Nàng vốn tưởng rằng quý nhân trong cung đều coi thường mấy cửa tiệm nhỏ bên ngoài!
“Người đâu!” Huyền Thiên Minh không có tâm tư phí lời với Thẩm thị, chỉ ra hiệu nói với hạ nhân. “Mang đi. Theo bổn Vương tiến cung.”
“Điện hạ!” Một tiếng điện hạ này, Phượng Cẩn Nguyên cùng lão thái thái đồng thanh, chợt nghe lão thái thái nói. “Thỉnh điện hạ khai ân, tha cho nàng lần này, tổn thất của điện hạ, Phượng gia sẽ bồi thường gấp đôi.”
Phượng Cẩn Nguyên cũng nói. “Chỉ sợ ác phụ này sẽ làm bẩn mắt Vân phi nương nương, mong rằng điện hạ có thể xử lý ở ngoài cung.”
Không thể để cho Thẩm thị tiến cung, Phượng Cẩn Nguyên biết, một khi Thẩm thị tiến cung, nàng không thể giữ vị trí chủ mẫu này nữa. Có bảo vệ được nàng hay không cũng không quan trọng lắn, mấu chốt là Trầm Ngư, không có thân phận đích nữ thì sao có thể xứng với hai chữ “Phượng mệnh”. Cho nên, hắn tình nguyện để Huyền Thiên Minh giết Thẩm thị ở ngoài cung, chỉ cần Thẩm thị không tiến cung, thì Phượng Trầm Ngư vẫn là đích nữ có mẫu thân đã qua đời.
Thẩm thị nghe lão thái thái nói như vậy, tinh thần lập tức tỉnh táo, vội vàng nói. “Đúng đúng đúng! Chúng ta bồi thường, chúng ta bồi thường! Điện hạ muốn bao nhiêu ngân lượng thì có bấy nhiêu ngân lượng, điện hạ, người ra giá đi!”
Bốp!
Không hề có một dấu hiệu, Huyền Thiên Minh không do dự quật lên người Thẩm thị một roi. Cái roi đánh vào má phải của Thẩm thị, lập tức bong da, máu bắn đầy mặt.
“A!” Thẩm thị ôm mặt kêu to! Đau đớn lăn lộn trên đất.
Trầm Ngư xông lên ôm chặt Thẩm thị, không cam lòng ngẩng gương mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng lên, khổ sở cầu xin. “Cầu điện hạ khoan dung với mẫu thân của ta!”
Huyền Thiên Minh không nhìn Phượng Trầm Ngư lấy một lần, chỉ nghiêng đầu nói chuyện với Phượng Vũ Hoành. “Ngươi ăn cho tốt, muốn ăn gì thì nói nha hoàn đến Vương phủ lấy, ta để trong phòng bếp, mỗi ngày đều có sẵn cho ngươi.”
Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ nói. “Ta ăn rất tốt.”
“Quá gầy.” Hắn khịt mũi, chớp mắt nhìn Thẩm thị. “Chẳng qua cũng khó trách, nhìn thế này, rõ ràng là bao nhiêu của cải đều để mua thức ăn cho người kia.” Không chờ Phượng Vũ Hoành trả lời, hắn lại hỏi một câu. “Hôm nay ngươi có ra ngoài không?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Kỳ Bảo trai xảy ra chuyện, bây giờ nó đã trở lại trong tay ta, ta cũng nên qua xem thử.”
“Được.” Huyền Thiên Minh cũng không cản. “Ngươi tự cẩn thận một chút.” Lại đưa tay xoa đầu nàng, khen. “Tóc ngươi rất mượt, nên nuôi cho tốt.”
Lời nói này khiến huyệt thái dương của Phượng Cẩn Nguyên giật liên hồi.
“Được rồi.” Huyền Thiên Minh rốt cuộc cũng ra hiệu cho hạ nhân nhấc kiệu của hắn lên lần nữa. “Mang Phượng gia Đại phu nhân theo, tiến cung.” Thấy Phượng Cẩn Nguyên còn định cầu tình, mặt hắn biến sắc. “Phượng đại nhân, bổn Vương nhìn giống người dễ nói chuyện lắm sao?”
Phượng Cẩn Nguyên không dám lên tiếng.
“À, đúng rồi.” Huyền Thiên Minh lại nghĩ tới một chuyện. “Hôm qua trên đường gặp Hoành Hoành, nghe nói nàng đang điều tra sổ sách của cửa tiệm, bổn Vương không muốn thấy Vương phi tương lai quá vất vả, nên hôm nay đã mang theo quản gia đến Thừa tướng phủ, để quản gia giúp đỡ Hoành Hoành điều tra.”
Phượng Cẩn Nguyên sụp đổ!
Quản gia của Ngự Vương phủ! Người nào mà không biết quản gia của Ngự Vương phủ thực chất là đại Thái giám! Nhưng cũng không phải Thái giám thông thường! Người kia từ nhỏ đã hầu hạ đương kim Thánh thượng, đến khi Cửu Hoàng tử đơn độc lập phủ, Hoàng thượng mới ban hắn đến hầu hạ cho Cửu Hoàng tử!
Tuy hắn là Thừa tướng, nhưng khi nhớ đến ánh mắt của đại Thái giám kia, cũng rất sợ hãi.
Nhưng hắn nhưng không có cách cự tuyệt, bởi vì người ta nói là phái tới giúp Vương phi tương lai làm việc, hắn không có quyền cự tuyệt.
Huyền Thiên Minh cứ như vậy, mọi người trong Phượng phủ trở nên ngổn ngang, lúc khởi giá mang theo Thẩm thị đã bị trói tay buộc miệng đi, còn nhìn Phượng Trầm Ngư, ném ra một câu. “Xấu xí.”
Mọi người của Phượng phủ lại càng ngổn ngang
Đến khi Huyền Thiên Minh đi khuất, cũng không ai dám nghĩ đến chuyện đứng lên, vẫn quỳ tại chỗ.
Vị đại Thái giám được lưu lại kia đã đưa hộp cơm cho Phượng Vũ Hoành, nhìn lại những người quỳ dưới đất, mặt không biến sắc cũng không thở gấp, vô cùng tự nhiên nói một câu. “Tất cả bình thân!”
Tiếng nói đặc trưng của Thái giám cất lên, ai nấy đều ngoan ngoãn nghe lời.
Phượng Tử Duệ nhỏ tuổi nhất lặng lẽ kéo góc áo của Diêu thị. nhỏ giọng hỏi. “Vị điện hạ kia thích tỷ tỷ đúng không? Hắn đối xử với tỷ tỷ không giống những người khác.”
Diêu thị gật đầu. “Đúng.”
Tử Duệ bắt đầu vui vẻ. “Thật tốt quá, vị điện hạ kia lợi hại như vậy, sau này sẽ không có người bắt nạt tỷ tỷ nữa.”
Diêu thị cảm thán, sao có thể chứ, chỉ sợ càng như vậy, lại càng có người coi A Hoành là cái gai trong mắt.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, có thể tận mắt chứng kiến thái độ của Cửu Hoàng tử đối với A Hoành, nàng cũng an tâm, chỉ mong vị Vương gia này có thể bảo vệ được A Hoành của nàng một đời bình an.
Phượng Cẩn Nguyên đi đến trước mặt đại Thái giám, chắp tay nói. “Trương công công, nhiều năm không gặp, vẫn tốt chứ?”
Đại Thái giám cư xử rất đúng mực, đối đáp thong dong. “Đa tạ Phượng đại nhân quan tâm, ta vẫn tốt.”
“Công công, xin mời vào, lần đầu đến Phượng phủ, đêm nay bổn tướng thiết yến, đón gió vì công công.”
“Chà!” Trương công công khoát tay chặn lại. “Vậy thì không cần, chúng ta chỉ phụng mệnh Vương gia đến giúp Vương phi tương lai điều tra sổ sách, vẫn nên đi hầu hạ Vương phi bên kia.”
Lão thái thái nghe thấy thế chợt không vui, cứ mở miệng là gọi Vương phi, Phượng Vũ Hoành còn chưa xuất giá, tại sao không gọi là Nhị tiểu thư?
Nhưng không vui thì không vui, nàng cũng không dám biểu hiện trước mặt Thái giám này. Nàng nhìn thấy rất rõ cảnh Thẩm thị bị đưa đi, nàng phải suy nghĩ thật kỹ, kế tiếp Phượng gia nên bước đi thế nào.
Thấy Trương công công cự tuyệt, Phượng Cẩn Nguyên cũng không kiên trì, chỉ nhắc nhở Phượng Vũ Hoành. “Không nên thất lễ với Trương công công.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Phụ thân yên tâm.” Lại nói với lão thái thái. “Lát nữa A Hoành muốn đến Kỳ Bảo trai xem thử, mong tổ mẫu cho phép.”
Lão thái thái sao có thể không đồng ý, chẳng những đồng ý, còn phải thật tâm tình nguyện. Vì thế khuôn mặt nhanh chóng tươi cười, hòa ái nói. “Đi đi, nhớ kiểm tra thật tốt.”
“Vâng.” Phượng Vũ Hoành nói. “Những thứ đã bị đổi A Hoành phải kiểm tra lại, những hàng nhái được đưa vào những năm nay cũng phải thống kê, đến lúc đó mong tổ mẫu có thể nói với mẫu thân cho A Hoành một lời giải thích.”
Lão thái thái xấu hổ gật gật đầu. “Được.”
Phượng Vũ Hoành khom người một cái, gọi Diêu thị cùng Tử Duệ, mang nha hoàn cùng Trương công công hồi Đồng Sinh hiên.
Phượng Cẩn Nguyên nhìn đám người dần đi xa, có muôn vàn cảm xúc. Từng có lúc, bọn họ mới chính là phu nhân chính thất và đích tử, đích nữ của hắn!
Lão thái thái thở dài, bất đắc dĩ nói. “Phượng gia sẽ bị hủy hết trong tay Thẩm thị!”